Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 69: Vũ khí quan trọng



Bước ra khỏi phòng làm việc của Sophia Ngô, lòng Trương Mỹ Vân cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Dù Sophia chấp nhận hay không chấp nhận cách giải quyết của Mỹ Vân thì cũng không làm gì được cô.

Tâm trạng vui vẻ, Trương Mỹ Vân lập tức nhắn tin cho Lại Minh Nguyệt để báo tin thắng lợi, đồng thời gửi một nghìn lời cảm ơn kèm icon nụ hôn tới người bạn thân, kiêm quân sư quạt mo của mình.

Cô định rủ Minh Nguyệt đi ăn mừng vào tối nay nhưng vừa nhắn tin được nửa chừng thì chợt nhớ tới việc vết thương ở trên đầu của Chúng Thanh Phong chưa hoàn toàn bình phục, anh vẫn chưa thể về nhà vì sợ ông ngoại lo nghĩ.

Thế nên Mỹ Vân không đành lòng để Chúng Thời Vũ ăn cơm một mình.

Cô phải xoá tin nhắn đang viết dở đi, hẹn ngày khác sẽ mời Minh Nguyệt một bữa ra trò.

Không những chỉ dạy Trương Mỹ Vân tận tình, Võ Quế Sơn còn chu đáo chuẩn bị cho cô rất nhiều sách liên quan tới chuyên ngành marketing, viết content SEO...

Chúng Thanh Phong đưa Mỹ Vân vào tập đoàn, làm việc dưới chức danh trợ lý đặc biệt của phó chủ tịch không phải để đào tạo cô thành trợ lý của mình.

Mục đích thật sự của anh là muốn dạy cho Trương Mỹ Vân những kiến thức cơ bản về kinh doanh để sau này khi sinh con xong, cô sẽ tự điều hành công việc kinh doanh của riêng mình.

Ở thời điểm hiện tại, tuy chưa có định hướng cụ thể cho tương lai sau này.

Nhưng Trương Mỹ Vân đã đủ chín chắn để có thể xác định được rằng độc lập tài chính mới là vũ khí để phụ nữ giữ được sự tự tin trước tình yêu và hôn nhân.

Khi người đàn ông có tiên, của cải vô vàn, người phụ có thể nói: "Em yêu anh!"

Khi chẳng may người đàn ông rơi xuống vực sâu, nghèo khổ túng quẫn, người phụ nữ có thể thủ thỉ: "Đừng lo, đã có em đây rồi.Em sẽ...nuôi anh "

Đó là lý do Trương Mỹ Vân chăm chỉ học tập.

Kể từ khi Chúng Thanh Phong bị thương, vắng nhà ngày nào cô cũng miệt mài đọc sách tới 1, 2 giờ sáng.

Càng đọc càng thấy kiến thức của mình thật hạn hẹp biết bao.

Càng đọc càng thấy sáng ra nhiêu điêu.

Càng đọc càng muốn đọc nhiều hơn nữa.

Những người bình thường có thế phải vừa đọc vừa ghi chép lại, nhưng Trương Mỹ Vân thiên phú có trí nhớ tốt nên cứ thế đọc một lèo hết trang này tới trang khác.

Từ 8 giờ tối tới 11 giờ đêm cô đã đọc được một nửa quyển sách.

"Đang đọc gì mà say sưa thế?"

giọng nói của Chúng Thanh Phong vang lên.

Trương Mỹ Vân giật mình, suýt chút nữa thì đánh rơi cuốn sách xuống giường.

Cô quay về phía cửa ra vào, nhìn anh với ánh mắt đầy kinh ngạc.

"Anh về lúc nào thế?"

"Anh vừa về thôi"

"Sao anh chẳng phát ra tiếng động nào thế?"

"Làm gì có chuyện anh không phát ra tiếng động nào? Chẳng qua em chú tâm đọc sách quá nên không phát hiện ra thôi"

Theo phản xạ tự nhiên, Trương Mỹ Vân nhìn lên đỉnh đầu Chúng Thanh Phong, quan tâm hỏi "Vết thương của anh khỏi rồi à?"

Thật ra vết thương của Chúng Thanh Phong cũng chưa tính là khỏi hẳn, vẫn đang trong quá trình lên da non, nhưng anh không còn phải dùng gạc để băng lại nữa, có thể dùng tóc để che đi nên sẽ giấu được Chúng Thời Vũ.

Hơn nữa mục đích chính của anh khi ở bên ngoài là trông chừng Chúng Thời Giang.

Nhưng sau cuộc nói chuyện hết sức nghiêm túc, và có phần hơi nặng nề vào buổi tối hôm trước, Chúng Thời Giang không về nhà nữa, cũng tắt luôn điện thoại, khiến Chúng Thanh Phong không liên lạc được.

Mặc dù trong lòng có chút không yên tâm, muốn thuê thám tử điều tra tung tích của Chúng Thời Giang, nhưng Thanh Phong biết cậu mình muốn tĩnh tâm suy nghĩ nên thôi.

Vì vậy anh quyết định về nhà.

"Cũng đỡ rồi!"

"Đâu, cho em xem nào"

Trương Mỹ Vân muốn tự mình kiểm tra vết thương giúp Chúng Thanh Phong.

Anh ngoan ngoãn ngồi xuống giường, cúi đầu xuống để cô xem vết thương của mình.

Trương Mỹ Vân đặt cuốn sách đang đọc giở xuống, nhẹ nhàng hết mức có thể vén tóc Chúng Thanh Phong sang hai bên.

Vết thương của anh dài chừng 2 đốt ngón tay, nhưng đã bắt đầu kết thành vảy, không còn đáng lo ngại nữa.

"Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy đây không phải vết thương do đâm đầu vào tường"

Chúng Thanh Phong suy nghĩ chừng 30 giây rồi quyết định kể sự thật cho Trương Mỹ Vân nghe.

"Thằng khốn! Em mà ở đó em đã cho nó biết tay rồi"

Trương Mỹ Vân giận dữ, buột miệng chửi thành tiếng.

"Em mà ở đó anh phải lo bảo vệ cả em nữa.Có khi không chỉ có mỗi vết thương này đâu."

Chúng Thanh Phong đưa tay nhéo mũi Trương Mỹ Vân.

"Anh đừng coi thường em.Hồi bé em đi đánh nhau suốt đấy"

"Toàn thua xong khóc nhè đúng không?"

"Sao anh biết?"

"Cái bộ dạng trói gà không chặt này của em thì đánh được ai chứ?"

"Anh trói gà thì chặt chắc?"

"Anh chưa trói gà bao giờ.Nhưng đủ tự tin là có thể trói chặt hơn em."

Chúng Thanh Phong cười.

Anh phá lên cười.

Nụ cười của Chúng Thanh Phong thật đẹp.

Nó khiến thế giới của Trương Mỹ Vân rung chuyển.

Trái tim cô muốn bắn ra ngoài.

Khoảnh khắc anh cười làm cô nghẹn thở.

Trương Mỹ Vân không có nhiều kinh nghiệm với tiếng cười của cánh đàn ông, và số kinh nghiệm ít ỏi mà cô thu thập được thì chẳng thuộc loại tử tế gì cho cam.

Nhưng đôi mắt của người đàn ông này - với màu hổ phách không đủ tối để có màu nâu và không đủ sáng để có màu vàng tạo nên sự huyền bí, cuốn hút khó cưỡng - lại đong đầy niêm vui.

Và chính vào giây phút đó, Trương Mỹ Vân đã yêu.

Khi lấy lại được giọng nói của mình (có nghĩa là, cô đau khổ ghi nhận, chậm hơn ba giây so với thời gian trả lời tiêu chuẩn của bất kỳ người thông minh nào), cô nói, "Còn lâu nhé! Anh cứ năm đó mà mơ đi"

"Ok! Vậy để hôm nào thử xem ai thắng nhé"

"Chơi luôn!"

Trương Mỹ Vân không ngần ngại trả lời.

"Em đọc sách tiếp đi, anh đi tắm đã"

Nói rồi Chúng Thanh Phong mở tủ, lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng kể từ lúc anh xuất hiện, tâm trạng Trương Mỹ Vân đã treo ngược cành cây rồi, cô lấy đâu ra tâm trí để mà đọc sách, học hành nữa.

"Nghĩ mà nó chán!"

Trương Mỹ Vân thở dài, úp cuốn sách lên mặt.

Cô tự thấy mình thật chẳng có chút sức đề kháng nào trước vẻ đẹp trai và nụ cười chói lóa như ánh mặt trời của Chúng Thanh Phong.

Từ nay trở đi cô còn đâu tư cách mắng Lại Minh Nguyệt là đồ dại trai nữa đây??? Đọc sách không vào nữa nên Trương Mỹ Vân đem cất lên giá sách, lấy một cuốn truyện tranh "Đảo hải tặc" xuống đọc.

Nhưng tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Cô thấy trong đầu mình lúc này chỉ hiện lên toàn hình ảnh Chúng Thanh Phong đang cười.

"Chắc không sống nổi mất!"

Trương Mỹ Vân lẩm bẩm một mình.

Đúng lúc đó Chúng Thanh Phong vừa cầm khăn lau tóc vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra, vô tình nghe được.

Anh hỏi.

"Sao thế?"

Trương Mỹ Vân trừng mắt lên nhìn Chúng Thanh Phong.

"Anh làm em mất tập trung chứ trăng sao gì nữa.."

Chúng Thanh Phong ngơ ngác, "Anh làm gì khiến em mất tập trung?"

Chỉ cần anh xuất hiện, chẳng cần phải làm gì, nói gì cũng khiến đầu óc cô bấn loạn rồi.

Thật chẳng có tiền đồ gì hết.

"Em đói quái! Tự dưng thèm cháo cá"

"Ừ, anh đọc trên mạng thấy người ta bảo ăn cháo cá tốt cho em bé.

Để anh đi mua về cho em nhé?"

Mỹ Vân ngước nhìn Thanh Phong, "Anh có nhất thiết phải đối tốt với em thế không?"

"Có chứ! Em là mẹ của con anh mà.

Anh đối xử với em tốt hơn 1000 lần nữa cũng đáng"

Câu nói của Thanh Phong khiến Mỹ Vân vui trong lòng.

Ít nhất, cô vẫn có cơ hội biến anh thành người đàn ông của mình.

Bởi vì cô có vũ khí vô cùng quan trọng, đó là con của anh.