Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 84: Số ruồi bâu



Tan làm, Lại Minh Nguyệt lập tức tới nhà riêng của Chúng Thanh Phong để thăm Trương Mỹ Vân.

Sắc mặt Mỹ Vân đã hồng hào trở lại, đi đứng nhanh nhẹn, nói năng hoạt bát như ngày thường nên Minh Nguyệt cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Cô còn chu đáo mang cho bạn thân của mình một lô một lốc thuốc bổ, vitamin dành cho bà bầu, kèm theo liều lượng, cách dùng hết sức chỉ tiết.

Trương Mỹ Vân vừa nghiên cứu mấy lọ thuốc bổ Lại Minh Nguyệt đưa vừa hỏi.

"Chỗ này bao tiền đây?"

"Tiền nong gì? Con hâm..."

"Ơ...Sao tự dựng mày mắng tao?"

Trương Mỹ Vân trừng mắt lên với Lại Minh Nguyệt, "tương bác sĩ mày một tháng cũng được bao nhiêu tiền đâu mà mua cho tao cả đống đồ thế này.Nói đi, bao nhiêu tiền để tao trả..."

"Chỗ thuốc bổ với vitamin này tao cho cháu tao, có cho mày đâu mà tiền với nong"

"Mày đừng quên, cháu mày có một người bố rất nhiều tiền.Tiền này tao sẽ bảo bố cháu bé trả cho mày"

Lại Minh Nguyệt nhìn Trương Mỹ Vân cười, "nếu là Thanh Phong trả thì đương nhiên tao phải nhận rồi"

"Nhận là đúng!"

Trương Mỹ Vân cổ vũ.

"Chỗ thuốc bổ này tao mua hết 2 triệu 385 nghìn.Mày bảo anh ấy chỉ cần chuyển vào tài khoản của tao 2 triệu 380 nghìn tròn thôi.Tao bo cho anh ấy 5 nghìn.Mày thấy tao xông xênh không?"

"Xông xênh quá, Quá xông xênh luôn"

Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt nhìn nhau cười ha hả.

Dù là bạn bè, chơi thân với nhau nhưng Trương Mỹ Vân luôn muốn rõ ràng trong chuyện tiền bạc.

Cô hiểu Minh Nguyệt là người rất nhiệt tình, sống thoáng, không bao giờ tính toán với mình.

Nhưng không thể vì vậy mà cứ nhận mãi của cô ấy được, thế nên Mỹ Vân đành phải lấy Chúng Thanh Phong ra làm cái cớ thuyết phục Lại Minh Nguyệt nhận số tiền đó.

Hai triệu đối với người giàu chẳng là gì, nhưng với một công nhân viên chức sống ở thủ đô, nơi mọi thứ đều đắt đỏ thế này cũng gọi là giảm được chút áp lực kinh tế đang đè nặng lên đôi vai họ.

"À mà nhân đang nói tới chuyện tiền nong, mày đã nghĩ ra cách đòi lại số tiền một tỉ từ chỗ bà cháu tên khốn Thẩm Toàn Đức chưa?"

Lại Minh Nguyệt hỏi.

Trương Mỹ Vân lắc đầu chán nản đáp, "Tao chưa nghĩ ra cách gì luôn.Mày có mưu cao kế sâu gì không, bày cho tao với"

"Trước giờ tiên tiêu tao còn không đủ lấy đâu ra tiên cho vay, nên làm gì có kinh nghiệm đòi nợ.Tao nghĩ cách duy nhất bây giờ của bọn mình là nhờ bên đòi nợ thuê thôi "

Thực ra Trương Mỹ Vân cũng đã từng cân nhắc tới biện pháp này.

Thế nhưng để đòi về một tỷ mà phải đưa cho người ta 30% số tiền đó thì cô quả thật không nỡ.

"Mày tiếc tiền đúng không?"

Lại Minh Nguyệt dễ dàng đoán ra tâm ý của Trương Mỹ Vân.

"Tiếc chứ sao không tiếc, mất 30 triệu tao đã tiếc rồi nói gì tới 300 triệu...

"Tao còn thấy tiếc nữa là mày.Nhưng trên đời này làm gì có ai cho không ai cái gì.Mày không bỏ tiền ra thuê người ta, thì ai người ta đi đòi tiên không công cho mày?"

Đạo lý này không phải Trương Mỹ Vân không hiểu.

Nhưng cái chính là cô cảm thấy uất ức vì sự lật lọng, tráo trở của bà cháu Thẩm Toàn Đức nên muốn lấy vê nguyên vẹn số tiền đó, một xu cũng không được thiếu.

"Hay mày nhờ anh Phong đi..."

Lại Minh Nguyệt gợi ý.

"Không được!"

Trương Mỹ Vân nhanh chóng gạt đi.

"Anh ấy là người từng trải, lại lăn lộn trên thương trường nhiều năm.

Chắc chắn anh ấy sẽ có cách để đối phó với những kẻ mưu mô, xảo quyệt như bà cháu Thẩm Toàn Đức"

"Nhưng tao biết mở lời với anh Phong thế nào đây? Không lẽ bảo với anh ấy là Anh Phong ơi, anh giúp em đòi tiền người yêu cũ nhé à?"

"Mày ngại thì để tao nói với anh ấy giúp mày nhé?"

Trương Mỹ Vân xua tay.

"Thôi đừng, để tao nghĩ thêm xem thế nào đã"

Mặc dù Mỹ Vân biết việc giúp cô đòi lại tiền chỗ Thẩm Toàn Đức hoàn toàn nằm trong khả năng của Chúng Thanh Phong.

Và chỉ cần cô mở lời là anh sẽ giúp.

Thế nhưng dù thế nào cô cũng thấy chuyện đó không có gì hay ho cả.

Thậm chí cô còn không muốn để anh biết mình từng làm việc ngu ngốc đó.

"Được rồi! Tuỳ mày đấy.

Nhưng số tiền đó nhất định phải lấy về, không được để bà cháu Thẩm Toàn Đức húp trọn"

Trương Mỹ Vân gật đầu cái rụp.

"Việc trước mắt bây giờ là phải nghĩ cách để đổi phó với Sophia và Cẩm Đan"

"Vụ lần trước dự sinh nhật ông ngoại Thanh Phong, bị bẽ mặt còn chưa đủ hay sao mà giờ bà Cẩm Đan còn mò đến tìm mày?"

Lại Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

"Bà ấy không tìm tao mà tìm anh Phong"

"Để?"

"Đương nhiên là không phải ca tụng tao rồi "

"Kể ra mày đúng là số ruồi bâu Vân ạ.Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.Hết thù trong lại giặc ngoài..."

Lại Minh Nguyệt lắc đầu ngán ngấm.

"Cẩm Đan chưa trực tiếp tấn công tao nên tạm thời gác sang một bên đã.

Bây giờ cần tập trung xử lý Sophia và tay chân của bà ấy"

Trương Mỹ Vân phân tích.

"Ừ, nhưng mày chỉ là trợ lý của phó chủ tịch thôi, cũng không thể làm gì lộ liễu quá được, tránh thị phi không đáng có.

"Tao đang định giả vờ lờ đi việc bị nhốt trên tầng thượng, không đả động gì tới Phan Hà Liên để xem bà ấy có phản ứng thế nào.Sau đó âm thầm điều tra điểm yếu của Phan Hà Liên, nằm thóp bà ấy, biến địch thành tay sai của mình.Mày thấy thế có được không?"

Trương Mỹ Vân hào hứng trình bày kế hoạch.

"Quá được! Nhưng dù sao mày cũng ở ngoài sáng, địch ở trong tối nên phải hành động hết sức cẩn thận"

"Yên tâm! Có biến gì tao sẽ ới mày nhờ quân sư"

"OK. Giờ quân sư đang đói quá, lấy gì cho quân sư ăn đi...

Lại Minh Nguyệt vừa ôm bụng vừa nói.

"Có bánh với hoa quả.Mày thích ăn gì?"

"Cả hai đi!"

Trương Mỹ Vân lấy bánh cô Đông làm và mang sang lúc đầu giờ chiều đưa cho Lại Minh Nguyệt.

Sau đó đi rửa hoa quả, lấy dao gọt vỏ, bổ ra đĩa.

"Bánh mua ở đâu mà ngon thế?"

Minh Nguyệt cắn một miếng to, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.

"Cô giúp việc nhà anh Phong làm đấy.Mày ăn bao nhiêu thì ăn, còn lại tí tao gói cho mà mang về"

"Sao mày biết là tao sẽ xin mang về?"

"Tao mà không biết thì uống phí cái mác bạn thân của mày quá."

Lại Minh Nguyệt gật gù thừa nhận "mày đúng là hiểu tao hơn cả mẹ tao luôn"

"Ông bà già còn sắp xếp cho mày đi xem mắt không?"

"Mấy đứa bạn tao ở quê, học xong cấp ba không lên thành phố học cao đẳng, đại học đều lấy chồng, có con hết rồi nên tao mới 23 tuổi đã vinh dự được xếp vào hàng ngũ gái ế.Nghĩ nó chán"

"Mày không bảo với ông bà là mày có bạn trai rồi à?"

"Bảo rồi nhưng ông bà không tin.Đòi phải có bằng chứng."

"Ờ, thế vụ đóng giả bạn gái của cậu Thời Giang thế nào rồi?"

"Chẳng thế nào cả"

"Là sao?"

"Vẫn đang dậm chân tại chỗ.Chưa thấy anh ta í ới gì"

Lại Minh Nguyệt trả lời một cách bình thản.

Trương Mỹ Vân ngạc nhiên, "tao nhớ không nhầm thì cậu Thời Giang bảo tiệc cưới sẽ diễn ra vào tối thứ năm, mà hôm nay đã thứ ba rồi hai người vẫn chưa gặp nhau bàn bạc thì làm sao mà kịp?"

Lại Minh Nguyệt thờ ơ đáp "Anh ta không vội thì tao vội cái gì? Kịp hay không cũng chẳng ảnh hưởng tới tao.Cùng lắm tao nhờ một anh đồng nghiệp, đóng giả bạn trai chụp vài cái ảnh gửi về quê cho bố mẹ xem là xong"

Trương Mỹ Vân nhìn Lại Minh Nguyệt vẻ nghi ngờ: "Có phải giữa mày với cậu Thời Giang đã xảy ra chuyện gì không?"

Lại Minh Nguyệt nhét nốt miếng bánh đang ăn dở vào miệng, không nhìn thẳng vào mắt Mỹ Vân, phủ nhận "Mày điên à, giữa tao và ông ấy thì có chuyện gì được chứ?"