Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 121: Ôm cửu ca



Edit: Lan Anh

Thôi chưởng quỹ cũng không phải là người được sinh ra ở trấn Liên Hoa, ông là người phương nam di dời tới đây, tổ phụ của ông đỗ tú tài ở Kinh Thành, tổ mẫu cũng chuyển nhà theo, cho rằng sau này sẽ trở thành phu nhân lăn lộn ở chốn Kinh Thành, nào ngờ năm sau tổ phụ liền thi rớt, trong cơn tức giận liền ốm không dậy nổi, không quá năm ngày liền từ trần.

Lúc ấy ông vẫn còn đang nằm trong bụng mẫu thân mình.

Nhà ông cũng gian nan trong một thời gian, từ nhỏ ông đã giúp đỡ cha mình làm việc, cha ông có một món nghề tổ truyền, đó là làm mứt quả, đáng tiếc ông không có khiếu.



Ông cũng từng đọc thử sách, nhưng bản thân cảm thấy mình không am hiểu.

Một ngày Bạch Ngọc lâu tuyển chưởng quỹ, ông cũng xin làm mặc dù không hề có kinh nghiệm gì, gian khổ trong đó không cần nói, không có ai dạy bảo, kinh nghiệm đều từ thất bại mà ra, ông đã sớm học được bản lãnh lời gì nên nói, lời gì không nên nói, hôm nay là do quá đắc ý, lại thêm việc thôn Liên Hoa lại hoang vu hẻo lánh, nghĩ rằng mình có nói gì cũng không cần lo lắng bị truyền đi.

Làm sao ông có thể ngờ được, bản thân chỉ mới phóng túng một lần, lại tìm đúng ngay con đường chết nhanh nhất.

Yến Cửu Triêu từng đi ngang qua Bạch Ngọc lâu, Thôi chưởng quỹ trùng hợp cũng ở đấy nên đã may mắn được tận mắt nhìn thấy chân dung của vị nhị thế tổ trong truyền thuyết này, bởi vậy ông vừa nghiêng đầu liền phát hiện ‘tên điên’ đứng ngay phía sau mình, hai chân ông mềm nhũn ngay tại chỗ, suýt chút nữa là té vào trong giếng.

Du Phong từng đi qua phủ Thiếu chủ, chỉ gặp qua Vạn thúc, Du Phong cũng từng qua Bạch Ngọc lâu, nhưng chỉ đi lướt qua Yến thiếu chủ nên cũng không nhận ra.

Mặc dù không nhận ra, nhưng khuôn mặt anh tuấn quá mức, cộng với khí chất phi thường cao quý đó, vẫn khiến Du Phong có chút kinh hãi, lại thêm Thôi chưởng quỹ đang run sợ như vậy.

Du Phong mơ hồ có thể đoán được thân phận của đối phương.

Yến Cửu Triêu là tên điên, cả thiên hạ này ai cũng biết, không ai dám ở trước mặt hắn nói hắn là tên điên.

Thôi chưởng quỹ cả người mềm nhũn, oặt èo co quắp bên miệng giếng, giống như không còn xương cốt.

A!

Sao lại có thể như vậy?

Sao cái tên điên này lại tới chỗ này?

Quá dọa người a!

Yến Cửu Triêu dùng ánh mắt nhìn người chết mà nhìn Thôi chưởng quỹ.

Thôi chưởng quỹ không cần quay đầu cũng cảm nhận được đại nạn sắp tới...



Ô...

Vui quá hóa buồn là có thật a! Thật là thảm mà...

“Yến thiếu chủ!” Du Uyển nhẹ nhàng mở miệng.

“Cầu tình cũng vô dụng.” Yến Cửu Triêu kiêu căng nói.

Thôi chưởng quỹ lại càng run rẩy, Du cô nương là ân nhân cứu mạng của con hắn, nàng cầu tình cũng vô dụng thì cái mạng nhỏ của ông hẳn là xong rồi, xong rồi!

Du Uyển nhìn Yến Cửu Triêu lạnh lùng kiêu căng một chút, tay đột nhiên đưa ra, giữ chặt lấy cổ tay của hắn, không nói gì mà kéo hắn đi.

Một giây trước còn hận không thể lật toàn bộ cái thôn này lên, lúc này lại giống như bé ngoan dễ dàng bị người ta dắt đi?!

Thôi chưởng quỹ biểu thị nội tâm bị kinh hãi một vạn lần!

Du Phong cũng kinh hãi không thua gì Thôi chưởng quỹ.

Nghe thấy xưng hô mà muội muội hắn gọi,hắn đã có thể xác nhận được nam nhân kia chính xác là Yến Cửu Triêu trong truyền thuyết.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là đường đường một thiếu chủ của Yến thành, lại đến thôn của bọn họ?

Chờ chút!

Sao muội muội lại kéo hắn ta vào căn nhà sát vách nhà muội muội?

Đây không phải là nhà của Vạn công tử sao?

Vạn...

Vạn thúc đi ra.

Du Phong cả người liền không tốt.

....

Nhân tình của Yến thiếu chủ cũng không dễ bán như vậy.

“Thay thuốc.”

Du Uyển yên lặng đổi thuốc cho Yến Cửu Triêu.

“Pha trà.”

Du Uyển đang cầm trong tay một chén trà nóng, nhưng đành phải nhận mệnh pha một bình trà Long Tĩnh khác cho Yến Cửu Triêu.

“Bóc quít.”

Du Uyển cầm một trái quýt lên lột vỏ.

“Xơ quýt cũng phải lấy sạch sẽ.”

Xơ quýt thường được dùng để hạ hỏa a.

Du Uyển hít sâu một hơi, nhẫn nại lột sạch xơ quýt.

Lúc này người cần ăn xơ quýt không phải là hắn mà là mình.

Một tới hai đi, mắt thấy sắc trời cũng không còn sớm, nàng còn phải đi hái rau dền.

Du Uyển lột được phân nửa rổ quýt, quay đầu nhìn thì thấy Yến Cửu Triêu đang nhắm nghiền hai mắt, xem ra là đã ngủ.

Lúc hắn tỉnh thì hào quang bắn ra bốn phía, thanh quý vô song, khi ngủ thiếp đi cũng mang bộ dáng khuynh thành, ít đi một phần lệ khí, cả người lộ ra sự ôn nhu cùng tĩnh mịch.

Bộ dáng này của Yến Cửu Triêu, chưa có người nào nhìn thấy.

Đáng tiếc nàng phải đi hái rau dền, bằng không dựa vào giá trị nhan sắc này cũng có thể khiến người khác thưởng thức đến sáng.

Du Uyển nhẹ nhàng thả quýt vào mâm đựng trái cây, nhẹ nhàng đi ra ngoài, vừa định bước qua ngưỡng cửa, Yến Cửu Triêu mắt cũng không mở mà lười biếng mở miệng: “Ảnh Lục, giết cái người họ Thôi kia.”

Du Uyển lại ngoan ngoãn ngồi trở lại bóc quýt...

Trong phòng ấm áp, mùi hương bay ra từ lư hương khiến người khác cảm thấy thoải mái dễ chịu, Du Uyển bóc quýt bóc đến gật gù, đầu nghiêng một cái, tựa trên cột giường mà ngủ thiếp đi.

Nam nhân nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, bàn tay thon dài cầm lấy trái quýt được lột phân nửa trong tay Du Uyển, thả lại trên mâm đựng trái cây.

Cô nương tuổi còn nhỏ như nàng, hiếm có ai vất vả như vậy, trời chưa sáng đã tỉnh, nửa đêm canh ba mới đi ngủ, ban ngày thì loay hoay chân không chạm đất, loại chuyện nghỉ trưa như thế này hẳn là nàng không bao giờ nghĩ tới.

Yến Cửu Triêu bước xuống giường, nhẹ nhàng ôm Du Uyển lên giường, giúp nàng cởi đôi giày bị chắp vá khắp nơi ra.

Yến Cửu Triêu cũng không phải người không biết xấu hổ, hắn không hề định dùng phương pháp này đi chiếm tiện nghi của một cô nương, hắn nhét nàng vào trong mền, dịch tốt góc chăn, lúc này mới định rời đi.

Du Uyển lại đột nhiên xoay người, ôm lấy eo hắn.