Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 125: Tâm tư của quách tiện nguyệt



Edit: Lan Anh

Sao cái tên gia hỏa kia lại đưa cho nàng vật này?

Làm sao? Ghét bỏ nàng nhỏ sao?

Hắn làm sao biết nàng...



Du Uyển ý thức được gì đó, đầu tiên nhìn một chút đôi giày dưới chân, lại nhìn vạt áo của bản thân một chút.

Không phải hắn cũng ‘đo’ chỗ này luôn đó chứ?

Dùng cái gì đo? Mắt hay là...

Du Uyển nắm chặt bàn tay kêu khanh khách.

...Tên lưu manh này!

Lại nói đến Quách Tiện Nguyệt sau khi cầm chỉ màu quay lại lão trạch, đụng phải Đỗ Kim Hoa vừa mới đi ra từ phòng bếp.

Đỗ Kim Hoa thật chất là một người tham ăn, sau khi được nếm đồ ăn ở Du gia, bà ta càng không thể thu liễm được, không có việc gì liền xuống bếp đi dạo.

Lúc này bà ta đang cầm một cái bánh nướng và một chén dưa muối.

“Ăn không?” Đỗ Kim Hoa gặm bánh nướng trong tay, đưa cái bát tới trước mặt Quách Tiện Nguyệt.

Quách Tiện Nguyệt nhìn Đỗ KIm Hoa không có chút hình tượng nào, bất đắc dĩ nói: “Nương, không phải người vừa mới ăn cơm tối xong sao?”

“Ta lại đói không được sao?” Đỗ Kim Hoa sẽ không bao giờ thừa nhận là do đồ ăn ở Du gia quá ngon, nhà ở của họ sửa xong liền phải rời đi, trước khi đi bà không thể ăn đủ vốn được sao?

“Nương, người thế này...” Quách Tiện Nguyệt muốn nói lại thôi.

“Ta thế này là thế nào?” Đỗ Kim Hoa không vui nhìn nàng.

Quách Tiện Nguyệt đảo mắt: “Không có gì, con về phòng trước.”

Nàng đi ngang qua Đỗ Kim Hoa, bà ta liền gọi nàng lại: “Chờ chút, trong tay con đang cầm cái gì?”



“Chỉ màu Uyển biểu tỷ đưa.” Quách Tiện Nguyệt mở lòng bàn tay ra nói.

Đỗ Kim Hoa cầm lấy nhìn, nhất thời cả kinh nói: “Chỉ tốt như vậy, sử dụng xong đừng trả, cầm tới cho nương đi!”

Sao có thể không trả được? Nàng còn muốn đi tìm Uyển biểu tỷ đây, huống chi làm như vậy cũng không tốt.

Quách Tiện Nguyệt ngữ điệu nghiêm túc nói: “Nương, người quên tính khí của Uyển biểu tỷ rồi sao? Người cầm đồ của tỷ ấy, không sợ tỷ ấy đánh người sao?”

“Nó dám?”

Tuy nói mạnh miệng như vậy, nhưng nghĩ đến cái mặt heo của Quách Tiện Xảo, cuối cùng bà ta cũng không nhắc đến chuyện chỉ màu nữa, “Con khoan hãy đi, nương có chuyện muốn nói với con.”

“Còn có chuyện gì ạ?” Quách Tiện Nguyệt hỏi.

Đỗ Kim Hoa nói: “Ta với cha con đã thương lượng qua, chờ đến lúc thời tiết ấm hơn, sẽ đến La gia, định việc hôn nhân của con với biểu ca.”

“Nương!” Quách Tiện Nguyệt hoa dung thất sắc.

Đỗ Kim cắn bánh một cái: “Đại biểu ca hay nhị biểu ca tùy con chọn, nhưng đại biểu ca là trưởng tử, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp, so với nhị biểu ca ngươi sẽ có tiền đồ hơn, nhưng nhị biểu ca lại đọc sách vô cùng tốt, tương lai thi cử hẳn cũng sẽ có tiền đồ, con cũng có thể trở thành phu nhân quan gia.”

Cái gì cùng cái gì?

La gia kia toàn người lỗ mãng, ngay cả tú tài còn không thi đậu, còn đòi làm quan?

Đại biểu ca càng không phải là người tốt, nhiều lần tới nhà hắn, hắn đều dùng ánh mắt dâm tà nhìn nàng, không phải nhờ nàng lẩn nhanh, không chừng cũng bị hắn....

Nhưng nàng không dám nói, nói nương cũng không tin, hơn nữa nương cũng sẽ làm lớn chuyện với tiểu cô cô.

Quách Tiện Nguyệt bỗng dưng nghĩ đến thân ảnh tỏa sáng như ánh trăng kia, ngay cả vị thư hương công tử gặp ngay ao cá cũng nhịn không được mà nhìn nàng một cái, nhưng vị Vạn công tử kia, từ đầu đến cuối đều phi lễ chớ nhìn, thật sự đó mới là chính nhân quân tử, huống chi Uyển biểu tỷ còn nói hắn là người có học vấn không phải sao?

Nếu như ánh mắt của nàng không sai, Vạn công tử mới là người có mệnh cử nhân làm quan.

Nếu mình gả cho hắn...

Quách Tiện Nguyệt lại đỏ mặt, loại sự tình này chỉ nghĩ một chút thôi đã thấy xấu hổ, bất luận như thế nào, lấy dung mạo cùng nhân phẩm của mình, đều xứng với Vạn công tử.

Biết con gái không ai bằng nương, Đỗ Kim Hoa nhìn bộ dạng nữ nhi mình như thiếu nữ hoài xuân.

Đỗ Kim Hoa híp híp mắt: “Con có ý trung nhân?”

Tốt nhất không phải tên Du Phong nghèo kiết kia, nếu không bà sẽ cắt chân hắn.

Quách Tiện Nguyệt lôi kéo nương vào phòng mình, nhỏ giọng nói đến sự tình mình vô tình gặp Vạn công tử với Đỗ Kim Hoa.

“Con nói là cái người thư sinh mới chuyển đến kia?” Đỗ Kim Hoa đã nghe nói qua vị thư sinh này, không chỉ quen biết Huyện thái gia mà còn là người đọc sách, hơn nữa trong nhà còn có hạ nhân, giống như là người giàu có, “Không biết so với La gia thì như thế nào?”

Quách Tiện Nguyệt dõng dạc nói ra: “Huynh đệ nhà họ La làm sao có thể so sánh với Vạn công tử? Là do nương chưa gặp, nếu nương gặp rồi thì huynh đệ nhà họ La không là gì cả.”

Ánh mắt của nữ nhi luôn rất tốt, huống chi mọi người trong thôn đến Du gia làm công, cũng không ngừng tâng bốc vị Vạn công tử kia, mở miệng đóng miệng một tiếng ‘Chuẩn trạng nguyên’, tất nhiên Vạn công tử có thể sẽ thi đỗ trạng nguyên, nếu nữ nhi gả cho hắn, há không phải sẽ trở thành phu nhân của trạng nguyên sao?

“Nhưng mà...” Đỗ Kim Hoa bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, “Hình như Vạn công tử đã có hài tử.”

Đỗ Kim Hoa nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đi dạo lòng vòng trong thôn, một lần trùng hợp liền thấy ba đứa con nít đi ra từ trong nhà Vạn công tử: “Ta không có nghe người khác đề cập qua, có khi nào là hài tử nhà khác.”

Ba tiểu bánh bao cũng không thường đi lại trong thôn, cũng do Đỗ Kim Hoa vô tình bắt gặp, chứ mọi người trong thôn cũng không biết đến.

“Vạn nhất chính là con của hắn, nhưng hắn không có vợ a.” Đỗ Kim Hoa nói.

Một nam nhân mang theo hài tử, vợ của hắn một là bỏ đi, hai là đã chết.

Quách Tiện Nguyệt nhỏ giọng nói: “Con không quan tâm.”

Có thể gả cho Vạn công tử, một nam nhân như thế, cho dù có nuôi hài tử giùm hắn cũng không thành vấn đề.

Đỗ Kim Hoa cũng không để ba đứa nhỏ kia vào mắt, đừng nói bọn chúng không có khả năng là cốt nhục của Vạn công tử, mà phải thì sao? Nữ nhi bà thông minh như vậy, còn không chỉnh ba tiểu tử kia được sao? Chờ đến lúc nữ nhi của bà có cốt nhục, sẽ tìm một cái lý do đuổi ba tiểu tử kia đi, vấn đề đó có gì mà khó?

Đỗ Kim Hoa chẳng qua cảm thấy mỹ mạo của nữ nhi mình như vậy, chỉ tiếc phải làm vợ cho một người có con nhưng không có vợ, nhưng nếu đối phương có thể thi đậu trạng nguyên, chút ủy khuất ấy cũng không là gì.

“Thế nhưng nương, chúng ta không quen biết chàng.” Nói thế nào đây? Cũng không thể để một nữ nhân như nàng, mặt dày mày dạn đến nhà trai cầu thân a.

Đỗ Kim Hoa chậc chậc nói: “Nữ nhi khờ khạo của ta, con không nhìn lại gương mặt của mình sao? Mười dặm tám thôn, có thiên kim nhà giàu nào có thể so được với con? Hắn là người đọc sách, không cưới con, chẳng lẽ đi cưới một thôn cô làm nông về sao?

Quách Tiện Nguyệt đỏ mặt cúi đầu: “Uyển biểu tỷ... Uyển biểu tỷ cũng xinh đẹp mà.”

Đỗ Kim Hoa liếc mắt: “Hừ, một người bị người ta lui hôn sự, còn bị đồn là đã thất thân, xinh đẹp thì để làm gì? Nam nhân nào muốn nàng? Huống chi danh tiếng của nàng ta cũng không còn sạch sẽ, làm sao có thể thanh bạch như khuê nữ của ta? Con cứ đi gặp Vạn công tử, chắc chắn hắn sẽ vừa ý con.”