Màu Xanh Mê Hoặc

Chương 3: Tiểu Trần Khẩn có giấy chứng nhận binh sĩ



"Đại đội trưởng, với tình huống của Tiểu Khẩn thì tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra một chút, xem có chấn động đến não hay không. Cô bé bị đập đầu đến nỗi ngất đi, thiết bị trong đại đội..."

Nghe được lời quân y nói, trái tim của Trần Uyên Bác cuối cùng cũng buông lỏng một nửa, không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi. Máu me trên người Tiểu Trần Khẩn đều do bị đập đầu dẫn đến việc dính vào, cơ bản cũng chỉ chảy xuống bãi tập, nhưng mà quần áo vẫn bị dính phải, vẫn tác động đến trái tim của mọi người.

"Được, còn binh sĩ phòng bếp thì sao?"

"Bị gãy ba chiếc xương sườn nhưng không ở vị trí hiểm, tôi có thể giải quyết. Nhưng tốt nhất vẫn nên đưa đi chụp X quang để xem xét kỹ lưỡng."

Trần Uyên Bác suy nghĩ một chút, dù sao cũng phải đưa Tiểu Trần Khẩn đến bệnh viện, vậy thì đưa anh ấy đi cùng luôn một thể.

"Cậu ấy có thể đi được không? Dù sao Tiểu Khẩn cũng phải đi bệnh viện, tôi đưa cậu ấy đi theo, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu ấy."

"Có thể, nhưng phải đợi một lát, tôi xử lý sơ qua cho cậu ấy một chút, trên đường ít nhiều gì cũng sẽ óc nảy."

Một lớn một nhỏ cứ như vậy được đưa lên xe chuyên dụng của quân đội, đứa bé được Từ Manh ôm vào trong ngực, đưa đến bệnh viện nhân dân thành phố.

"Thủ trưởng, thực xin lỗi, tôi không bảo vệ được tiểu công chúa, là tôi vô dụng. Tiểu công chúa không sao chứ?" Cuối cùng binh lính phòng bếp cũng được đẩy trở về phòng bệnh, anh ấy vừa mới được nắn xương xong.

Trần Uyên Bác không lường trước được lời đầu tiên mà anh ấy nói lại là lời xin lỗi, hơn nữa không phải xin lỗi vì đánh nhau, mà xin lỗi bởi vì không bảo vệ được Tiểu Trần Khẩn.

"Vì sao lại đánh nhau?" Trần Uyên Bác không trả lời vấn đề mà binh sĩ phòng bếp hỏi, trước hết ông muốn biết rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

"Tôi ra vườn hái rau cần dùng cho bữa tối, trên đường trở về phòng bếp thì nhìn thấy người kia tát tiểu công chúa một cái, đẩy tiểu công chúa ngã xuống mặt đất. Tôi lập tức chạy tới đỡ tiểu công chúa, nhìn thấy khóe miệng tiểu công chúa rỉ máu. Trong cơn nóng giận tôi cũng không có nghĩ nhiều như vậy, lập tức tiến lên đánh anh ta, nhưng không ngờ khả năng của bản thân lại không bằng nên bị anh ta phản đòn."

"Cậu có biết người cậu đánh là ai không? Cậu ta là lính cảnh vệ của sư trưởng Vương."

"Tôi mặc kệ anh ta là ai, người mà anh ta bắt nạt chính là tiểu công chúa mà chúng tôi yêu thương nhất. Cho dù không phải tiểu công chúa thì tôi cũng tiến lên bảo vệ giống như vậy, bắt nạt một đứa trẻ thì anh ta được coi là lính gì cơ chứ? Anh ta được coi là quân nhân gì cơ chứ?"

Trần Uyên Bác lộ vẻ cảm động, trong quân đội có nhiều binh lính như vậy, không có khả năng tất cả đều là anh hùng, đều đạt được chuẩn mực của một người lính. Nhưng mặc dù người trước mặt này chỉ là một binh lính phòng bếp nhỏ bé nhưng anh ấy lại là một người lính tốt, rất phù hợp với tiêu chuẩn của Trần Uyên Bác.

"Cậu tên là gì?"

"Báo cáo thủ trưởng, tôi tên Trần Bá Trung."

"Trần Bá Trung, vậy mà lại là người cùng họ. Chờ cậu xuất viện, đến tiểu đội một đưa tin, từ hôm nay trở đi, cậu không còn là một người binh lính phòng bếp nữa."

"Vâng! Cảm ơn thủ trưởng đã đào tạo."

Trần Bá Trung muốn nhấc tay cúi chào, nhưng trên người đang có vết thương, cánh tay cơ bản là không thể nhấc lên nổi.

"Không cần cúi chào nữa, dưỡng thương cho tốt. Nhớ kỹ những lời hôm nay cậu đã nói, tôi hy vọng cậu có thể hiện thức hóa được những suy nghĩ trong lòng mình, trở thành một người quân nhân. Tiểu Khẩn không sao đâu, cậu yên tâm đi, bây giờ tôi đi qua đó thăm con bé."

"Vâng, cảm ơn thủ trưởng."

Đội một trong lời nói của Trần Uyên Bác không phải người nào cũng có thể vào được. Đội một tương đương với đội cảnh vệ của Trần Uyên Bác, những người vào được đấy đều là người mà Trần Uyên Bác coi trọng, rất có tiềm lực, mỗi người đều là tinh anh được Trần Uyên Bác bổ nhiệm.

Đừng xem thường Trần Uyên Bác chỉ là một đại đội trưởng nhỏ bé, hiện tại dường như phải gọi ông là doanh trưởng rồi, sư trưởng kia đến đây chẳng qua cũng chỉ lướt qua cho xong chuyện. Binh lính xuất ngũ của Trần Uyên Bác không có người nào là hèn nhát cả, mỗi quân khu đều muốn đoạt lính của ông chứ đừng nói đến binh lính trong đội một được Trần Uyên Bác tự mình giám sát huấn luyện, nếu muốn có được người thì đều cần dựa vào quan hệ, phải nợ nhân tình mới có khả năng đào được một người.

Tiểu Trần Khẩn còn chưa có tư cách đi theo các chú trong đội một để cùng nhau huấn luyện, bởi vì huấn luyện cường độ cao quả thật là quá sức đối với độ tuổi hiện tại của nàng. Nàng chỉ có thể ở bên cạnh dự thính mỗi khi Trần Uyên Bác dạy khóa tư tưởng chính trị cho bọn họ.

Phòng bệnh của Tiểu Trần Khẩn ngay sát bên phòng của Trần Bá Trung, Trần Uyên Bác đi vào phòng bệnh.

"Cha Trần, chú tạp dề trắng không sao chứ ạ? Đều là lỗi của con, liên lụy đến chú ấy."

Trần Uyên Bác không khỏi bật cười, Tiểu Trần Khẩn thật sự rất hiểu chuyện.

"Cái gì mà chú tạp dề trắng, người ta tên là Trần Bá Trung, về sau gọi chú ấy là chú Trần, có hiểu không? Chú ấy không sao đâu, gãy mấy cái xương sườn, tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi thôi. Nói cho cha Trần biết, vì sao lại bị đánh."

"Một mình con đang huấn luyện thì chú xấu xa kia muốn con nói chuyện phiếm với chú ấy, con dạy dỗ chú ấy rằng như vậy là không đúng. Tất cả mọi người đều đang huấn luyện ở sân tập, một mình chú ấy ra ngoài hút thuốc, còn muốn con nói chuyện phiếm với chú ấy, chú ấy lập tức nhéo mặt con, rất đau đấy. Con bèn hỏi chú ấy, có phải trưởng quan dạy chú ấy có thể tùy tiện bắt nạt binh sĩ hay không? Sau đó..."

Tiểu Trần Khẩn bị đánh gãy hai chiếc răng sữa, nói chuyện có chút thều thào, nhưng mà ba chữ kia rất đau, khiến cho Từ Manh đang ngồi ở bên giường đau lòng muốn chết, đứa bé này hiểu chuyện như vậy, đáng yêu như vậy, sao tên lính cảnh vệ kia lại ra tay nặng đến thế.

"Sau đó con bị tát hả? Tiểu Khẩn, bản thân con phải chú ý nghỉ ngơi, trong chuyện này các con chẳng có gì sai cả, hiện tại cha Trần phải trở về đại đội để xử lý tốt chuyện này. Lão Từ, đành để em trông coi ở bệnh viện rồi, bên ngoài anh có để lại hai người, có chuyện gì em cứ bảo bọn họ làm."

Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc bằng việc Vương Bưu bị khai trừ ra khỏi danh sách trong quân đội, sư trưởng Vương không muốn đắc tội Trần Uyên Bác nên đã chiếu theo quy định trong quân đội mà xử lý người em họ bà con xa của mình. Bản thân Trần Uyên Bác không có người chống lưng, nhưng nếu ông thật sự muốn làm ầm ĩ lên thì bản thân mình cũng sẽ bị nhằm vào. Khai trừ ra khỏi danh sách trong quân đội có chút nghiêm trọng, nhưng chỉ có như vậy mới có khả năng hạ được lửa giận của Trần Uyên Bác cùng toàn bộ binh sĩ trong đại đội của ông.

Vương Bưu rất không phục, nhưng mà đối mặt với mệnh lệnh của sư trưởng Vương, anh ta cũng chỉ có thể lặng lẽ tiếp nhận. Dù sao thì sư trưởng Vương nhất định sẽ sắp xếp cho anh ta một lần nữa, không phải là không thể tham gia quân ngũ, có gì đặc biệt hơn người đâu.

Bởi vì não bị chấn động nhẹ nên Tiểu Trần Khẩn phải ở bệnh viện nguyên một tuần lễ, bác sĩ thấy nàng không khó chịu ở đâu mới ký tên để nàng xuất viện.

Mặc dù Tiểu Trần Khẩn ở bệnh viện một tuần lễ nhưng nàng cũng không hề an phận nằm ở giường ngủ như vậy đi. Lúc thì chạy đến phòng bệnh Trần Bá Trung ở sát bên để nói chuyện phiếm với anh ấy, lúc thì lại chạy đến phòng y tá nhìn xem mình có thể giúp được gì hay không, so với lúc ở đại đội còn bận rộn hơn. Mỗi lần Từ Manh trở về từ đại đội đều phải đi khắp bệnh viện nghe ngóng mới có thể bắt được chú chó hiếu động này về giường. Còn may là bác sĩ cứ một mực dặn dò nàng không thể rèn luyện thân thể, nếu không thì nhất định nàng đã tự rèn luyện bản thân ở trong phòng bệnh của bệnh viện rồi.

Trở lại đại đội, Tiểu Trần Khẩn không được phép tham gia huấn luyện, nàng rất nghe lời mà chỉ ngồi cạnh sân tập để nhìn. Nàng biết rõ đây là vì tốt cho mình, bây giờ nàng còn cần nghỉ ngơi, không được huấn luyện, nàng bèn giúp các chú rót nước, lau mồ hôi các loại.

Nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy Tiểu Trần Khẩn thường xuyên nhướng mày lên, bĩu môi ngồi bên cạnh sân tập, trông rất không vui. Hỏi nàng làm sao vậy, nàng đều cười hì hì lắc đầu.

Cuối cùng Trần Uyên Bác không nhìn được nữa, con nhóc này cả ngày giống như người lớn, ở đó mà cau mày, than thở.

"Tiểu Khẩn, tới đây nói với cha Trần một chút, gần đây sao vậy? Vì sao cứ không vui thế?"

"Ngày đó, cái chú xấu xa kia nói con không phải một sĩ binh, chú ấy nói con không có số hiệu, không có quân tịch."

Tiểu Trần Khẩn cúi thấp đầu xuống ủ rũ, thì ra vì chuyện này nên gần đây nàng mới không vui sao?

"Ha ha, cái này sao, cha Trần giúp con làm giấy chứng nhận binh sĩ có được không? Quân tịch thì cha Trần không có cách nào, bởi vì con còn quá nhỏ, nhưng mà cha Trần đưa con giấy chứng nhận binh sĩ là thật sự. Phía trên còn đóng dấu của chúng ta, con chính là binh sĩ của đại đội chúng ta. Nếu như về sau có ai còn dám nghi ngờ giấy chứng nhận binh sĩ của con, con cứ bảo người đó đến tìm cha."

Đôi mắt Tiểu Trần Khẩn lập tức tỏa sáng, chớp mắt to: "Cha Trần, có thể tự báo số hiệu được không ạ? Con nghĩ kĩ rồi, con sẽ lấy số hiệu là 103846."

Cái gì, ngay cả số hiệu mà bản thân cũng đã nghĩ ra rồi? Gần đây nàng bày ra bộ dáng không vui kia không phải là vì muốn thu hút sự chú ý của mình đấy chứ? Trần Uyên Bác đột nhiên có loại cảm giác bị tính kế, bị mắc lừa.

"Được rồi, vậy thì lấy số hiệu này đi. Qua mấy ngày nữa cha giúp con làm được không? Qua một khoảng thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ thăng doanh, đến lúc đó chờ thay con dấu xong, cha Trần sẽ làm cho con, có được không?"

"Được ạ." Tiểu Trần Khẩn mang vẻ mặt thỏa mãn trở về phòng, bản thân cầm quần áo, chuẩn bị đi tắm rửa. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, Trần Uyên Bác thở dài, bị tính kế thì bị tính kế a, nàng vui vẻ là được rồi.

Đợi đến lúc quân doanh mở rộng thì mệnh lệnh được ban xuống, Trần Uyên Bác thật sự tự mình làm giấy chứng nhận binh sĩ cho Tiểu Trần Khẩn. Còn rất long trọng mà tập hợp toàn thể binh sĩ đến sân sân tập lớn, phát cho Tiểu Trần Khẩn ở ngay trước mặt mọi người, cho nàng đủ mặt mũi.

Trên giấy chứng nhật binh sĩ này có chữ ký của Trần Uyên Bác cùng với con dấu của quân doanh, chứng nhận Tiểu Trần Khẩn đã chính thức trở thành binh sĩ của quân doanh. Một tờ giấy chứng nhận binh sĩ này được Tiểu Trần Khẩn cẩn thận đặt ở bên trong túi áo quân phục, đi đâu đều mang theo nó.

Thoáng một cái mười năm trôi qua, hiện tại Tiểu Trần Khẩn đã mười tám tuổi, đại đội cũng không còn là quân doanh như trước nữa mà là một quân đoàn.

Tiểu Trần Khẩn cũng không còn là một đứa trẻ ngây thơ nữa mà đã trở thành một tomboy cạo đầu húi cua, có màu da mạch nha khỏe mạnh. Nhưng có một điểm vẫn giống như lúc nhỏ là cả ngày đều mang theo nụ cười sáng lạn, cả ngày đều huấn luyện cùng các anh trong quân đoàn.

Nàng chưa từng yêu cầu Trần Uyên Bác điều mình đến đội một, nàng không có quân tịch, nàng không có tư cách đi vào. Nàng cũng sẽ không để cho Trần Uyên Bác vì tình riêng mà làm việc công, vụng trộm xếp nàng vào đó.

Hết cách rồi, nàng còn chưa đủ mười tám tuổi, hơn nữa nàng cũng không được đi học, ngay cả giấy chứng nhận tốt nghiệp tiểu học cũng không có. Trần Uyên Bác cũng không biết quân tịch sau này của nàng nên làm như thế nào đây, thật sự không có biện pháp nào thì chỉ có thể tìm người đi cửa sau? Trần Uyên Bác chưa từng làm loại chuyện này, nhưng vì Trần Khẩn, ông nguyện ý hạ gương mặt già nua này đi xin người ta.

Từ khi Trần Khẩn hiểu được hồi còn bé các chú nói cha mẹ đã đến một nơi xa xôi có nghĩa là gì, nàng cũng thay đổi xưng hô, gọi vợ chồng Trần Uyên Bác là cha mẹ. Về sau Từ Manh mang thai, sinh cho Trần Uyên Bác thêm một người con trai, Trần Khẩn cũng bảo vệ cậu bé như em trai của mình.

Mỗi lần Trần Uyên Bác vụng trộm bắt nạt con trai nhà mình, Trần Khẩn đều sẽ giống như vị thần bảo hộ, bảo vệ em trai Trần Hậu của nàng khỏi "thủ đoạn hiểm độc" từ người cha Trần Uyên Bác đáng yêu của họ.

Hôm nay Trần Khẩn vẫn huấn luyện ở sân tập lớn như mọi khi, nàng không biết Trần Uyên Bác đang ở văn phòng đoàn trưởng tiếp đãi một vị giáo quan mới nhậm chức. Một người đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của nàng, vào năm nàng mười tám tuổi, lặng lẽ bước vào cuộc sống của nàng.