Màu Xanh Mê Hoặc

Chương 5: Trung hiếu khó vẹn toàn



Trần Uyên Bác tự mình đưa Thẩm Mặc Tâm đến nơi ở trong doanh địa, sau đó mới trở lại văn phòng. Trần Khẩn rất biết điều, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không hề lộn xộn.

"Cha, cha gọi con đến có chuyện gì vậy ạ? Không lẽ là gọi con tới gặp vị giáo quan họ Thẩm kia đấy chứ?"

"Đúng, nếu như cô ấy có thể đồng ý thì sau này cô ấy sẽ là giáo viên của con. Con đừng coi thường cô ấy, cô ấy là cao thủ đứng thứ nhất thứ hai trong đơn vị đặc chủng đấy. Đáng tiếc người nhà không đồng ý cho cô ấy mạo hiểm nên bất đắc dĩ mới rời khỏi đơn vị đặc chủng, đến nơi nhỏ bé này của chúng ta làm giáo quan. Thật sự quá lãng phí nhân tài. Haiz... Ai bảo nhà họ Thẩm chỉ có mình cô ấy là con gái, bảo vệ đến mức không muốn cô ấy gặp chuyện không may."

"Cô ấy thật sự tài giỏi như vậy ư? Tại sao lại còn nghe lời người nhà?"

"Cô ấy không phải vì nghe lời người nhà, mà là vì thương ông nội của mình. Ông nội cô ấy tuổi tác đã cao, ông ấy lại thương người cháu gái này nhất. Trên cô ấy có hai người anh, bên dưới còn có hai người em trai, tất cả đều là quân nhân. Vào đơn vị đặc chủng là do cô ấy lén lút giấu ông nội mà đi, không ngờ vẫn bị ông nội phát hiện. Kết quả chính là hoàn toàn bị giấu đi, nhiệm vụ nào cũng không cho cô ấy tham gia. Thân thủ của cô ấy giỏi nhất trong đơn vị, nhưng là..."

"Trung hiếu khó vẹn toàn."

Đối với việc Thẩm Mặc Tâm bất đắc dĩ phải rời đơn vị, trong lòng Trần Khẩn âm thầm đồng cảm.

"Tiểu Khẩn, cô ấy rất tài giỏi. Nếu như cô ấy đồng ý dạy con thì chính là phúc khí của con, biết không?"

Trần Khẩn là người rất cố chấp, học cái gì cũng chăm chỉ hơn so với bất cứ ai. Điều này Trần Uyên Bác rõ hơn ai hết. Cho nên ông mới nhất định nói rõ mọi chuyện với nàng, nàng mới chịu đồng ý nỗ lực.

"Nếu như con có thể trở thành học trò của cô ấy, chuyện quân tịch của con không có vấn đề gì nữa rồi..." Nếu thêm chút cám dỗ nữa, Trần Uyên Bác tin tưởng buổi tối Trần Khẩn nhất định sẽ xuất ra bản lĩnh thật sự, khiến Thẩm Mặc Tâm nhận nàng làm học trò.

Quả nhiên con mắt Trần Khẩn bắt đầu tỏa sáng: "Cô ấy có biện pháp sao?"

"Cô ấy không có nhưng nhà cô ấy có, chỉ là cô ấy có đồng ý mở miệng hay không." Trần Uyên Bác là lão cáo già, bản thân không muốn nợ nhân tình nên lại đẩy Trần Khẩn tự mình đi xin Thẩm Mặc Tâm giúp đỡ.

Mới 7:30 tối, Trần Khẩn đã bị Trần Uyên Bác đuổi ra khỏi nhà. Thẩm Mặc Tâm đang ở tại doanh phòng phía sau nhà họ.

Trần Khẩn bất đắc dĩ đi đến cửa phòng Thẩm Mặc Tâm, nhìn đồng hồ đeo tay còn chưa tới 8 giờ. Nhưng chiều nay cô đã nói là đúng 8 giờ. Trần Khẩn đành thành thật đứng bên cạnh cửa phòng Thẩm Mặc Tâm chờ đúng 8 giờ mới gõ cửa.

Hành lý của Thẩm Mặc Tâm không nhiều lắm. Từ nhỏ cô đã rời nhà đi theo sư phụ lang bạt khắp nơi. Cô chưa bao giờ có yêu cầu cũng như chú trọng cao hơn. Chỉ cần phòng gọn gàng sạch sẽ, có phòng tắm riêng, còn có một phòng để hằng ngày cô luyện công. Yêu cầu của cô chỉ đơn giản như vậy.

Sau khi tắm xong, Thẩm Mặc Tâm thay một bộ quần áo mát mẻ thoải mái để luyện công, ngồi đọc sách bên cạnh bàn, chờ Trần Khẩn tới.

Trần Khẩn đã chờ ngoài cửa đúng nửa giờ. May mắn không có ai đi ngang qua, nếu không lại hiểu lầm nàng đang gác cửa. Nhìn thời gian chênh lệch không nhiều lắm, nàng sửa sang lại quân phục rồi mới gõ cửa.

"Giáo quan Thẩm, Trần Khẩn đến báo danh."

Thẩm Mặc Tâm nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, vừa đúng 8 giờ. Xem ra người này rất tuân thủ thời gian, mình nói 8 giờ, nàng thật đúng 8 giờ mới đến.

"Cửa không khóa, tự mình vào đi."

Thẩm Mặc Tâm ngồi yên không động. Cô biết rõ Trần Khẩn sẽ đến nên lúc tắm xong cô đã tự mở khóa cửa. Muốn cô mở cửa cho Trần Khẩn à? Trừ khi Trần Khẩn có thể làm cho cô đánh giá cao một chút, không phải vậy thì đừng mơ.

Trần Khẩn tự mình mở cửa đi vào, đóng cửa kỹ càng mới đến trước bàn cúi chào.

"Chào giáo quan Thẩm!"

"Ừm, vào phòng luyện võ cùng tôi."

Trần Khẩn đi theo Thẩm Mặc Tâm vào phòng luyện võ ở bên cạnh. Nơi này vốn là ký túc xá nhưng vì Thẩm Mặc Tâm yêu cầu phòng luyện võ, sau khi biết tin, Thẩm Uyên Bác lập tức cho người gấp rút làm, trước khi Thẩm Mặc Tâm đến đã chuẩn bị xong.

Lần đầu tiên Trần Khẩn biết như thế nào là phòng luyện võ. Nàng chỉ là cô nhóc được huấn luyện ở sân tập thì làm sao biết được. Một nửa là đất bằng, nửa còn lại lót nệm dày, hơn nữa vách tường cũng toàn là nệm. Trong lòng Trần Khẩn thầm nghĩ, sao giống phòng ở bệnh viện tâm thần trên TV thế, có thật phòng luyện võ là như vậy không?

"Đánh Quân Thể Quyền cho tôi xem một chút." Thẩm Mặc Tâm chưa làm lính ngày nào, cô không biết trong quân đội sẽ dạy những thứ gì nhưng cô chắc rằng nhất định sẽ dạy Quân Thể Quyền.

Trần Khẩn không nói gì. Trần Uyên Bác đã nói để nàng đến học kiến thức và võ thuật từ Thẩm Mặc Tâm. Thẩm Mặc Tâm yêu cầu nàng làm cái gì thì nàng làm cái đó. Nàng đi lên chỗ đất bằng, bắt đầu ra quyền từ thức thứ nhất.

Trần Khẩn đánh quyền rất nghiêm túc. Cho đến giờ nàng chưa từng bớt xén phần nào cả, mỗi chiêu thức đều rất chuẩn, rất đúng chỗ.

Thẩm Mặc Tâm cũng nhìn rất nghiêm túc. Cô đang quan sát lực cũng như mục tiêu ra quyền của Trần Khẩn. Có nhiều người đánh quyền thoạt nhìn rất đặc sắc nhưng lại không hề có tâm của một võ sư, chẳng qua đánh chỉ đẹp mắt mà thôi.

Trần Khẩn đánh Quân Thể Quyền đến mức đầy mạnh mẽ và khí thế, ở trong mắt Thẩm Mặc Tâm, quyền của nàng không chỉ là đẹp mắt mà còn khiến Thẩm Mặc Tâm thấy được sự nghiêm túc, thấy được biến hóa nhỏ trong chiêu thức của nàng, thấy được nàng và người khác không giống nhau. Nàng không phải là người học vẹt, nàng dùng tâm của mình để ghi nhớ, cũng dùng tâm của mình để đánh quyền. Chiêu thức của nàng rất trôi chảy, rất chuẩn, thoạt nhìn có cảm giác rất tự do tự tại.

Thẩm Mặc Tâm cũng biết Quân Thể Quyền, là do lúc trước được ông nội cô dạy. Quân Thể Quyền của Trần Khẩn không mạnh mẽ như của ông nội nhưng lại có quyền ý của riêng nàng. Mặc dù nàng có quyền phong nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác bình tĩnh. Đối với đối thủ của nàng mà nói, loại cảm giác này rất khủng bố.

Nếu như sư phụ ở đây, ông ấy nhất định sẽ nhận Trần Khẩn làm học trò, chỉ vì do nhìn trúng quan niệm nghệ thuật này của nàng, không có nguyên nhân khác.

Trần Khẩn đánh xong bộ Quân Thể Quyền cũng không thở gấp mà đứng tại chỗ. Đối với thể lực và sức chịu đựng của nàng, Thẩm Mặc Tâm âm thầm tán thưởng trong lòng.

"Rất đặc sắc, xem ra em có luyện tập thường xuyên. Tôi muốn biết vì sao Quân Thể Quyền của em không giống nhiều lắm, là do em cải biến một chút sao?"

Lời của Thẩm Mặc Tâm làm thái độ của Trần khẩn với cô có chút biến hóa. Bản thân học Quân Thể Quyền từ lúc sáu tuổi, tự nàng đã vụng trộm cải biến chiêu thức, chưa từng có người nào phát hiện, nhưng hôm nay Thẩm Mặc Tâm lại dễ dàng phát hiện được. Xem ra cha nói không sai, cô quả thực rất giỏi.

"Giáo quan, đúng là vậy, có một chút chiêu thức không hợp với nữ giới nên em có cải biến một chút."

Trần Khẩn nói chuyện rõ ràng mạnh mẽ, có vẻ nàng cũng không hề giả bộ mà thật sự là đánh một bộ quyền cũng không tiêu hao quá nhiều thể lực của nàng.

"Tôi cũng chỉ là một người huấn luyện võ thuật bình thường ở đây, em muốn học cái gì cùng tôi?"

"Chỉ cần giáo quan chịu dạy, cái gì em cũng học, cho dù là kiến thức hay võ thuật."

Lúc tiến vào Trần Khẩn thấy Thẩm Mặc Tâm đang đọc sách, nếu cô dạy mình kiến thức hẳn là không có vấn đề.

Người này còn hiếu học như vậy nha, chỉ cần mình dạy nàng đều học. Người ham học như vậy, sao lại không chịu đi học mà lại ngày ngày đều đi huấn luyện cùng binh lính cơ chứ?

"Kiến thức? Xế chiều nay tôi nghe Trần đoàn trưởng nói em không chịu đi học, tại sao vậy?"

"Giáo viên dạy rất vô vị, em không tiếp thu được." Giáo viên như vậy cũng gọi là giảng bài sao, cảm giác cũng chỉ là đứng ở đó nói chuyện mà thôi, không thể so sánh với giáo quan giảng bài trong quân đội được. Giáo quan quân đội giảng bài đều rất sinh động, còn bảo người đi lên làm mẫu, đương nhiên là không thể so sánh với trường học được. Có điều nàng chưa từng nói lý do này với vợ chồng Trần Uyên Bác, nhưng lại rất thành thật đối với Thẩm Mặc Tâm. Bởi vì nàng đã nhận định Thẩm Mặc Tâm là giáo quan của mình, là giáo viên của mình.

Thẩm Mặc Tâm cũng không ngờ đáp án của Trần Khẩn lại đơn giản như vậy, chính là không thú vị. Cô lại càng không nghĩ đến vì mình nhận thấy chút cải biến nhỏ trong Quân Thể Quyền của Trần Khẩn, nên đã dễ dàng thu phục được con ngựa hoang nhỏ này. Giữa người với người, có đôi khi chỉ cần chú ý một chút, chỉ một câu nói đơn giản hay một sự khẳng định cũng có thể khiến cái nhìn của đối phương đối với mình hoàn toàn thay đổi.

"Học võ có lợi ích gì?"

"Bảo vệ quốc gia, bảo vệ những người cần được bảo vệ."

"Cái gì gọi là bảo vệ người cần được bảo vệ?"

"Những người lương thiện, còn có tất cả những người xung quanh chúng ta."

"Suy nghĩ của em quá đơn thuần, quá ngây thơ, có điều em tuổi còn nhỏ. Tôi muốn hỏi em, để em đi bảo vệ biên cương tổ quốc, em tình nguyện sao? Để điều tra ra chân tướng sự việc có khả năng sẽ mất mạng, em tình nguyện sao? Vì an nguy của quốc gia, phái em đi giết một người vi phạm pháp luật nhưng không có chứng cứ buộc tội người ta, em tình nguyện sao? Cho em đi bảo vệ một người tội ác tày trời chỉ bởi vì người đó có thể khai ra kẻ khác còn ác hơn, em tình nguyện sao?"

Đối với mấy vấn đề liên tiếp của Thẩm Mặc Tâm, Trần Khẩn chỉ dùng một câu trả lời, chính là luật thép của quân đội.

"Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, cam kết hoàn thành nhiệm vụ."

"Rất tốt, em hãy nhớ kỹ lời em nói hôm nay. Nếu có một ngày em đổi ý, tôi sẽ tự tay hủy em. Từ giờ trở đi nhớ rõ tên của tôi, Thẩm Mặc Tâm. Tôi là giáo quan của em, cũng là giáo viên của em. Bắt đầu từ ngày mai, rời khỏi phòng của em, đến ở trong phòng bên cạnh tôi. Ngày mai cùng binh sĩ đội 1 huấn luyện chung. Còn có, mỗi tối đều phải đến phòng tôi để học."

Học võ ngoại trừ chú trọng tư chất, mà còn có nhân phẩm, ý chí và chí hướng của nàng. Đối với phẩm hạnh của Trần Khẩn, Thẩm Mặc Tâm tin tưởng một đứa trẻ lớn lên từ trong quân đội không có khả năng hư hỏng.

Nàng có thể nói ra câu luật thép của quân đội làm cho cô càng yên tâm. Cô có thể thấy Trần Khẩn là một người ôm chí lớn, là ứng cử viên lý tưởng của cô, cô muốn đào tạo Trần Khẩn. Một người thà tình nguyện huấn luyện chung cùng binh sĩ quân đội thay vì nghe mấy bài giảng nhàm chán của giáo viên, cô khẳng định sẽ chịu đựng được sự buồn tẻ và gian khổ của việc tập võ.

Thẩm Mặc Tâm còn chưa biết thân thế của Trần Khẩn, cô cho rằng Trần Khẩn thật sự là con gái của Trần Uyên Bác. Nếu như biết thì cô sẽ càng yên tâm bởi vì Trần Khẩn là một đứa trẻ ngoan biết tri ân báo đáp.

"Giáo quan, em không có quân tịch, không thể vào đội 1."

Hiện nay đội 1 là đội chuyên bồi dưỡng bộ đội đặc chủng. Trụ sở của bọn họ ở trên ngọn núi phía sau căn cứ địa của đoàn đội, không phải ai muốn vào cũng có thể vào.

"Tôi chỉ muốn em theo lúc huấn luyện, không phải muốn em nhập ngũ. Mỗi ngày theo xe của tôi lên núi, chạng vạng tối lại theo tôi trở về, buổi tối tôi sẽ dạy em thứ khác. Quân tịch của em... đừng tưởng tôi không biết trong lòng của em nghĩ gì. Năm em tròn 18 tuổi, nếu như em có thể làm cho tôi hoàn toàn thỏa mãn, tôi sẽ giúp ngươi giải quyết."

Trần Khẩn cười ngốc hai tiếng. Thời gian vẫn còn hai năm, nàng sẽ phải cố gắng nhiều.

Thẩm Mặc Tâm nhìn gương mặt đơn thuần trước mắt, tám năm trước mình có đơn thuần như vậy hay không? Đáp án khẳng định là không phải, từ nhỏ cô đã rời nhà theo sư phụ lang bạt khắp nơi, nhìn gặp được nhiều người, cũng nhìn thấu được xã hội này có bao nhiêu tối tăm và bi ai.

Thật ra cha cô muốn cô theo chính trị nhưng cô không đồng ý, ông nội của cô cũng không đồng ý. Cô biết mình không có năng lực để giải quyết rất nhiều vấn đề mà mình muốn giải quyết. Cho nên cô lựa chọn đơn vị đặc chủng, lựa chọn đi bảo vệ. Nhưng trong lòng cô rất rõ sự bảo vệ và yêu thương của ông nội đối với mình. Cho nên cô mới đáp ứng ông nội, rời khỏi đơn vị mà đến quân đội.

"Mặc Tâm, ông nội biết rõ vì sao cháu lại muốn làm như vậy. Nhưng xin cháu đồng ý với ông nội một việc, thời gian còn lại của ông nội cũng không nhiều, đừng làm ông nội lo lắng được không? Chờ ông nội đi rồi, sau này mọi việc đều theo ý cháu, có được không?"

Đối mặt với một yêu cầu đơn giản như vậy của ông nội, Thẩm Mặc Tâm chỉ có thể ngầm đồng ý. Nếu muốn trở lại nơi mình yêu thích, làm những việc mình muốn làm, chỉ có thể chờ ông cụ đi về cõi tiên.