Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 4: Tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc vô tình (4)



Editor: Cà Chua



- -----------------------------

Trong phòng riêng, hai nam nhân hút thuốc nói chuyện.

Khúc Yên nghe được vị nam nhân trung niên kia một mực cung kính nói: “Yến Thiếu, đám thỏ chết bầm kia cũng đã xử trí.”

Nam nhân trẻ tuổi anh tuấn lạnh lùng nói: “Ngươi trở về nói cho bọn hắn, lần này lưu lại cho bọn hắn một cái mạng, lấy công chuộc tội.”

Người đàn ông trung niên vội vàng gật đầu: “Vâng!”

Nam nhân trẻ tuổi bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lướt nữ nhân qua ngoài cửa.

Nữ nhân ngày đó can đám bao lớn phát hiện hắn nhìn qua, lại vẫn đối với hắn lè lưỡi làm một cái mặt quỷ.

Khúc Yên làm xong mặt quỷ, liền quang minh chính đại đi vào, nói: “Tiên sinh, ngài đụng em còn chưa bồi thường đâu.”

Bạc Tư Yến khuôn mặt lạnh nhạt, không có để ý nàng.

Nam nhân trung niên bên cạnh cung kính xin chỉ thị: “Yến Thiếu, có cần hay không để tôi xử lý một chút?”

Bạc Tư Yến lại nói: “Không cần, ngươi ra ngoài trước.”

Nam nhân kia lui ra ngoài, thức thời đóng cửa lại.

Khúc Yên cười híp mắt, khoa tay múa chân chỉ cổ mình, “Em vừa mới bị cửa sổ xe của ngài kẹt chỗ này.”

Bạc Tư Yến lãnh đạm mà liếc nàng một cái: “Phải không?”

“Đúng nha.” Khúc Yên đem đầu đưa qua bên cạnh ngước cổ cho hắn nhìn, “Ngài nhìn một chút, có phải hay không có một vết đỏ?”

Nàng đến gần, trên thân tràn ngập một mùi thơm hoa hồng đặc biệt, cực kỳ đặc thù, không giống như là mùi nước hoa, càng giống mùi thơm thiên nhiên của nữ nhân.

Nàng nghiêng cổ thon dài, lộ ra cổ trắng như tuyết, tinh tế mà trắng muốt, yếu ớt phảng phất một tay liền có thể gãy.

Bạc Tư Yến mắt đen nhẹ híp một chút.

Nữ nhân kì quái này, muốn khơi gợi lên một tia bạo ngược nơi đáy lòng của hắn.

“Ngài thấy được sao?” Khúc Yên thu lại suy nghĩ, eo thẳng tắp đứng vững, ngôn từ chuẩn xác nói, “Đây là chứng cứ phạm tội. Còn có, thời điểm em bị xe của ngài đụng vào, đầu gối còn bị đả thương.”

Nàng đưa chân phải ra, đem váy thoáng vung lên một điểm, trên đầu gối trắng như tuyết thật sự trầy da, tơ máu đỏ thắm, giống như nhiễm phấn hồng.

Màu da nàng cực trắng, váy đỏ diễm lệ, hai màu tôn lên, lộ ra một đoạn đùi nhỏ đủ để khiến tâm hồn người dao động.

Đáy mắt Bạc Tư Yến tối sầm lại, ngữ khí lại càng thêm lạnh nhạt: “Chứng cứ phạm tội? Vậy tôi đưa cô đi cục cảnh sát.”

Khúc Yên thả váy xuống, đồng ý nói: “Được, chúng ta bây giờ liền đi.”

Nàng nói liền kéo cánh tay của hắn.

Thân thể nam nhân cao lớn có chút dừng lại, đưa tay nàng hất ra: “Đủ rồi. Muốn đến Bóng Đêm câu kẻ ngốc, bên ngoài còn nhiều công tử phú nhị đại.”

Khúc Yên cong khóe môi, lắc đầu, cố chấp nói: “Không được, nhất định phải là ngài.”

Nàng nói là nói thật.

Nàng muốn cho Phó Đình Xuyên tiễn đưa “nón xanh”, đương nhiên muốn tuyển chọn một nam nhân mình thuận mắt nhất.

Vị trước mắt này, không chỉ có anh tuấn trác tuyệt, toàn thân vẻ sát khí và quyết tâm, khí tức tôn quý đều không che giấu được.

Hắn tuyệt đối là đại lão cái thế giới này.

“Vì cái gì nhất định phải là tôi?” Bạc Tư Yến nhìn nàng.

“Bởi vì em đối với ngài vừa thấy đã yêu.” Khúc Yên nói đến rất lưu loát, đối với hắn cong mắt cười ngọt ngào.

“Nữ nhân nói láo đầy miệng.” Bạc Tư Yến cười lạnh một tiếng, không còn để ý nàng, mở chân dài đi ra ngoài.

Khúc Yên cũng không nhụt chí, đi theo phía sau hắn, chậm rì rì đi ra phòng.

Nàng mới ra, liền bị Phó Đình Xuyên nắm được cổ tay, kéo tới một bên.

Khúc Yên bị đau, có chút tức giận: “Anh có thôi hay không? Tôi nói chưa đủ rõ ràng phải không? Mạnh ai nấy chơi, anh đừng dây dưa mơ hồ.”

Khí lực Phó Đình Xuyên nắm cổ tay nàng chợt gia tăng, nén giận nói: “Cô đừng quên, chúng ta còn chưa làm thủ tục ly dị, cô bây giờ vẫn là Phó thái thái!”

“Phó thái thái?” Khúc Yên tay giật giật, đau đến nhíu chặt mày, “Anh khi nào coi tôi là Phó thái thái? Anh có bản lĩnh bây giờ ra ngoài hướng mọi người tuyên bố, nói tôi là vợ anh.”

Phó Đình Xuyên sắc mặt đen xì, lửa giận ngăn ở ngực, kìm nén đến khó chịu.

Khúc Yên lúc nào trở nên miệng lưỡi bén nhọn như thế?

Nàng luôn luôn là ôn thuần nghe lời nhất, hắn gọi nàng hướng về đông, nàng không dám hướng tây.