Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 78: Ánh trăng sáng của lão đại (78 - end)



Editor: Nhan

Khúc Yên cùng Dung Trì trải qua cuộc sống vô cùng ân ái hài hòa, nhưng không biết vì sao hai người không tránh thai lại không mang thai được.

Có thể là bởi vì cô vốn nên rời khỏi thế giới này, không được coi là sống bình thường đến già a.

Khúc Yên nghĩ rất thoáng, Dung Trì hơi tiếc nuối bởi vì hắn rất muốn một bé con dáng dấp đáng yêu giống cô.

Một đời này, Dung Trì hai mươi bốn tuổi liền leo lên đỉnh cao của sự nghiệp, trở thành phú hào trẻ tuổi gia tài bạc tỷ.

Khúc Yên trêu hắn, hai mươi bốn tuổi về hưu là một ông cụ non.

Từ đó hai người bọn họ du lịch vòng quanh thế giới, Khúc Yên thích tranh vẽ, thường xuyên mở các triển lãm tranh.

Truyền thông chụp ảnh cô, sau lưng luôn có một nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ bảo vệ.

Làm cho người ta cực kỳ hâm mộ.

Hạnh phúc như thế qua bốn mươi năm, ngày sinh nhật Dung Trì sáu mươi tuổi, cha mẹ Khúc qua đời.

Trong tâm Khúc Yên đau xót, biết mình đã đến lúc rời đi.

“Bảo bối, để cho anh ích kỷ một lần được không?” Ban đêm, Dung Trì ôm cô, hôn cô.

Hắn giống như sớm đã cảm giác được cha mẹ Khúc rời đi là một tín hiệu bất tường.

“Cái gì?” Khúc Yên nghe không hiểu.

Ánh đèn lờ mờ trong phòng chiếu trên khuôn mặt vẫn đẹp trai như cũ của Dung Trì.

Hắn mặc dù già đi nhưng nhiều năm vẫn tập quyền anh, đến lúc này vẫn còn cơ bụng tám múi, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng chỉ thêm chút thành thục.

Mà Khúc Yên càng thêm vượt trội, nhìn qua chỉ có ba mươi tuổi, nên sau này mỗi lần cô mở triển lãm tranh cũng không dám cho nhiều truyền thông chụp ảnh.

“Anh không biết đây vì nguyên nhân gì, nhưng anh đoán, em đến thế giới của anh là ngoài ý muốn.” Dung Trì ôm sát eo cô, trầm thấp nói, “Em sẽ phải rời khỏi có đúng không?”

Khúc Yên trầm mặc.

Kỳ thực những năm này cô dù nhiều hay ít cũng cảm thấy Dung Trì có chỗ nghi ngờ với việc trùng sinh, đối với việc kiếp trước cô đột nhiên biến mất.

Hắn rất thông minh, cũng rất nhạy cảm.

“Ừm......” Thật lâu, cô nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Quả nhiên là thế.” Dung Trì cũng không cảm thấy thương tâm, ngược lại thở dài một hơi, “Vậy em cũng sẽ không phải chịu thống khổ khi chết đi.”

“Anh vừa mới nói ích kỷ? Là có ý gì?”

Khúc Yên thấy hắn ngồi dậy lấy ra một kim tiêm từ trong ngăn kéo tủ đầu giường, không khỏi mở to hai mắt, “Trì, anh muốn làm gì?”

“Đừng sợ.” Dung Trì xoa đầu cô, hoàn toàn cưng chiều như trước đây, “Đây là thuốc có thể giúp con người chết mà không đau đớn, dành cho anh. Tha thứ cho anh, anh không có cách nào tận mắt nhìn em rời bỏ anh, điều đó còn thống khổ hơn so với cái chết.”

Kiếp trước hắn đã trải qua một lần.

Không có cách nào lại trơ mắt nhìn cô tan biến trước mắt, hắn sẽ phát điên mất.

“Trì Trì......” Khúc Yên nghiêng thân ôm lấy eo hắn, nước mắt trào ra, vụng trộm lấy áo hắn lau đi, nhỏ giọng nói, “Chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhất định sẽ gặp.”

Cô không khuyên hắn sống sót.

Vậy quá tàn nhẫn.

“Ừm, nhất định sẽ.” Dung Trì bình tĩnh kiên định nói, “Dù cho đến Hoàng Tuyền bích lạc, anh cũng sẽ đi tìm em.”

Hắn cúi đầu hôn tóc cô.

Hương hoa hồng nhàn nhạt vẫn như cũ làm tim hắn đập thình thịch, quyến luyến trầm mê.

Thời gian hay tuổi tác chưa bao giờ làm phai nhạt tình yêu hắn dành cho cô.

“Bảo bối, anh yêu em.” Hắn cầm kim tiêm chích vào mạch máu, động tác bình tĩnh, ánh mắt lưu luyến nhìn cô thật sâu, “Không chỉ một đời này. Đời đời kiếp kiếp anh đều yêu thương em.”

“Em cũng yêu anh.” Khúc Yên nhìn hắn, mắt ngập nước, cố gắng nuốt nước mắt vào trong mà nói: “Dung Trì, Trì bảo bối của em, hẹn gặp lại......Chúng ta sẽ gặp lại......”

Khóe môi Dung Trì hơi nâng lên.

Hắn mỉm cười nằm vật xuống.

......

Sau khi Dung Trì chết, Khúc Yên liền về trong không gian trắng xóa của hệ thống.

Nội tâm cô rất khó chịu, ngâm trong sương trắng ấm áp như suối, nhắm mắt lại.

“Kí chủ, chương trình thanh trừ ký ức sắp khởi động --” Tiểu Thất nhắc nhở.

Khúc Yên không trả lời.

Trước mắt cô còn lưu lại hình ảnh Dung Trì nhắm mắt mỉm cười, sinh ly tử biệt làm cho con người đau khổ.

Hiện tại Tiểu Thất có chút hiểu được vì sao hệ thống chủ thần muốn thanh trừ trí nhớ của cô.

Cô thật sự không thể nào mang theo những kỉ niệm vui vẻ cùng ký ức biệt ly đi làm nhiệm vụ kế tiếp.

“Kí chủ, chương trình thanh trừ ký ức đang tiến hành.” Tiểu Thất làm tròn bổn phận nhắc nhở, “Kí chủ có một giờ nghỉ ngơi hồi phục tinh thần, sau đó sẽ mở ra một thế giới mới.”

Khúc Yên ừ một tiếng, để cho mình rơi vào trạng thái ngủ say.

- -----------------------------

Nhan: với khả năng tính toán không ổn lắm của tui, tui thấy nếu mỗi ngày tui đăng 1 chương thì khoảng 5 năm sau sẽ xong nè ehehe