Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 85: (7) Con đường làm nữ phụ ác độc của hoàng hậu



Editor: Nhan

Qua kĩ xảo của y nữ, dung mạo Khúc Yên biến đổi rất lớn, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của cô.

Cô nhìn mặt mình trong gương đồng --

Làn da vốn trắng như tuyết đã biến thành vàng như nến, nhìn qua giống suy dinh dưỡng.

Chỗ mí mắt không biết dùng cái gì sền sệt, mắt hai mí không còn, con mắt nhỏ đi, mũi cao thẳng cũng biến thành mũi tròn tròn nhỏ nhỏ.

Y nữ còn rất cẩn thận đổi màu da cổ và hai tay cô.

Cô dường như triệt để biến thành người khác.

Khúc Yên biểu thị rất hài lòng, mặc trang phục của cung nhân hạ đẳng trong phủ, cảnh cáo với Ngưng Trúc cùng y nữ: "Chuyện bản công chúa dịch dung không cho phép tiết lộ, bằng không......"

"Vâng, nô tỳ không dám!"

Ngưng Trúc cùng y nữ lập tức bị dọa liền quỳ xuống.

Thủ đoạn tam công chúa trừng phạt người, các cô lại quá rõ ràng, đánh chết chỉ là chuyện nhỏ, giày vò đến nổi điên mới là đáng sợ nhất.

Khúc Yên thấy các cô hoảng sợ như thế, trong lòng không khỏi yên lặng thở dài...

Nguyên chủ thực sự quá tạo nghiệt.

"Đều đứng lên đi." Khúc Yên phất phất ống tay áo, để các cô lui xuống.

Màn đêm buông xuống --

Khúc Yên ăn một viên đan che đậy hương khí, cải trang thành tiểu cung nữ.

Thị vệ canh giữ ở nhà tranh bên ngoài chuồng ngựa đã sớm âm thầm nhận mệnh lệnh của cô, thị vệ tuần tra lúc này rất lười biếng.

Cô rón rén, rất thuận lợi tiến vào trong phòng.

Mục Hàn nằm trên giường gỗ, tựa như ngủ thiếp đi.

Vết thương nứt ra trên người hắn không được xử lý, áo dính máu đã khô.

Kể từ khi hắn bị đem ra từ đại lao chưa ăn bao nhiêu, hôm nay lại bị bỏ đói cả một ngày, môi khô khốc.

Trạng thái cả người thật không tốt.

Khúc Yên đến gần, sờ lên trán hắn, còn tốt, không nóng ran lên.

"Ai?!"

Trong mê man, thiếu niên vẫn như cũ rất cảnh giác, đột nhiên mở mắt, ánh mắt ngoan lệ.

"Xuỵt...... Huynh nhỏ giọng một chút!" Khúc Yên nhỏ giọng nói, "Ta tới đưa cơm cho huynh, huynh đừng lớn tiếng như vậy, kinh động đến thị vệ tuần tra sẽ không tốt."

"Ngươi là ai?" Mục Hàn đề phòng mà nhìn chằm chằm cô.

"Ta tên là Tiểu Cam." Khúc Yên dùng tạm tên một cung nữ, "Cam trong cam quýt."

"Ai phái ngươi đưa cơm cho ta?" Mục Hàn cũng không dễ dàng thả lỏng phòng bị, liếc mắt nhìn màn thầu trong tay cô, "Chẳng lẽ ngươi không biếtTam công chúa các ngươi đã hạ lệnh không cho phép đưa đồ ăn cho ta?"

"Ta vụng trộm vào." Khúc Yên bắt đầu chững chạc đàng hoàng bịa chuyện xưa, yếu ớt thở dài, nói, "Huynh có thể không nhớ rõ, hôm đó thuần phục ngựa, có một con ngựa phát điên chạy loạn, ta bị đụng ngã trên mặt đất, suýt nữa chết dưới vó ngựa. May mắn huynh kịp thời ghìm chặt dây cương, thuần phục ngựa hoang, đã cứu ta một mạng."

Căn cứ vào tư liệu của cô, quả thật có chuyện như vậy.

Thời điểm hắn mới vừa vào phủ công chúa, Tam công chúa biết lúc trước hắn là mã nô, liền để hắn thuần phục ngựa.

Có một con ngựa hoang hung dữ phát điên lao tới, không ít cung nữ thị vệ bị đụng ngã.

Cuối cùng chính là Mục Hàn thuần phục con ngựa hoang kia.

Mà Tiểu Cam này cũng tồn tại.

Khúc Yên biết Mục Hàn thân là nam chính nhất định tâm tư kín đáo, cảnh giác đa nghi. Cô muốn giả trang phải đầy đủ chân thực.

Cô đã cho người vụng trộm đem cung nữ Tiểu Cam giấu đi, để cô mạo danh thay thế.

"Mặc dù ta chỉ là nô tỳ hạ đẳng ở đây, nhưng mẹ ta từ nhỏ dạy ta, nhận một chút ân huệ của người khác cũng phải báo đáp." Khúc Yên nháy con mắt một mí không lớn mắt, mặt thành khẩn, "Ta không có bản lãnh gì, không có cách nào cứu huynh ra ngoài, chỉ có thể mang cho huynh hai cái màn thầu, huynh đừng ghét bỏ."

Cô lại lấy ra một cái bánh bao từ trong ngực, kín đáo đưa cho hắn, "Ầy, huynh ăn đi!"

Mục Hàn cầm cũng không có ăn.

Hắn đã đói bụng quá lâu, bụng đau như thắt, cực kỳ khó chịu.

Nhưng trời sinh lòng cảnh giác, để hắn không dễ dàng tin tưởng tiểu cung nữ tướng mạo xấu xí này.

"Có phải miệng huynh khô hay không, ăn không vô?" Khúc Yên giả vờ không biết hắn phòng bị, chất phác nói, "Ta đi rót chút nước cho huynh."