Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 91: (13) Con đường làm nữ phụ ác độc của hoàng hậu



Editor: Nhan

Beta: Panpanni01

"Bắt được rồi!" Âm thanh Khúc Yên kinh ngạc vui mừng từ trong rừng truyền ra.

Trong tay cô cầm một con gà rừng như bảo vật, thật vui vẻ chạy đến, đưa đến trước mặt hắn, "Huynh xem, ta bắt được rồi! Mặc dù không bắt được thỏ, nhưng gà nướng ăn càng ngon hơn!"

Mục Hàn mở mắt ra thấy cô cười, mắt một mí cong lên tựa như vầng trăng nhỏ khả ái.

Hắn gật gật đầu, hiếm khi mở miệng tán dương: "Ừ, rất lợi hại."

"Thật không? Ta cũng cảm thấy như vậy." Khúc Yên cười híp mắt, đem gà rừng nhét vào trong tay hắn, "Ta không dám giết gà, huynh làm đi."

Mục Hàn kiệm lời, mang theo gà rừng đến một chỗ bên thác nước, dùng chủy thủ xử lý gà rừng.

Mặc dù hắn đã từng là thái tử cao quý, nhưng phụ hoàng dạy dỗ hắn không hề nuông chiều.

Mười tuổi, hắn theo quân đội Yến quốc thủ vệ biên cương, bản lĩnh sinh tồn sơn dã là không thành vấn đề.

Hắn rửa gà rừng đã mổ thật sạch sẽ, dùng nhánh cây bắt đầu xuyên qua, nhóm lửa ngay tại chỗ, gác ở trên đống lửa mà nướng.

Khúc Yên ngửi mùi liền chạy tới, thèm ăn đến chảy nước miếng: "Ừm...... Nhất định rất ngon."

Trong không gian của cô có muối, chờ sau đó vụng trộm rải lên một chút thì càng ngon, ha ha ha!...

Cô đang đắc ý suy nghĩ, đột nhiên thấy Mục Hàn cảnh giác mà đứng lên, nhìn chằm chằm phía rừng cách đó không xa.

"Sao vậy?" Cô hỏi.

"Có truy binh." Mục Hàn tỉnh táo, liếc cô một cái, "Người không ít."

"Chúng ta chạy mau!" Khúc Yên cấp bách liền quên hắn không thích người khác đụng vào, kéo tay hắn bỏ chạy.

Cô chọn chỗ tối mà chạy.

Càng u ám càng an toàn.

Mục Hàn theo ý cô, không có bất kỳ dị nghị. Lần này hắn không hất cô ra, ngược lại nắm chặt tay cô, cẩn thận cảm thụ xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay cô.

Hắn rất chắc chắn.

Bàn tay của cô không có nửa điểm làm việc nặng.

Đây không phải tay mà một tiểu cung nữ đang làm nhiệm vụ ở thiện phòng nên có.

Mắt Mục Hàn âm u lạnh nhạt, so với bóng đêm càng thâm trầm, lặng lẽ nhuốm mấy phần sát khí.

Tiểu Cam này, e rằng đã sớm biết thân phận của hắn.

Giả vờ giả vịt, làm bộ cứu hắn.

Chỉ là không biết, mục đích cuối cùng của cô là gì.

"Ở đây an toàn không?" Khúc Yên kéo hắn chạy đến một sơn động nhỏ, đè thấp tiếng nói, nhỏ giọng, "Đợi tí nữa nhỡ có người đuổi theo, huynh tránh đi. Ta ra ngoài đánh lạc hướng bọn hắn."

"Cô nương không sợ bị bắt được?" Thanh âm Mục Hàn trong bóng đêm lộ ra sự lạnh lẽo.

Bỗng dưng Khúc Yên khẽ giật mình.

Giọng điệu này không đúng.

"Huynh hoài nghi ta?" Cô chuyển tầm mắt, cùng hắn đang đối mặt.

Trong sơn động không có ánh sáng, cô nhìn khuôn mặt mơ hồ của hắn, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy đồng tử hắn đen như mực lạnh như băng.

"Huynh không tin ta thực tình muốn cứu huynh?" Bỗng nhiên cô nhẹ giọng nở nụ cười, "Cần ta chứng minh sao? Phải làm sao thì huynh mới có thể tin?"

Mục Hàn nhìn chằm chằm mắt cô, môi mỏng khẽ mở, lời nói lạnh lùng thấu xương: "Bây giờ ngươi ra ngoài, bị truy binh dùng một tiễn bắn chết thì có lẽ ta sẽ tin."

"Thì ra huynh thật sự hoài nghi ta." Giọng nói cô rất thấp, tràn ngập thất vọng.

Sau một lúc lâu, cô tỉnh lại, nhẹ nhàng nói, "Mặc kệ huynh tin hay không, ta đều là tới cứu huynh. Ta đi dụ truy binh, huynh tự đi đi."

Cô cất bước, chậm rãi đi ra sơn động.

Sau lưng, Mục Hàn không gọi cô lại.

Khúc Yên cắn cắn môi, co cẳng bắt đầu chạy.

Cô chạy không có kết cấu gì, mạnh mẽ lao vào trong rừng rậm, một đội truy binh phủ Tứ công chúa xa xa thấy được cô liền hô to: "Là ai? Dừng lại!"

"Tiểu Thất! Lập tức đổi cho ta bí tịch võ công!" Khúc Yên ở trong lòng hô to.

Khuôn mặt đau quá, là tự cô đánh!

"Đinh! Chúc mừng kí chủ, đổi thành công! Bí tịch truyền thụ bên trong, kí chủ mời tiếp thu. Tổng điểm tích lũy của kí chủ là 1002 vạn phân."

Khúc Yên chạy, cảm giác mình chạy như bay, đạp mấy bước trên không liền nhảy lên chui vào gốc cây.

A, loại cảm giác này quá sung sướng!

Oa oa...... Đây là khoái cảm khi dùng tiền bật hack a!

Rất nhanh cô liền nắm giữ khinh công, cố ý dẫn truy binh đi về dưới núi, dần dần rời xa sơn động Mục Hàn ẩn thân.

Mà ở bên kia, Mục Hàn nghe động tĩnh bên ngoài, khóe môi nhếch lên một độ cong lạnh lẽo.

Quả nhiên, cô cũng không phải một tiểu cung nữ đơn giản.

Càng là cao thủ tuyệt thế.

Nghe âm thanh khinh công linh hoạt tinh xảo, võ công của cô tuyệt đối không ở dưới hắn.

Nhưng kỳ quái là một người luyện võ mà tay lại mềm mại nhẵn nhụi, quả thực làm cho người ta khó hiểu.