[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 105: Ma Tôn bé bỏng bóng muốn nắm tay (17)



Đang mải lẩn thẩn bay bổng tưởng tượng về một ngôi nhà nhỏ và thế giới hai người không xa trong tương lai.

Đột ngột, tay vịn ngai vàng bị Hoa Phiệt một chưởng bóp vụn.

Chúng thuộc hạ ở dưới, mấy chục con mắt nhìn nhau, lại không dám nhìn lên Đấng Chí Tôn kia...

Mồ hôi mồ kê lũ lượt chảy ồ ồ trên trán chúng...

Biết là Ma tôn đại nhân tính tình thất thường, sáng nắng chiểu mưa, ẩm ẩm ương ương...

Nhưng Ngài mới nãy còn đang cười hi hi ha ha, thoắt cái, lại đảo sang bộ mặt âm âm u u thế này là thế nào trời?

Hoa Phiệt đứng dậy, ma khí từ người chàng toả ra mãnh liệt, mạnh tới nỗi như muốn đè nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng của những kẻ thấp kém trong này.

Mặt mũi nổi lên vẻ âm trầm vặn vẹo, chàng phất tay, tức khắc, bóng hình cao lớn trên ngai vàng đã biến mất.

Nàng...đi đâu rồi?

...

Xích Dương Môn nằm ở trên tầng một Tiên giới, giữa đống tiên khí nhạt nhòa, nó xuất hiện sừng sững và trông thật vĩ đại làm sao!

Bạch Lạp Sa ngự lá bay đến trước cổng Xích Dương Môn, đồng tử gác cửa thấy nàng tới, tự động chạy ra mở cổng.

Nàng lại tiếp tục ngự lá, đi tới Kỳ Tự phong trong môn phái.

Ngự lá tới ngôi nhà trúc nhỏ nằm ở trong rừng, Bạch Lạp Sa quyết cất pháp khí phi hành đi và cuốc bộ vào.

Ngôi nhà trúc nọ, mọi khi đầy nắng cùng niềm vui, nay bỗng trống trải yên tĩnh tới dị người!

Đi dạo quanh một vòng từ nhà ra vườn trúc, mãi chẳng thấy bóng dáng sư phụ đâu. Bỗng dưng, tai nàng lọt vào một giọng nói.

"Sư tỉ..."

Giọng nói đấy thực rụt rè, yếu ớt và sợ hãi.

Đứa bé trốn trốn đằng sau chiếc ghế mây, vành mắt ươn ướt, giọng điệu cất lên vô cùng uỷ khuất.

Bạch Lạp Sa đảo mắt thêm mấy lần nữa, mới phát hiện ra vị trí sư đệ nhà mình.

"Sư đệ..." Nàng nhíu mày, nhìn cậu thiếu niên mít ướt trước mặt, rồi một lần nữa nhìn lại đống bừa bộn khắp phòng: "Chuyện gì xảy ra thế?"

"Sư tỉ!" Sư đệ tội nghiệp dùng ống tay áo lau lau nước mắt: "Sư phụ bị người của Giới Luật Đường đưa đi rồi?"

"Chưởng môn? Đưa đi đâu cơ?"

"Đệ cũng không biết..." Sư đệ méo mặt: "Chưởng môn dấu kín chuyện này, chỉ để lại lời nhắn với đệ là khi nào tỉ về thì bảo tỉ đi tới Thiên Minh điện gặp Ngài với các nhị vị trưởng lão."

"Được rồi." Hoài nghi trong bụng lại tăng thêm tầng dày đặc.

Giơ tay xoa đầu sư đệ, nàng an ủi: "Đệ mau thu dọn lại đống hoang tàn trong phòng đi. Tí nữa sư phụ quay về có lẽ không muốn thấy cảnh tượng này đâu."

"Dạ..." Tai lọt vào mấy chữ "Tí nữa sư phụ quay về", tiểu sư đệ trông có tinh thần hơn hẳn.

Bạch Lạp Sa bụng dạ chẳng hiểu cái mô tê gì sất.

Nàng cũng đành đi tới điện Thiên Minh.

Điều kì lạ là, trên đường đi, ai ai cũng nhìn nàng với ánh mắt kì thị, từ các chúng đệ tử cho tới các đường chủ.

May là mặt nàng dày, không thì nàng ngại chết rồi!

Nhưng họ nhìn nàng thế, chỉ vì nàng bỏ bê thiên hạ đi yêu đương với trai sao?

Bé Sa hổng có biết!

Nàng xuất môn từ thời xưa lắm!

Những đệ tử cùng thời với nàng, cũng đã sớm có phương trời riêng của mình. Lâu chưa quay về Xích Dương Môn, khắp nơi toàn các gương mặt xa lạ, ngoại trừ mấy vị trưởng lão, đường chủ ngày xưa ra, Bạch Lạp Sa thật không thể nhận biết một ai.

Không khí trong điện Thiên Minh rất khó để miêu tả.

Bạch Lạp Sa giẫm một bước chân, đi vào, cúi mình uyển chuyển chào: "Lạp Sa tham kiến chưởng môn, tham kiến chư vị trưởng lão."

Tôn sư thúc, đứng ở vị trí ngũ trưởng lão chắp tay sau lưng, ý tốt đầy mặt: "Sư điệt đến rồi. Chúng ta có chuyện muốn nói cho con đây. Chuyện liên quan đến tính mạng sư phụ con đấy, phải lắng nghe kĩ nhé?"

Này, đây mà không phải uy hiếp chắc nàng đi đầu xuống đất quá!

Bạch Lạp Sa cười, so với Tôn sư thúc còn gợi đòn hơn, lời lẽ lại phi thường đúng mực: "Đệ tử xin nghe."

Kẻ đứng ở bậc cao nhất của đại điện Thiên Minh, một ông cụ già lọm khọm còng lưng, râu tóc trắng hơn cước. Đáy mắt ông thoáng qua một tia phức tạp...

Xích Dương Môn là môn phái có tiếng tăm, từ trước đến nay nào có dùng tới mấy thủ đoạn tiểu nhân ti tiện này...

Thế nhưng...

Những việc ti tiện mà sau đây ông làm, so với lũ ma tộc điên cuồng kia, thực sự chẳng bằng một phần.

Trong lòng, cán cân lương tâm đảo loạn mất thăng bằng hồi lúc, cuối cùng, Chưởng môn hít sâu một hơi, mở mắt, chậm rãi nói.

"Lạp Sa à...Con có biết, kẻ ở bên con mấy tháng nay là thứ yêu nghiệt Xương Tà kia không?"

"Dạ..."

Hả?

Yêu nghiệt Xương Tà cái gì cơ?

Tôn sư thúc cười đến càng thêm đáng ghét.

Các vị trưởng lão còn lại, mặt lạnh càng thêm lạnh.

Trông vẻ mặt con nai vàng ngơ ngác của Bạch Lạp Sa, Chưởng môn cảm thấy thật bất đắc dĩ, trong bất đắc dĩ lại có chút gì đó may mắn...

Con bé bị lừa?

Vậy mọi chuyện dễ nói hơn rồi.

...

Cùng lúc đó.

Trong căn nhà gỗ nhỏ bên rừng tuyết.

Người đàn ông ngồi gục trên ghế, tóc dài xõa rũ rượi.

Đôi đồng tử sắc máu của chàng mở to, ánh lên vẻ điên cuồng.

Hai bàn tay siết chặt lại...

Đám tiên này, chàng không có hứng thú tìm tới cửa, ngược lại bọn chúng còn cố tình thích dâng đầu lên cho chàng chém.

Cố gắng áp chế một bụng hoả khí lại, Hoa Phiệt biểu cảm vặn vẹo cười.

Không được!

Ngôi nhà gỗ này là ngôi nhà nhỏ tình yêu của hai người...

Chàng không thể điên tiết lên rồi một chưởng phá huỷ nát bét nơi này được.

Hoa Phiệt à, âm thầm cười nhạo bản thân...

Nàng ấy biết tất cả mọi thứ rồi, chàng rốt cuộc còn đang níu kéo điều gì đây chứ?