[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 71: Bạn trai cũ là Tang thi vương (17)



"Anh hết đau thật rồi sao?"

Bạch Lạp Sa tỏ ra bé đây là ngốc bạch ngọt đa nghi.

Cô không tin anh?

Cố Niếp Tranh giang rộng hai tay ra, ấm áp cười.

"Em có thể cởi áo anh để xem."

Bé Sa: "..." Cười địch địch bẹt bẹt!

Nha, cẩu nam nhân!

Cái nơi hiện đang bị tổn thương kia là cái ấy trong đũng quần anh thì có.

Bạch Lạp Sa vờ vịt vung tay, đấm thêm quả nữa vào bụng Cố Niếp Tranh, ủy khuất ba ba lên án.

"Anh không cần lừa anh. Em biết anh đau, em cũng đau. Chúng ta đều đau."

Đoạn, cô lại chuẩn bị khóc tùm lum tùm loa.

Mắt thấy cô ngốc vì mình mà sắp tốn thêm một lít nước mắt nữa, Cố Niếp Tranh vội đến độ muốn nhảy dựng.

Anh muốn giải thích!

Song anh giải thích cô lại không có nghe!

Hết cách, Cố Niếp Tranh đành vươn người tới, dùng đôi môi mình để chặn lại toàn bộ tiếng ỉ ôi của cô ấy.

Thần Đèn ngồi trong Tinh Không chứng kiến tất cả, không nhịn được mà vỗ tay bôm bốp bôm bốp.

Trời mé, nam chủ ngôn tình văn có khác.

Hành xử không khác gì nam chính phim tềnh iu Hàn Quốc luôn.

Thần Đèn đã đúng, Cố Niếp Tranh là nam chủ.

Chỉ tiếc thay, bé Sa lại không phải nữ chủ.

Nữ chủ thì sẽ đắm đuối hưởng thụ...

Còn Bạch Lạp thì nói không với điều này.

Cô ấy bị cưỡng hôn, còn chưa có kịp hồi thần lại đâu...

Ai dè đùng một cái, Tang thi vương đại nhân đã thè lưỡi ra, liếm liếm môi bé, với ý đồ muốn tiến công đoạt thành vào đó.

Ôi mẹ ơi, da gà da vịt của Bạch Lạp Sa thi nhau nổi lên...

Trước giờ Cố Niếp Tranh có hôn lưỡi với cô...

Nhưng khi đó là thời trước mạt thế!

Là trước thời mạt thế cơ mà!

Còn bây giờ, ngoại trừ ôm ấp hôn môi, hôn má liếm mặt, gặm tóc, liếm tay liếm chân ra... ( Má đang tả chó hay gì:v.)

Cố Niếp Tranh chưa bao giờ đánh cháo lưỡi cô đấy.

Chủ yếu là do bé hay tỏ ra ngại ngùng nên anh ta không nỡ.

Âu mài gót nẹt!

Có quỷ mới biết chiếc lưỡi của Tang thi vương đại nhân đã ăn qua những thứ gì!

Cô thấy anh ta có khi nào cùng cô ngồi ăn cơm đâu!

Chắc chắn anh ta đã ăn ở ngoài...

Tang thi thì có thể ăn được không?

Tinh hạch...và thịt người!

Khoé môi Bạch Lạp Sa hơi co rút, ý tứ muốn phản kháng.

Mà Cố Niếp Tranh lại không muốn nhìn cô khóc thêm nữa...

Lại càng không muốn vấy bẩn cô...

Sau khi biết mình không còn là người, anh luôn tiết chế dục niệm của mình nhất có thể...

Dục niệm muốn hôn cô, muốn...đè cô ra mà hôn hôn lưỡi.

Anh không dám dùng đôi môi tanh tưởi ăn thịt uống máu người này của mình để nhuộm đen cô gái thánh khiết kia.

Đối với anh mà nói, mạt thế như là Địa Ngục...

Còn cô ngốc này, cô chính là thiên thần duy nhất đến bên anh...

Cứu rỗi cuộc đời anh...

Khiến bản chất muốn hủy diệt tàn bạo của anh trở nên thư thái yên bình.

Mặc dù rất muốn tiếp tục nụ hôn này...

Nhưng sau khi giật mình nhận ra sự kinh tởm của bản thân...

Và cả sự phản kháng của bé ngốc...

Cố Niếp Tranh đành dừng tay... Truyện Nữ Phụ

Buông đôi môi cô ra, một tay bóp bóp hai má cô, anh trầm giọng, đầy tính uy hiếp cùng xâm lược.

"Còn dám khóc nữa, anh liền làm em."

Bạch Lạp Sa: "ಠ,_」ಠ" Gì zậy trời!

Lời thoại của yêu râu xanh à?

Bé Sa thề...

Coi cái bản mặt thể hiện sự dữ dằn của nam chủ...

Chỉ khiến cô muốn ngửa đầu cười to ớ hớ hớ quá đi thôi!

Mà thôi, không nên chọc quê anh.

Nhỡ đâu anh ta nổi tính bạo nộ, đến lúc đấy, trinh tiết của bé sẽ gặp nguy hiểm mất.

Cố Niếp Tranh nhìn bộ dạng cô ngốc mình thương gấp gáp gật đầu, ánh mắt vừa ngoan vừa mềm, tâm liền dịu lại.

Làm sao giờ nhỉ?

Anh lại nổi tâm muốn trêu chọc cô tiếp rồi!

"Oe...Ấc!"

Trong lòng Bạch Lạp Sa bỗng vang lên tiếng trẻ con...

Ôi, đứa bé tỉnh rồi.

Nó đang mếu!

Bé Sa đang tính an ủi bé con...

Ai ngờ Cố Niếp Tranh lại cướp lấy thằng bé từ trong tay cô.

Anh ta đen mặt xách nhãi con sắp khóc đi ra ngoài cửa.

Mặt sầm mặt sì như thể sắp đi đánh nhau tới nơi.

Phi, anh cùng với em yêu của mình đang ở trong phòng, hưởng thụ không gian riêng tình tứ của hai người.

Nhãi con thùng rác này vẫn là phiền toái!

Nên đem nó quăng đi thôi!

"Hứa Chinh!" Ra tới cửa, Cố Niếp Tranh khẽ gọi.

Mà cũng thật vi diệu làm sao!

Vừa gọi tên cái, Hứa Chinh y hệt siêu nhân mà xuất hiện trong không khí.

"Trông nó."

"Dạ, vương!" Đưa tay tiếp nhận nhãi con, Hứa Chinh - bảo mẫu trông trẻ - quản gia đại tài - tài xế lão luyện - tay nghề đầu bếp đệ nhất đưa tay tiếp nhận nhãi con.

Anh ta đi, nhanh không khác gì cách anh ta tới, thoắt cái đã bay đâu rồi.

Cố Niếp Tranh mãn nguyện cười, quay lại vào phòng.

Nha, tối nay anh nhất định phải ngủ chung giường với bé ngốc.

...

Bạch Lạp Sa buồn bực...

Tang thi vương cặn bã kia muốn chiếm giường của bé a!

"Nam nữ thụ thụ bất tương thân." Giường rộng như vậy, cô nằm không hết, dựa vào đâu phải cho tên này.

"Nam nữ cái quỷ!" Cố Niếp Tranh nhướn mày: "Mạt thế có giường ngủ là tốt rồi, em còn ngồi đây kêu ca à!"

"Anh nhất thiết phải ngủ cùng em sao?"

Tang thi cũng có nhu cầu ngủ ư?

Đương nhiên, tang thi không có nhu cầu ngủ.

Chỉ là nghĩ đến việc sẽ được ôm bé yêu mềm mại của mình vào lòng, Cố Niếp Tranh liền muốn ngủ rồi.

Ừm, là ngủ cùng cô!

"Được thôi." Lôi đâu ra cái gối chặn giữa giường, Bạch Lạp Sa bảo.

"Đây là dải phân cách. Anh cấm được vượt qua."

"Ừ."

...

Nửa tiếng sau.

Bạch Lạp Sa trợn ngược mắt, lạnh!

Thân nhiệt của Cố Niếp Tranh y cái tủ lạnh vậy.

Cô đẩy tay anh ra, ai oán kêu: "Ai cho anh đụng vào em?"

"Ngoan, ngủ đi." Cố Niếp Tranh díp mắt, ngái ngủ vỗ bụng cô, chà, cứ như chủ nhân đang dỗ dành thú cưng nhỏ ấy.

Chỉ tiếc thay, Bạch Lạp Sa lại là một bé thú siêu hung.

"Anh, em lạnh." Cô hạnh hoẹ.

"Lạnh?" Cố Niếp Tranh tất biết vì mình mà cô lạnh.

Dẫu sao thân nhiệt của anh không giống thân nhiệt người thường.

Móc đâu ra cái chăn bông, đem Bạch Lạp Sa cuộn tròn lại y cái bánh tét, Cố Niếp Tranh mới hài lòng hôn hôn trán cô, cười dịu dàng.

"Giờ thì ngủ được rồi chứ?"

Bạch Lạp Sa: "..." Ai đó cho tôi cái xẻng để tôi múc ảnh cái.