[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 85: Bạn trai cũ là Tang thi vương (31)



Yêu nhau, thi thoảng phải dỗi nhau mới vui.

Đấy là người ngoài nhìn vào thấy thế.

Ăn cơm tró nhiều riết ngán không chịu nổi!

Còn Cố Niếp Tranh thì không!

Thực sự không!

Mấy dòng suy nghĩ không bình thường cứ như những dòng điện chạy loạn trong đầu anh...

Khiến anh khó chịu khôn nguôi.

Khó chịu thì khó chịu...

"Chúng ta dời khỏi đây nhé?" Anh vẫn phải dịu dàng, dịu dàng, dịu dàng nhất có thể đối với cô ngốc...

Không nên tức giận...

Vợ là để nuông chiều...

"Tại sao?" Bạch Lạp Sa vừa buồn vừa không hiểu ngẩng đầu: "Anh vừa làm việc xấu về nên muốn chạy lấy người à?"

Mặc dù bé Sa đoán trúng tim đen của ảnh rồi...

Song họ Cố vẫn rất bình tâm, mặt không đỏ, tim không đập, điềm tĩnh hôn cô: "Anh thế nào lại bỏ em chạy lấy người đâu!"

Biết anh trốn tránh vấn đề, Bé Sa lại càng cố tình bám lấy không buông: "Anh không trả lời câu hỏi của em. Anh vừa đi làm việc xấu về phải không?"

Thật ngạc nhiên, Cố Niếp Tranh không có phủ nhận: "Nếu đúng là vậy thì sao?"

"Thì..."

"Vương, bên ngoài có chuyện rồi!"

Đương lúc Bạch Lạp Sa định trả lời...

Ngoài cửa đột ngột truyền vào giọng nói báo cáo của bạn nhỏ Hứa Chinh.

Họ Cố đến cả lên lông mày cũng không thèm nhướn, hạ lệnh: "Ra cổng thành triệu tập binh đoàn vây công!"

"Tuân mệnh!' Đi đến như một cơn gió và biến mất cũng như một cơn gió, không còn nghe thấy giọng nói của Hứa Chinh nữa.

"Uể? Vây công cái gì cơ!"

"Không đùa với em nữa." Hai tay bé thốc cô ngốc lên, Cố Niếp Tranh sải bước ra cửa: "Em nói đúng, anh đã làm việc xấu, giờ chúng ta không nên ở đây."

"Không ở đây thì ở đâu?"

"Em nghĩ sao về việc thống trị một nửa thế giới?" Cố Niếp Tranh cười khẽ, chăm chăm theo dõi biểu cảm của cô.

Quả nhiên, cô ngốc nghĩ anh đang nói bừa.

"Em cảm thấy anh hôm nay mắc bệnh hoang tưởng!"

Thực ra không phải Bạch Lạp Sa không tin anh....

Mà đối với câu nói này, cô không biết chính mình nên giơ ra bản mặt như thể nào...

Cố Niếp Tranh trầm ngâm không nói, đem thân thể mềm mại của người phụ nữ đặt lên ghế phụ, bản thân lại ngồi lên ghế lái, bắt đầu khởi động ô tô, lái xe.

Anh đã chuẩn bị tinh thần nghe cô ngốc hỏi...

Thế nhưng điều kì lạ ở đây là cô ấy chẳng thèm hỏi gì. Trờ um 𝑡rum hu𝒚ền 𝑡rùm [ 𝑡r ùm𝑡ru𝒚ện.𝐕n ]

Một câu cũng không...

Thản nhiên ngó đầu ra ngoài cửa, một cái nhìn cũng không thèm liếc anh...

Cố Niếp Tranh lái xe việt dã đi mau mau tới cửa căn cứ.

"Em không có gì muốn nói sao?"

"Hả?" Bạch Lạp Sa nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu: "Em nên hỏi gì sao?"

Nha, Tang thi vương giết người của Viện nghiên cứu, chạy đi là đúng rồi!

Ở lại đây để bị bắn cho chết a?

Cô còn phải hỏi cái gì nữa?

Hai tay siết nhẹ vô lăng...

Cố Niếp Tranh mím môi, chẳng nói chẳng rằng, đạp mạnh một cú chân ga....

Bánh xe lao thật nhanh về phía trước.

...

Quả nhiên, đúng như anh dự đoán...

Lái xe gần đến cổng thành rồi thì bọn họ bị chặn đường.

Tập nguyên soái và Trưởng căn cứ đứng cạnh nhau, quân đội cùng dị năng giả bắt đầu lập trận, đứng vây công bọn họ...

Bạch Lạp Sa: "..." Chết mẹ!

Sắp có drama bùng nổ!

Trong không khí thoang thoảng mùi chiến tranh....

Cố Niếp Tranh dáng vẻ như không có chuyện gì xuống xe...

Tay còn không quên dắt theo nha đầu a ka ngốc nghếch của mình đi xuống cùng:333.

Ở nơi này tập hợp hơn trăm dị năng giả lận...

Tập nguyên soái tay khống chế dị năng, ánh mắt nâng cao cảnh giác nhìn người đàn ông đứng xa đó...

"Cố..."

"Không cần phải gọi tôi rườm rà như vậy!" Cố Niếp Tranh ngắt lời ông: "Ba chữ Tang thi vương là được rồi!"

"Tang thi vương đại danh đỉnh đỉnh đây sao? " Trưởng căn cứ hung ác cười: "Mức độ tiến hoá như thế này, thực sự không thể khinh thường!"

Đánh ánh mắt với Tập nguyên soái, gã giơ tay ra hiệu: "Chuẩn bị..."

"Khoan đã!" Một giọng nữ gấp gáp vang lên...

Lâm Mộng Nhã bước ra khỏi dàn dị năng giả...

Bên cạnh cô ả là Từ Mạch.

Mắt thấy nữ chủ đại nhân nhìn mình, Bạch Lạp Sa chợt có dự cảm không ổn.

Dự cảm cô từ trước đến nay nào có sai...

"Cô Bạch..." Bắt đầu rồi...

Bắt đầu rồi...

Hào quang của sứ giả chính nghĩa trên đầu nữ chủ phát sáng rồi!

"Cô Bạch..." Lâm Mộng Nhã sắc bén nhìn cô, khí thế ngút trời: "Cô có biết người đàn ông bên cạnh mình là Tang thi vương không?"

Thật bất ngờ...

Khi người mà Tang thi vương đem lòng thương nhớ lại là một cô gái nhân loại...

Ban đầu cô ả còn không tin...

Nhưng cô ả đã thầm theo dõi họ rất lâu...

Người đàn ông đó...đối với người con gái mình yêu, chính là bao dung vô hạn...

Chính là yêu thương vô lối...

Một tình yêu đẹp như vậy, giữa người với người còn không dễ tìm...

Ấy thế mà...

Lâm Mộng Nhã muốn xác nhận xem, là cô Bạch bị dắt mũi, hay cô ấy đã biết tất cả.

Và khi nhìn thấy vẻ mặt kia, cô ả bèn đoán được rồi...

Cô Bạch này cái gì cũng chẳng biết...

"Tang thi...Tang thi vương á?" Bạch Lạp Sa lầm bầm...

Biểu cảm hơi bối rối...

Trời ơi, cô nên làm sao bây giờ?

Bày tỏ sự kinh ngạc?

Hay không tin nổi?

Hoặc đưa ra vẻ mặt hài hước như bị đùa giỡn?

Ôi, cái nào cũng không hợp...

Cố Niếp Tranh chẳng thèm để ý đám nhân loại ngớ ngẩn xung quanh...

Anh vẫn là để ý nhất cô ngốc nhà mình...

Điều khiến anh ta hài lòng ở đây nhất là...

Dù cho tâm trạng có đang hoang mang đến mấy...

Bàn tay bé nhỏ của cô ngốc vẫn luôn nắm lấy tay anh, một giây một phút cũng không có ý định buông...

"Niếp...Niếp Tranh..." Bạch Lạp Sa bắt đầu phát triển đất diễn của mình, ánh mắt mang theo ba phần hoài nghi, ba phần không thể tin nổi và bốn phần kinh hách...

Cô rất thật trân lắp bắp: "Họ... nói thật sao? Anh là Tang thi vương...?"

"Đúng vậy, cô Bạch..." Lâm Mộng Nhã vẫn không quên thêm mắm dặm muối: "Hắn ta chính là nỗi kinh sợ của toàn nhân loại."

Cố Niếp Tranh vốn chẳng ưa gì con mụ lắm mồm này...

Trước là muốn giết cổ...

Giờ thì là muốn xé xác cổ...

Chuyện yêu đương của anh với bé ngốc, con mẻ thần kinh này đâm thọc làm chi?

Càng nghĩ họ Cố càng bực...

Cô ả như con gián ấy, lạ lắm, đập mãi không chết.