[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 92: Ma Tôn bé bỏng muốn nắm tay (4)



A Trà cúi mình, bưng mâm chè lại gần, nàng ta mỉm cười: "Y Tiên, chè của Người."

"Ừ." Bạch Lạp Sa đưa một bát chè long nhãn cho Hoa Phiệt, rồi cầm lên bát chè của mình, múc ăn miếng: "Ngon quá trời. Hiếm ngày ta rảnh rỗi như này, quá là thoải mái mà!"

"Y Tiên..." A Trà hiền lành nói: "Đàm Linh nhớ Người lắm."

Nàng ấy mới dứt lời, Đàm Linh từ sau lưng A Trà khẽ ló cái đầu nhỏ ra.

Ánh mắt ẻm mong chờ nhìn Y Tiên...

Song ngay sau đó, ẻm tức khắc hoá đá khi thấy cái tên Hoa Phiệt ẻm ghét kia tay bưng bát chè ăn.

Được ăn thì thôi, Hoa Phiệt còn cố tình quăng cho Đàm Linh cái nhìn vô cùng khiêu khích...

Vô cùng đáng ghét!

Thậm chí, miệng còn cố tình nhai nhóp nha nhóp nhép, ra vẻ đá đểu...

Ta đây chính là ăn vô cùng ngon miệng.

Ngươi thì sao?

Chẳng có gì cả!

Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương của Đàm Linh hơi nhăn lại...

Đuôi chó của ẻm rũ xuống, héo queo.

Đôi mắt to tròn long lanh, viền mắt hoen lệ, trực chào sắp khóc.

Đôi môi hoa anh đào mím chặt...

Đàm Linh ủy khuất không thôi.

Ẻm ở đây với Y Tiên rõ ràng là lâu hơn cái tên yếu đuối kia...

Dựa vào đâu, tên đó được ăn chè cùng Người mà không phải là ẻm?

Dựa vào đâu?

Đàm Linh mếu máo: "Y Tiên, con cũng muốn được ăn chè."

A Trà nghe vậy, thầm không hài lòng. Y Tiên đang ngồi nghỉ ngơi, Linh muội thế nào lại không biết điều? Muốn ăn chè thì có thể đến phòng bếp lấy ăn mà, làm phiền Y Tiên nào phải đúng đâu?

Bạch Lạp Sa nhìn qua vẻ mặt Đàm Linh...

"A Trà, ngươi vào bếp lấy thêm bát chè ra đây."

"Dạ vâng." A Trà uyển chuyển cúi mình.

Nhưng cố tình, Đàm Linh lại phồng mang trợn má, ủy khuất ba ba ăn vạ: "Không Y Tiên, con muốn ăn chè cùng Người cơ."

A Trà: "..."

Bạch Lạp Sa biết nữ chủ đang vô sự gây rối...

Nhưng nguyên do vì sao, nàng khi hiểu.

Trong đầu lặp đi lặp lại mấy lần, trẻ em là để thương yêu, bé Sa dịu dàng cười: "Thì không phải ta đang kêu A Trà mang chè cho con sao?"

"Con không cần chè... Con muốn..." Đàm Linh cúi đầu, ngập ngừng đáng yêu đưa mắt dán vào bát chè thạch táo trong tay Y Tiên.

"Ăn chè của ta? Được thôi, con ăn một miếng đi." Ồ, trẻ con đúng là nhiễu sự ghê.

Bạch Lạp Sa vẫn còn bao dung, hào phóng chán. Nàng cầm ra cây thìa mới, múc cho Đàm Linh một thìa.

Tròng mắt cô bé thoắt cái toả sáng như sao, tí tởn nhảy tót lên, há miệng, ngậm lấy thìa chè.

Vừa nhai thìa chè ngon lành cành đào, ẻm ta còn không quên quăng cho Hoa Phiệt ánh mắt đểu giả.

Ngươi được ngồi cùng Y Tiên ăn chè.

Ta giỏi hơn nha, Người còn vì ta mà đút ăn.

Ngay lúc này, đâu ai ngờ tới rằng, Hoa Phiệt đột ngột run tay một cái, cả tô chè long nhãn cứ thế đổ ụp lên người nó. Chè không nóng, nhiệt độ âm ấm. Vạt áo vải của Hoa Phiệt cứ thế dính một đống chè.

Giấu đi tia âm hiểm trong đáy mắt, nó ngẩng đầu, bối rối: "Y Tiên..."

A Trà bước nhanh tới, tính lau hộ nó.

Hoa Phiệt mặc cho A Trà lau dọn và bê bát chè ra. Nó cúi đầu, quanh người nồng đậm hơi thở của sự tự ti.

Nó đang cảm thấy tội lỗi chăng?

Bạch Lạp Sa ăn thêm vài miếng chè nữa, bèn cảm thấy nuốt không trôi.

Nàng đứng dậy, dắt tay Hoa Phiệt, quay đầu nhìn A Trà với Đàm Linh: "Ta đưa thằng bé thay quần áo."

Nhìn theo bóng dáng hai người đi xa dần mà Đàm Linh siết chặt tay, tức đến nổ đom đóm.

Tại sao ẻm phải quạo thế?

Ẻm vừa xui xẻo bắt gặp cái bản mặt trêu ngươi chết dẫm của ai đó chứ sao!

Trong mắt Đàm Linh, Hoa Phiệt chẳng phải thứ tốt đẹp gì!

Người xấu!

...

"Y Tiên, ta...ta đã hơi bất cẩn." Hoa Phiệt mặc xong xuôi một bộ trung y trắng, đứng ở cửa, cúi đầu xoắn xuýt.

Thực ra...nó đang đắc ý muốn chết.

Nhưng...nó không thể để cho Y Tiên thấy được mặt xấu này của mình.

"Ngẩng đầu lên nào!" Bạch Lạp Sa đưa cho Hoa Phiệt một chiếc cẩm phục dài choàng bên ngoài: "Là người đều có lỗi lầm. Lần sau con không lặp lại là được."

"Người..." Hoa Phiệt ngẩng đầu, nhẹ nhàng tiếp nhận áo choàng, khoé môi hơi trễ, ánh mắt thoáng vẻ sợ sệt: "Người không tức sao?"

"Có gì đáng tức ư?" Trên đầu bé Sa cơ hồ tòi ra mấy dấu chấm hỏi.

Có gì đáng giận ư?

Nha, chẳng lẽ giờ nàng phải xách thằng nhóc lên đấm đấm cho mấy cái mới đúng bài a?

"Chỉ là một..." Nàng nghiêng đầu, tủm tỉm cười.

Ai dè lại vô tình nhìn thấy nam chủ đại nhân đang mít a mít ướt.

Bạch Lạp Sa: "..."

Chưa đánh thế nào đã gớt nước mắt rồi?

Chết tiệt! Dược Vương cốc là nơi chữa bệnh chứ đâu phải động trẻ em? Hết nữ chủ rồi lại tới nam chủ?

Hoa Phiệt giơ hai tay, sụt sùi: "Y Tiên, ta...ta xin lỗi...Ta lại nhớ đến một số chuyện... Người... Người có thể ôm ta...một cái được không?"

Bạch Lạp Sa có điểm chần chừ.

Song cuối cùng, nàng đành quỳ gối xuống, vươn tay, ôm Hoa Phiệt vào ngực.

Tay cứng nhắc vỗ vỗ lưng thằng bé.

Nàng ôn nhu: "Không cần nhớ đến những điều tồi tệ. Con ở đây, ta sẽ không bao giờ đánh con."

"Y Tiên..." Hoa Phiệt ỉ ỉ ôi ôi, cọ cọ gương mặt dính đầy nước mắt vào bờ ngực nàng.

Cảm thụ mùi hương thơm dịu thanh mát vờn bên sống mũi, khoé môi nó gợi lên càng ác liệt.

...

Tầm nửa nén nhang sau, để lại mấy câu dặn dò nam chủ, Bạch Lạp Sa đi ra ngoài.

Có bệnh nhân đợi, không thể không tới.

Vạt áo dài của Y Tiên vừa khuất, Hoa Phiệt tức khắc đổi sắc mặt, nước mắt nước mũi mới nãy còn chảy dài bèn rút sạch.

Nó nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén y lưỡi kiếm chĩa về góc rẽ nơi hành lang, giọng điệu ngập tràn băng giá: "Còn đứng đấy sao?"

Quả nhiên, cái đầu đính hoa của Đàm Linh ló ra...

Cô bé mím môi, ánh mắt bất mãn đối với Hoa Phiệt: "Ngươi.... Ngươi...ngụy quân tử!!!"

Ẻm thấy hết rồi!

Cái tên này...tất cả biểu hiện của nó đều là giả dối!

Đưa một ngón tay ấn lên vành môi, Hoa Phiệt híp mắt, rạng rỡ tươi cười: "Linh muội, Y Tiên đại nhân đã dạy, muội phải gọi ta là Hoa huynh chứ! Thế nào muội lại kêu ta là "ngươi" đi, "ngươi" là ai mới được?"

"Đừng hòng!!!" Đàm Linh chỉ là quá nhỏ, sao có thể là đối thủ của một kẻ tâm cơ thâm trầm là Hoa Phiệt.

Rất nhanh, nữ chủ đã bị nam chủ chọc cho xù lông, tức phát khóc: "Ngươi đừng hòng, ta không bao giờ gọi ngươi hai chữ Hoa huynh đâu!"

Dứt lời, ẻm liền quay đầu, lao ra ngoài...

Hoa Phiệt nhìn theo bóng lưng đầy uất ức của cô bé, môi xùy một tiếng.

Thật yếu ớt!

Có thế đã rơi nước mắt rồi!

...

Lại một tháng nữa trôi qua.

Bạch Lạp Sa dạo gần đây mới phát hiện...

Đàm Linh có vẻ trầm tĩnh hơn hẳn nhỉ?

Không còn hoạt bát lăng xăng như xưa nữa!

Ở cô bé, có cái gì đó lạ lắm...

Giờ đang là đầu đông.

Chiều đó, như mọi ngày, Hoa Phiệt cùng Bạch Lạp Sa ngồi với nhau dưới mái hiên, cùng ngắm tuyết rơi.

Cành cây trụi lủi lá nằm hiu quạnh giữa màn tuyết trắng. Một cơn gió quét qua, vài bông tuyết xinh đẹp vô tình đậu trên làn tóc đen dài của bé Sa.

Nhân lúc nàng mải ngồi suy tư, Hoa Phiệt đã lén vươn tay, phủi qua tuyết.

Sau đó, nó đem sợi tóc của nàng ấy mà nghịch qua một hồi cho thỏa mãn...

Một lúc nó mới không cam tâm thả xuống.

Thơm quá, suối tóc dài của Y Tiên bồng bềnh y đám mây trước mặt nó. Hoa Phiệt rất có cảm giác nếu dùng miệng gặm gặm lấy mấy sợi tóc này, sẽ rất tuyệt!

Bạch Lạp Sa ngồi khoanh chân, người mặc áo lông cừu ấm áp, nàng không hiểu nhìn trời tuyết: "Đầu đông rồi, hàng năm Đàm Linh hay ngồi đây cùng ta ngắm tuyết. Con nói xem, Hoa Phiệt, dạo này Đàm Linh dường như không muốn cùng ta nói chuyện. Con bé có muộn phiền gì sao?"

"Linh muội còn nhỏ, có thể phiền lòng chuyện gì." Đem quả táo trong tay gọt gọt, Hoa Phiệt nhu nhuận đáp: "Người đừng quá để tâm. Để con nói chuyện với muội ấy xem sao."

"Thế cũng tốt. Hai đứa nên quan tâm nhau một chút." Đối với ý kiến này của Hoa Phiệt, bé Sa vô cùng gật đầu tán thành.

Nam nữ chủ yêu thương nhau chút, chẳng có gì là sai cả.

Nên mai làm phu thê cho đỡ bỡ ngỡ.

Ghim mạnh con dao vào quả táo...

Đáy mắt một mảnh tình si không hề phù hợp với độ tuổi của Hoa Phiệt lồ lộ...

Nó cứ trắng trợn mà nhìn chằm chằm vào gò má Y Tiên vậy thôi...

Tuyết rơi, gió thổi, nàng ấy quay đầu, cười một cái, giữa trời đông lạnh này...

Ấy thế mà hại cho con tim bé bỏng nó hoàn toàn tan chảy, hoá thành vũng nước tình yêu...

Y Tiên...

Y Tiên à...

Hoa Phiệt cắt từng miếng táo ra, nhủ trong bụng...

Không cần ai cùng Người đâu, năm nay, năm sau, thậm chí là cả đời...

Chỉ cần Người muốn, ta sẽ vĩnh viễn cùng Người ngắm...

Ngắm xuân hoa anh đào bay bổng...

Ngắm hạ tầng nắng gắt gao...

Ngắm lá phong thu đỏ đầy thơ mộng...

Rồi ngắm cả mưa tuyết lãng mạn dưới mái hiên này...

Ta đều cùng Người ngắm, được không?

Ý niệm nảy sinh đột ngột trong đầu, Hoa Phiệt chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại cố chấp đến thế.