[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 96: Ma Tôn bé bỏng muốn nắm tay (8)



Bốn cái bóng sau khi tiếp nhận nguồn năng lượng từ vài giọt máu, trong tích tắc hoá thành hình người.

Người hoá hình đầu tiên, là một sư thầy đầu trọc.

Gọi gã là sư thầy, trong khi trên cổ gã lại đeo vòng đầu lâu đen ngòm.

Sư thầy mặc áo cà sa đỏ rực tựa màu cánh hoa bỉ ngạn, nhảy nhót giống ngọn lửa. Gã nhìn Ma Tôn bé bỏng trước mặt, cung kính cúi đầu: "Hoan Lạc Tự bái lạy Ma tôn."

Lần lượt, những bóng hình sau cũng hoá hình.

"Huyết Tiên Tử bái lạy Ma tôn." Kẻ nói câu này là một cô gái có ngoại hình bốc lửa, dáng vẻ phong tình, chân đeo con lắc, cô ả lắc lắc eo. Đáy mắt mị mị quay cuồng hắc ám.

"Thông Thiên Các bái lạy Ma tôn!"

"Thông Thiên Từ, bái lạy Ma tôn!"

Hai kẻ còn lại, mặc áo một đen một đỏ, gương mặt tựa tựa huynh đệ sinh đôi đứng cạnh nhau, tác phong y hệt, đồng loạt dập đầu. Quanh thân toả mùi không khác gì dạ xoa tu la địa ngục.

Hoa Phiệt đến cả một cái gật đầu cũng lười, trực tiếp vượt qua Tứ đại Hộ pháp, đi sâu vào Luyện Hồn cốc...

Là Luyện Hồn trì...

Nó cần phảy thay da đổi thịt...

Cái thân thể lai tạp này, quá mức yếu đuối rồi, điều đấy sẽ cản trở phần nào nguồn sức mạnh của nó.

Hoa Phiệt nhảy tùm vào dòng nước đen ngòm đấy...

Nó nín thở...

Cảm thụ nỗi đau tựa mài xương róc thịt...

Thế này chẳng là gì cả...

Hoa Phiệt vươn tay, sờ sờ vào phần trái tim của mình...

Trên đời này, có nhiều nỗi đau tinh thần còn tê tâm liệt phế hơn vạn lần nỗi đau xác thịt.

...

Tứ đại Hộ pháp bốn mắt nhìn nhau đứng ở Luyện Hồn cốc.

Hoan Lạc Tự vuốt quả đầu bóng loáng: "Lâu lắm chưa đi chơi, tí phải ra ngoài tung hoành ngang dọc mới được."

Huyết Tiên Tử õng ẹo vòng eo đẫy đà, câu nhân cười: "Chơi hết mình luôn! Lần này nhất định ta phải leo lên tiên giới, đập chết đám thần tiên ngạo mạn giả dối đó. Thế chuyển luân hồi, e các vị La hán năm xưa già mất rồi. Không biết có đỡ nổi một chưởng của ta không đây? Chơi chưa vui mà đập chết luôn thì chán chết!"

Thông Thiên Các cùng Thông Thiên Từ mặt lạnh như tiền, trên hông dắt kiếm, nhìn vào là biết không dễ chọc.

Đối mắt với hai cục đá này, hai con hề Hoan Lạc Tự cùng Huyết Tiên Tử không hề có thú hứng chơi đùa, chỉ có thể bơ đẹp.

Ngồi mài giũa chính mình thêm vài canh giờ nữa...

Ma tôn cao quý uy nghi lẫm liệt của bọn họ mới từ Luyện Hồn trì bước ra.

Đâu còn hình ảnh gầy gò huyết lệ đầy mặt thảm thảm thương thương của một đứa trẻ.

Người đàn ông cao lớn trước mặt, một nửa gò má lồ lộ rõ xương quai hàm đầu lâu yêu quái, một nửa còn lại, hiển hiện ngũ quan tuấn mỹ sắc nét. Huyết đồng tử vẫn không ngừng chảy lệ, tóc đen dài xõa tung bay như ma quỷ. Móng tay đen dài, trông không khác gì thi quỷ.

Móc đâu ra cái gương, Hoa Phiệt nhíu mày, có điểm không hài lòng.

Thân thể cũ nãy của chàng, vẫn là lò luyện ma công tuyệt đỉnh.

Chỉ là không hiểu lần này tái sinh từ Luyện Hồn trì trở về, một nửa gương mặt...

Thật xấu!

Đem gương quăng mạnh xuống nền đất, Hoa Phiệt âm u cười.

Tóc đen, áo đen, huyết lệ đầy mặt, da trắng nhợt bệnh tật, một nửa gò má mất đi da thịt...

Đây là dáng vẻ thật mắc ói làm sao!

Nhớ đến gương mặt tươi cười dịu dàng của ai kia, Hoa Phiệt gắng áp chế cơn khó chịu trong lòng...

Dịu dàng của ta, đợi...

Đợi ta chắp vá một nửa gương mặt còn lại, sẽ tìm đến nàng.

Ham muốn gặp nàng, ôm nàng vào lòng tuy dâng cao...

Nhưng Hoa Phiệt nhận thức, ít nhất, chàng phải gặp nàng với dáng vẻ đẹp nhất.

Xấu thế này, đến chàng còn nuốt không trôi dáng vẻ chính mình, huống chi, chàng còn tự ti....

Tại vì một gương mặt đẹp vẫn là dễ ăn nhất.

....

Ma giới quật khởi, đây vốn là diễn biến nằm trong dự đoán của đám người Tiên giới.

Nhân giới giờ không còn ra dáng vẻ của Nhân giới nữa.

Ma tộc hung hăng làm càn, không việc ác nào không làm...

Tu Chân giới tới cầu xin Tiên giới cứu giúp...

Chúng tiên chỉ muốn ôm mặt khóc ròng...

Thời đỉnh cao của Tiên giới không còn nữa, bọn họ đến cả chính mình còn khó giữ, làm sao có thể cứu lấy chúng sinh?

"Đàm muội, muội không sao chứ?" Một vị sư huynh chậm rãi đi tới, vỗ vai Đàm Linh.

Nàng ấy giật mình, u sầu: "Ta vẫn chưa biết Y Tiên thế nào...Ta lo lắm."

Sư huynh an ủi nàng: "Muội chớ chạy lung tung, rơi vào tay Ma tộc là chết chắc. Ta nhớ không lầm, Y Tiên năm xưa thuộc Xích Dương Môn phía cao tầng. Để khi nào ta hỏi sư thúc, có khi Y Tiên lui về Xích Dương Môn rồi cũng nên."

Đàm Linh nghe thế, cảm thấy an tâm hơn: "Mong là vậy."

Nàng ấy ngẩng đầu, nhìn mây đen trên trời, gió lốc quấn mù mịt...

Y Tiên, đã mười năm trời, Tam giới hỗn loạn...

Rốt cuộc Người đang ở đâu?

Tại sao...đến cả một bức thư, Người cũng không thèm gửi cho con....?

...

Chúng ma tộc sau khi nồng nhiệt chào đón thời hoàng kim của ma tộc.

Bọn chúng nhao nhao, hưng phấn muốn chết, nhất quyết muốn đi đánh hạ Tiên giới...

Thế nhưng sau hai năm huyết tẩy toàn bộ Nhân giới...

Ma tộc thực sự rất ba chấm...

Ma tôn dừng tay...

Đến cả một góc nhỏ của Tiên giới, Ngài cũng không thèm đụng tới.

Chúng Ma tộc không vui.

Vô cùng không vui...

Giờ chỉ còn hai giới Tiên - Ma. Nhân giới có thể coi là tuyệt chủng không còn. Chỉ cần Ma tôn mạnh tay chút, Tam giới liền thống nhất...

Hết cách, Ma giới chính là cái kiểu "cường giả vi tôn", bọn chúng cũng không dám trái lệnh kẻ mạnh...

Thế cục giữa Ma giới và Tiên giới cứ thế giằng co đến tận tám năm sau.

...

Một ngày nọ...

Một ngày nhàm chán như bao ngày.

Người đàn ông khoác áo hắc phục ngồi trên ngai vàng, ngai vàng đặt giữa đại điện xa hoa tráng lệ, song trong cái sự xa hoa tráng lệ đẹp tuyệt vời ấy, lại có gì đó thật trống trải hiu quạnh làm sao...

Chàng ta đứng dậy khỏi ngai vàng, đi đến bên một bồn hoa màu trắng...

Chàng không biết đây là giống hoa gì, chỉ cảm thấy sắc trắng tinh khôi của nó, tựa vẻ đẹp cao sang thánh khiết, mong manh dễ vỡ của nàng ấy, nên bèn mang về trồng.

Đại điện cung Ma tôn, đây là màu sắc tươi đẹp nhất, trong sáng nhất có thể tùy ý nở rộ.

Người đàn ông thẫn thờ ngắm hoa trắng, chàng đặt tay lên ngực, ấn một cái...

Tám năm qua, nơi này như thể bị ai đó đào rỗng ra, trống trải khôn cùng.

Chàng không dám đụng tới Tiên giới, cũng chỉ vì một người.

Vì nàng ấy thôi...

___________________________

Mỗi khi viết một vị diện nào đó, sẽ có một khoảng thời gian ta sẽ bị nản.

Nếu không phải do giờ là tháng chuyên cần chắc ta lười ra truyện lắm.

Cuối t12 thi cuối kì rồi. Nghe xong muốn treo cổ.:((((

Nói về tuổi tác của Hoa Phiệt không phải nói từ trước rồi sao. Tám vạn tuổi ấy =))))))