Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 88: Công lược hắc hóa hoàng tử (10)



Editor: Mặc Quân Tịnh Túc

Thời điểm Hạ Diệc Sơ tỉnh lại, vừa mở mắt ra, nhìn thấy chính là bức màn màu đỏ quen thuộc, trên bức màn thêu hoa văn tinh xảo.

Đây là cái giường ngủ trong phòng Thất hoàng tử phi mà cô sống trong suốt quãng thời gian qua.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, Hạ Diệc Sơ quay đầu nhìn nhìn, trong phòng trừ cô ra thì cũng không có người khác.

Từng màn ánh đao huyết ảnh trước chậm rãi hiện ra ở trong đầu, Hạ Diệc Sơ vội vàng cúi người ghé vào mép giường nôn khan.

Chỉ là, thời điểm cô hôn mê, cái gì cũng chưa ăn, dù muốn phun cũng không có cái gì để phun.

"Ký chủ, cô còn khỏe không?" Thanh âm hơi lo lắng của hệ thống 233 vang lên trong đầu Hạ Diệc Sơ.

"Tôi không có việc gì." Hạ Diệc Sơ khăn tay bên cạnh xoa xoa miệng mình, cô chỉ cảm thấy trường hợp lúc đó quá mức huyết tinh (máu tanh), sinh tử chỉ ở trong nháy mắt, điều này đối với Hạ Diệc Sơ sống từ nhỏ trong xã hội pháp trị, trong khoảng thời gian ngắn đúng là thích ứng không được.

Lúc đó là bởi vì tình huống khẩn cấp, cho nên cô cũng không có nghĩ quá nhiều, cả đầu đều chỉ có một từ, đó chính là giết!

Chỉ cần giết đối phương, chính mình có thể an toàn.

Nhưng hiện giờ hồi tưởng lại lần nữa, Hạ Diệc Sơ phảng phất còn có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc trong từng hơi thở, làm người ta cảm thấy ghê tởm đến không thể chịu được.

Hạ Diệc Sơ run rẩy hạ tay xuống, nắm chặt quần áo trước ngực, nhắm mắt lại, một hồi lâu mới có thể làm tâm tình của mình dần dần bình tĩnh trở lại.

Mới vừa rồi cô ở trong phòng nôn khan, cũng coi như là làm ra một ít động tĩnh nhưng bên ngoài cũng không có ai tiến vào xem xét, hơi suy nghĩ là biết, chỉ sợ ở bên ngoài căn bản là không có người đứng trông coi.

Cho nên Hạ Diệc Sơ cũng không tính toán gọi người, cô nằm xuống, nhìn đỉnh đầu màn trướng, ở trong đầu cùng hệ thống đối thoại:

"Hệ thống, hiện tại là khi nào? Tôi ngất xỉu đã bao lâu?"

"Hiện tại ký chủ đã ngất xỉu ngày thứ năm, giờ cũng là buổi chiều hơn ba giờ rồi."

"Lâu như vậy." Hạ Diệc Sơ giật giật thân thể của mình, cô nhớ rất kỹ lúc ấy trên người cô tuy không có vết thương gì đặc biệt nghiêm trọng, nhưng trừ bỏ những vô số vết chém nhỏ ở ngoài ra thì một bên vai trái của cô bị đâm một nhát kiếm thật sâu.

Nhưng hiện tại, cô xốc quần áo của mình lên nhìn, trên người cô ngoại trừ vết thương trên vai trái hơi đau đớn đã được băng bó cẩn thận thì còn lại trên người đều rất tốt, chỉ có một vết sẹo duy nhất, cũng không biết Mặc Thiên Trần tìm đại phu này ở đâu ra, không ngờ thuốc có hiệu quả nhanh chóng như vậy, quả thực là so với y học hiện đại cũng không kém bao nhiêu.

Khi Hạ Diệc Sơ muốn mở miệng dò hỏi tin tức mấy ngày nay về Mặc Thiên Trần, Hệ thống 233 lại mở miệng trước cô:

"Ký chủ, lúc trước tôi xin phép tổng bộ được bảo trì và đã được chấp thuận nên tôi muốn trở về tổng bộ, rời khỏi cô một đoạn thời gian."

"Cũng được." Hạ Diệc Sơ im lặng trong chốc lát sau đó đáp: "Vậy ngươi đi nhanh về nhanh."

"Được, ký chủ, về chuyện võ công trong thân thể cô, tôi đã gửi cho cô, cô có thể từ từ mà xem, tôi đi trước."

Lời của hệ thống 233 vừa dứt, trong đầu Hạ Diệc Sơ vang lên liên tiếp vài âm thanh, giống với tiếng đô đô khi điện thoại bị cắt đứt.

Sau đó, chính là một mảnh yên tĩnh vô tận.

Hạ Diệc Sơ biết, 233 chắc chắc là đã đi rồi.

Hạ Diệc Sơ nằm trên giường trầm mặc trong chốc lát, thật ra dù lúc 233 còn ở trong đầu cô, đối với cô mà nói cũng không hề có bất kỳ một cảm giác gì, nhưng hiện tại, cô lại đột nhiên cảm giác trong đầu trống rỗng, đột nhiên có loại cảm giác không quen thuộc.

Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu, để bản thân không quan tâm tới chuyện 233 tạm thời rời đi, bắt đầu nhắm mắt, lật xem các đồ vật ở trong đầu.

Đồ 233 để lại, giống như là đám sương mù, phiêu đãng ở trong ý thức của cô, cô vừa suy nghĩ tới nó, cái đám sương mù kia liền lộ ra, đồ vật bên trong cũng hiện ra rõ ràng.

Hạ Diệc Sơ sau khi xem xong nó, mới phát hiện, hóa ra, đời trước Tô Nhiễm sở dĩ phản bội Mặc Thiên Trần, kỳ thật là bởi vì nàng ấy vốn dĩ chính là gián điệp được phái tới đây nằm vùng.

Bất quá, cũng không phải do Đại hoàng tử phái tới, mà là một tổ chức sát thủ nổi danh lững lẫy trong chốn giang hồ phái lại đây.

Mà Tô Nhiễm, lúc còn lại ở trong tổ chức đó đã được huấn luyện từ nhỏ thành một người nằm vùng hoàn mỹ.

Chẳng qua, vì làm nàng ấy phù hợp với thân phận Thất hoàng tử phi, tổ chức không chỉ dùng loại thuốc tắm độc đáo để tiêu hủy toàn bộ cái vết kén và vết thương trên người nàng ấy do tập võ mà thành, thậm chí còn phong ấn toàn bộ nội lực trên người nàng ấy.

Mới vừa rồi, vào thời điểm cuối cùng khi những hắc y nhân đó vây công, Hạ Diệc Sơ đột nhiên cảm giác được một cỗ nhiệt lưu cuồn cuộn không ngừng trong thân thể, chính là bởi vì phong ấn được mở ra, đó là toàn bộ nội lực trước đây của nàng ấy xuất hiện.

Hơn nữa, đời trước Tô Nhiễm, không chỉ là người nằm vùng, mà lại còn thích Đại hoàng tử.

Mà Đại hoàng tử chỉ lợi dụng nàng ấy để đối phó Thất hoàng tử.

Cũng được, đây cũng là một nữ nhân ngốc nghếch.

Hạ Diệc Sơ tiêu hóa xong đoạn tin tức này, cảm thán vài câu về vận mệnh nguyên chủ, rồi toàn bộ lực chú ý đều bị nội lực trên người hấp dẫn.

Người ta nói, lúc còn nhỏ, mỗi một đứa trẻ đều có giấc mộng anh hùng, và cũng chính vì vậy, khi còn sống và lớn lên ở nước ngoài như một tiểu công chúa, trong lòng cô, cũng có một giấc mộng như vậy.

Ước mơ là có vượt nóc nhà băng tường rào, có khinh công bay trên mặt nước, có thể mặc đồ dạ hành đi xuyên đêm, bước chân qua bao nhiêu gia đình, rồi mượn gió bẻ măng lấy một ít đồ, làm một vị đại hiệp đầy soái khí. Có thể nhảy ngàn dặm, hơi chuyển động là có thể nhảy xa vạn dặm...... Khụ khụ, cực xa.

Tóm lại, một câu, Hạ Diệc Sơ đối với nội lực trên người cô, vẫn là rất hiếu kì.

Cô dựa theo phương pháp trước kia trong kí ức của Tô Nhiễm, bắt đầu nếm thử một chút, bắt đầu từ chỗ đan điền của cô, một cỗ nhiệt lưu quen thuộc dần dần tràn ra, theo kinh mạch của cô chậm rãi du tẩu khắp toàn thân.

Toàn thân đều nóng hầm hập, vô cùng thoải mái.

Mặt mày Hạ Diệc Sơ hớn hở cảm thụ cảm giác kỳ lạ này, ánh mắt cô vừa chuyển, đáy mắt đột nhiên sinh ra vẻ tò mò.

Hạ Diệc Sơ vốn đang nằm chuyển thành ngồi, cô ngồi ở trên giường, ánh mắt đặt ở trên chén trà cách đó không xa, chậm rãi giơ tay, ánh mắt chuyên chú, chén trà trên bàn hơi chấn động một chút, nhanh chóng bay nhanh tới chỗ Hạ Diệc Sơ, cuối cùng bị Hạ Diệc Sơ nắm chặt trong tay.

Trong chén trà không biết là ai đã rót sẵn nước, Hạ Diệc Sơ nhìn nhìn, cúi đầu uống một ngụm.

Thì ở ngay lúc này, cửa phòng đang đóng chặt bị người khác mở ra từ bên ngoài, Hạ Diệc Sơ quay đầu là vừa thấy, Mặc Thiên Trần mặc một bộ trường bào cẩm sắc, đạp ánh mặt trời, từ bên ngoài đi vào.

Khí thế lãnh lệ và thâm trầm trên người đối phương làm Hạ Diệc Sơ sửng sốt, ngay sau đó, lúc Hạ Diệc Sơ còn chưa kịp phản ứng lại, Mặc Thiên Trần đã thấy được cô ngồi ở trên giường, khuôn mặt tuấn lãng phi phàm tức khắc nở rộ một nụ nười sán lạn tươi tắn.

"Nhiễm Nhiễm, ngươi rốt cuộc tỉnh, ngươi đã ngủ thật nhiều ngày!"

Thời gian một cái chớp mắt, Mặc Thiên Trần rất nhanh chân chạy tới trước giường Hạ Diệc Sơ, khom lưng đem cô ôm vào trong ngực.

=====

Hôm nay bộ truyện KIẾP NÀY YÊU EM chính thức lên sàn mà tại hạ lười quá đê, cầu thuốc chữa lười, cầu thuốc chữa lười, cầu thuốc chữa lười.