[Mau Xuyên] Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 107: Nhật ký làm Bé Đường của Hải yêu (11)



"Đương nhiên là tôi biết." Ma nữ thều thào lẩm bẩm, ánh mắt cô ả dại ra. Chân cô ta đưa đẩy chiếc xích đu, hai tay ôm lấy thân mình gầy gò. Cô ả cúi đầu, một đầu tóc dài run rẩy đầy tang thương: "Thằng bé bảo nó rất thích sang Trung Quốc chơi. Tôi cũng đã đáp ứng nó. Nhưng không hiểu...không hiểu sao..."

Khóc nấc lên từng tiếng nghẹn ngào nặng nề, ma nữ nhìn đến hai bàn tay trắng xanh gầy gò của mình. Hướng đôi tay đó về chỗ Thánh Âm đứng. Trong không trung, gió thổi nhẹ, lời nói ma nữ bay đến tai tiểu yêu tinh: "Tay tôi dính rất nhiều máu...Tôi đã bóp chết thằng bé...Con tôi! Ôi, chính tôi đã tước đi quyền sống của nó!"

Thánh Âm có chút ghê người vì lời nói của ả ta: "Cô đã bóp chết con mình ư? Sao cô lại ở đây?"

2024 sao lại ở trong ngôi nhà của 2023?

Ma nữ không nghe lọt tai lời Thánh Âm hỏi. Cứ thế mà ôm đầu khóc lóc không thành lời. Cô ả điên cuồng dùng răng gặm cắn bàn tay gầy vò trơ xương của mình. Khí đen quanh đó phảng phất càng thêm dày đặc...

Mày đẹp của Thánh Âm bèn chau lại, cô cầm chùm chuông, lại lắc nhẹ, rung ra những tiếng đinh đa đinh linh êm tai khôn cùng...

Nghe được âm thanh êm dịu đó, thần trí ma nữ hồi phục đôi chút. Há mồm dừng nhai nhai cánh tay xương xẩu của mình, ánh mắt ả ta phát sáng nhìn chòng chọc Thánh Âm: "Thằng bé có năng khiếu cảm thụ âm nhạc rất tốt. Nó rất thích nghe nhạc của cô. Cả tôi cũng thích nghe nhạc của cô nốt."

Được con ma thể hiện sự yêu thích với tài năng của mình, Thiên hậu đại nhân vênh váo tỏ ra, thường thôi, thường thôi! Bà đây tên là Thánh Âm mà lị!

Mẹ kiếp! Đầu óc lại bay đâu đâu!

Để phòng tránh cho con ma nữ này bị kích động tinh thần, tiểu yêu tinh đành phải vừa đứng rung chuông vừa hàn huyên với con ma.

"Sao cô lại ở đây, nói tôi nghe được không?"

"Tôi khi ấy muốn đi tìm lại tín ngưỡng của mình. Hắn đã hứa, nếu tôi tìm được hắn, hắn sẽ trả con trai cho tôi."

"Chính cô là người đã giết chết nó, hiến dâng linh hồn nó cho quỷ dữ. Giờ cô rất hối hận sao?"

Có tiếng chuông của Thánh Âm trấn an thân tâm, ma nữ có suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều so với lúc bị lên cơn tăng động: "Hối hận, khi đó tôi đã quá tin tưởng hắn. Sau khi tôi chết, tôi bèn tìm đến đây để gặp hắn."

Hải yêu nghĩ, đồ án sao năm cánh đầu dê có lẽ chính là tà thuật triệu hồi quỷ: "Cô gặp được không? Tin tưởng vào lời nói của quỷ dữ mà bóp chết con mình. Tôi thật sự muốn quỳ phục cô đấy."

"Tôi đã gặp được..." Thần sắc ma nữ mơ hồ hoảng loạn: "Hắn thất hứa, còn tôi mất tất cả rồi."

Chỉ trách lúc đó ác quỷ đã quá dụ dỗ lòng người. Hắn hứa cho ả quyền lực, cho ả hạnh phúc, cho ả tiền bạc. Bao nhiêu điều kiện mê người đến vậy, đối với một người mẹ đơn thân sống trong hoàn cảnh áp lực là hết sức thu hút. Nghĩ đến viễn cảnh hạnh phúc với dục vọng trong tương lai, ma nữ đã lập tức gật đầu đồng ý...Ả sẽ giết con mình và trao cho nó một cuộc sống mới, một cuộc sống tươi đẹp gấp vạn lần so với bây giờ.

Tâm không vững, dễ bị ma quỷ dẫn dắt.

Cái giá phải trả quá đắt. Sau khi chết, biết mình bị lừa, ả ta hối hận lắm rồi.

"Cô hận hắn không?" Vừa mới hỏi đến câu này, ma nữ bèn ngẩng phắt đầu, xoay cổ 360 độ nhìn ra đằng sau. Thanh âm cười khè khè quái dị từ sân sau của ngôi nhà vang vọng dữ dội. Gió chợt ngừng thổi, thời không như thể bị ngưng trệ. Mèo đen nhỏ ló đầu ra khỏi túi xách, trợn mắt dựng râu rít mạnh thành tiếng thực hung dữ...

"HẬN! TA RẤT HẬN HẮN! MỖI NGÀY TA ĐỀU Ở ĐÂY MÀ GẶM NHẤM NỖI HẬN...A A A A!!!"

Ma nữ vặn vẹo cái cổ, điên cuồng gào thét. Tay chân ả ta chợt xiêu xiêu vẹo vẹo đầy quỷ dị. Ả vừa dứt xong câu nói, bèn căm phẫn gào nốt câu cuối cùng. Sau đó hoá thành khí đen nhập vào cái cây: "CHẲNG CÓ GÌ SAI CẢ...KHI MÀ TA MUỐN ĐƯA HẮN NÉM VÀO ĐỊA NGỤC..."

"Cái quái gì?" Bị lời nói kinh khủng của ma nữ dọa cho hú hồn, Thánh Âm không nhịn được mà nhảy phắt xuống lề đường, hận không thể chạy xa ra một chút...

Ngẩng đầu nhìn lại lên tầng hai, cửa sổ đóng mất rồi...

Bầu trời ban nãy tuy bị bao trùm bởi lớp sương mù, nhưng ít ra nhìn nó cũng không có u ám tột độ như bấy giờ. Mây đen từ đâu ra ùn ùn kéo về, thay thế sương lạnh, che đi một chút ánh nắng yếu ớt cuối cùng của mặt trời chiếu xuống mặt đất.

Cả mảng trời tăm tối dị thường.

Đũy Mèo rít gào càng thêm mãnh liệt, đầu nhỏ điên cuồng ngoe nguẩy...

"Sen! Sen..."

"Sao cơ....Hả?" Mở miệng đáp lời mèo đen nhỏ, Thánh Âm thoáng chốc sững người...Tại vì cô trông thấy một tờ giấy đỏ, giấy đỏ phất phơ giữa thảm cỏ điêu tàn, khẽ lung lay nhè nhẹ. Trên mặt giấy ghi chữ Phạn bằng mực đen...

Điền thị - Đích nữ Điền gia Thâm Quyến...

Sao lại??? Không hợp lý!

Tiểu yêu tinh đang mải mê hoài nghi vì sao bên Anh quốc bỗng dưng xuất hiện một mảnh giấy quái lạ ghi chữ Trung Quốc này. Tự nhiên dưới chân cô, truyền đến một giọng nói khè khè đấy ý cười: "Bắt được ngươi rồi nhé!"

Cổ chân bị một bàn tay lạnh ngắt tóm lấy, Hải yêu ngốc lăng. Cùng mèo đen nhỏ nhìn xuống...

Cô rất rất không muốn xem xem đó là tay ai. Nhưng nó đang tóm chân cô kìa....

"A A A! Mẹ kiếp, thả chân ta ra..." Giật mình tung chăn, lăn ra khỏi nệm giường. Thánh Âm trực tiếp ngã xuống mặt sàn. Cú đau êm ẩm từ mảnh mông khiến cô hồi thần dần dần...

Ngoảnh cổ nhìn quanh, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải...Hoá ra cô đang ở trong khách sạn...

Cái con ma kia...Chỉ đơn thuần là một ác mộng thôi sao?

Hải yêu hoang mang vươn tay sờ đến cổ chân mà bị con ma tóm trong mộng vừa rồi...

Giấc mơ...quá đỗi chân thực.

Đúng là lúc ban sáng Thánh Âm đã mò đến nhà của 2023 thật. Tuy khi đó cô đã đi dạo cả khu nhà nhưng chẳng khám phá ra manh mối gì cả. Cô nàng đành ôm mối thất vọng trở về khách sạn nghỉ ngơi. Thật không ngờ được, đi ngủ thế mà lại mơ về con quỷ đó.

Điền thị - Đích nữ Điền gia Thâm Quyến?

Màn đêm u tối tĩnh lặng, tiếng cửa sổ khẽ rung hoà cùng tiếng đồng hồ kêu tích ta tích tắc đầy tĩnh mịch. Gió đêm thổi lành lạnh, Thánh Âm run mình quay đầu, chỉ thấy Mồn Lèo đang lấp ló đứng ở bệ cửa sổ tầng bảy của khách sạn. Lo sợ cho nó ngã xuống, cô bèn lại gần kéo mèo đen nhỏ vào phòng. Tiện tay chốt luôn cánh cửa gỗ.

"Miao."

"Con yêu, ngủ tiếp với mẹ nào."

May thay cho tiểu yêu tinh, khi đóng cửa sổ, cô nàng đã không nhìn thấy rằng. Ở bên toà nhà cao tầng đối diện, cũng ngay vị trí tầng bảy, đang có một bóng hình đứng ở ô cửa sổ vẫy tay chào cô...