[Mau Xuyên] Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 117: Nhật ký làm Bé Đường của Hải yêu (21)



Hệ thống chủ dường như bị câu hỏi này của Thánh Âm doạ sợ. Im lặng hồi lúc, nó mới đáp lời cô: [ Túc chủ đợi tôi đi kiểm tra. ]

"Ờ." Giọng điệu tiểu yêu tinh nghe không ra cảm xúc gì. Cô cũng chẳng rõ con mẻ hệ thống chủ loay hoay trong không gian hệ thống làm gì nữa. Mãi nó mới quay lại, vô cùng không có cảm giác hối lỗi mà quăng cho túc chủ nhà nó một quả bom to đùng: [ Ồ, là tôi quên mất đấy. Thiệt thòi cho cô rồi. ]

"À thế à..." Con cá tức đến bật cười. Nụ cười âm trầm của cô nhuốm sắc vàng ngả chiều của nắng hạ. Đó là một vẻ xinh đẹp dụ hoặc đến đòi mạng: "Hay lắm. Ta đến cả một mảnh kí ức trong đầu đều không có. Còn ngươi thì tốt rồi. Sơ suất này do ngươi bày ra, bảo ta hoàn thành nhiệm vụ như nào bây giờ?"

[ Thì cứ hoàn thành nhiệm vụ một cách thật bình thường thôi, túc chủ. ] Hệ thống chủ cũng cảm thấy mọi chuyện dở thật sự. Do đây là lần đầu có trường hợp kẻ sát nhân chuyển thế đầu thai hai kiếp nên nó quên béng mất xoá đi ký ức của kẻ này đấy. Nhưng giờ mọi thứ đã quá muộn, bản hệ thống chỉ đành nhủ rằng với chính mình, về sau sẽ rút kinh nghiệm.

Nó nói thế, Thánh Âm rất không cam lòng, hận không thể một tát tát bẹp phò hệ thống. Siết chặt tấm chăn mỏng, cô nàng cơ hồ suýt xỉu ngang vì quá tức: "** mẹ ngươi! Nói như ngươi thì thế nào chẳng được. Ngươi bố nó...*...@...#..."

Thật hiếm khi tiểu yêu tinh tức đến vậy. Nhìn coi, cô ấy chửi người tới cả ngôn ngữ trọng yếu cũng không cần suy xét nữa rồi. Cứ thế mà văng tục thôi.

Thánh Âm dù cho là Hải yêu, thì cô cũng là một con Hải yêu cái. Người đời thường nói, đàn bà mà độc lên thì khó ai bì kịp. Nhìn đi, hệ thống chủ dù cho không phải là người thì nó cũng không thể chịu thêm nổi cái con cá điên khùng này nữa. Nó đành phải thoả hiệp xuống nước trước...

Mặc dù ban đầu lỗi sai là nằm ở nó: [ Được rồi. Coi như vị diện này tôi giúp cô được chưa? Tôi giúp cô hoàn thành nhiệm vụ. Đến thế giới sau coi như cả tôi với túc chủ không ai nợ ai. Hiểu không? ]

Nhận được lời thoả hiệp này của hệ thống chủ, thần sắc cáu kỉnh trên gương mặt xinh đẹp của Thánh Âm thoắt cái liền tiêu biến, lật mặt y lật sách. Cô hài lòng vuốt ve cái cằm trơn bóng của mình, gật gù: "Hiểu rồi. Bản cung xét thấy ngươi biết điều như vậy, bèn xá tội cho nhà ngươi, miễn ngươi tội chết."

[... ] Đúng là được một tấc, đòi lấn thêm một bước mà.

Cửa phòng bệnh được người ta kéo ra, bóng hình cao lớn quen thuộc của Kình Viễn bước vào. Vừa hay khoảng khắc đó, trước mặt cô bỗng xuất hiện một bảng chiếu chỉ ảo cảnh. Chiếc bảng điện tử này đã che khuất tầm nhìn của Thánh Âm với bản mặt lạnh tanh của anh.

[ Nhiệm vụ phụ tuyến: Từ bỏ Kình Viễn

Thời hạn: Hai tuần. ]

Thánh Âm câm lặng gánh chịu quả bom nguyên tử siêu to khổng lồ này. Thân thể vừa rồi đã hồi phục đôi chút liền cảm thấy không khoẻ xíu nào.

Từ...từ...bỏ Kình... Viễn...

Không...không phải cô luyến tiếc gì gã đàn ông biến thái, thiểu năng, tâm tình không bình thường, hở tí là động dục này đâu. Chỉ là hệ thống chủ, ngươi không thể ra cho thời hạn nhiệm vụ lâu hơn tẹo à? Hợp đồng tình nhân bao nuôi giữa cô và anh còn ba tuần nữa là kết thúc rồi còn gì? Cô không muốn làm cá lật lọng nhé.

Chiếu chỉ vàng chói rất nhanh đã chìm nghỉm, lặn mất tiêu. Thánh Âm giật mình, tại vì lúc này cô mới để ý rằng, gương mặt điển trai tràn ngập khí lạnh của Kình Viễn đang dán sát mặt cô. Chóp mũi cùng vầng trán của hai người họ cụng nhẹ vào nhau. Cảm giác thân mật ấm áp khó tả, tiểu yêu tinh có chút run mình. Cô nhắm nghiền mắt lại, vẫn là không dám đối diện thẳng với đôi con ngươi âm u tà tứ kia.

Trông thấy động tác của Thánh Âm, nội tâm Kình Viễn có chút phiền muộn. Hôn nhẹ lên đôi môi hoa đào đỏ mọng của cô, anh luyến tiếc ngửi hương thơm trên đó và liếm nhẹ một cái: "Âm Âm tỉnh rồi."

"Vâng." Tỉnh thì tỉnh, hôn hôn cái quỷ gì? Cô dùng hai tay chống đỡ gò má anh, đẩy nhẹ mặt anh ra, quay đầu né tránh: "Sao em lại ở viện?"

Vừa nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt của Kình Viễn quả nhiên nhìn không đẹp xíu nào. Anh nghiêm giọng nhếch môi, âm điệu trầm trầm nam tính không cho phép nhượng bộ: "Từ lần sau không cần nhắc lại với anh về băng cassette nữa."

Thánh Âm ngoan ngoãn nghe theo, nhưng trong đầu cô thì đang phân vân không biết có nên nói cho anh nghe về bản hợp đồng của họ không?

"Em...Daddy, em..."

"Không cần nói nếu em không muốn." Kình Viễn kéo ghế lại gần, ngồi lên đấy. Anh ta đạm nhiên buông một câu kì lạ như vậy với Thánh Âm.Một câu nói kì quái đến mức cô cứ ngỡ là ngồi trước mặt mình đây đâu phải là Kình biến thái mất nhân mất nết, thích đi khống chế người khác. Mà là một tên nam nhân bình thường hiểu chuyện đấy.

Tiếc quá, anh ta không phải nam nhân...

À, anh ta không phải nam nhân bình thường thế mới đúng. Mém xíu nói lộn.

Tại sao hả?

Có lý do cả đây...

...

Tối hôm đó, sau khi Thánh Âm xuất viện trở về biệt thự. Cô cùng hệ thống chủ đã ngồi đàm đạo với nhau một phen về nhân sinh quan, thế giới quan. Mà cái được gọi là "nhân sinh quan, thế giới quan" này, chỉ chủ yếu xoay quanh đại nhân vật Kình Viễn mà thôi.

Tiếng nước chảy vang vọng trong phòng tắm, Thánh Âm không buồn để tâm tới điều này. Ngồi dựa người trên thành giường, cô lại thực hiện nghi lễ gọi hồn hệ thống chủ lần thứ hai trong ngày: "Ngươi có thể lui thời hạn nhiệm vụ thêm một tuần nữa không? Khi ấy..."

Hệ thống chủ lãnh đạm cắt lời con cá: [ Là lúc hợp đồng của túc chủ với Kình Viễn kết thúc chứ gì? ]

"Đúng vậy. Ta không muốn thất hứa đâu."

[ Được thôi, tí nữa túc chủ nói thẳng với đại nhân vật về bản hợp đồng đó đi. Rồi tôi sẽ cho cô thấy vấn đề nghiêm trọng trong đó. ]

Tiểu yêu tinh khó hiểu, trong lòng bỗng dấy lên nỗi hoang mang...

Hệ thống chủ, ngươi không nhất thiết phải giơ ra cái giọng điệu như thể mai là tận thế vậy đâu.