[Mau Xuyên] Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 161: Hoá ra...tôi đã từng chết ở quá khứ (23)



Quân Miêu đang chơi ở sân sau, nên Thánh Âm đành là người ra mở cửa. Mỉm cười dịu dàng, đưa hai tay ra nhận lấy hộp đồ ăn trong tay vị quân nhân ngon miệng này, tính nói lời cảm ơn với gã ta rồi đuổi người đi. Không ngờ, gã đã mở miệng trước, nụ cười sát gái ngả ngớn treo lên gương mặt: "Cô Thánh Âm, cô không mời tôi vào sao?"

Dứt lời, gã còn nhếch nhếch lông mày, tỏ ra cool ngầu các kiểu con đà điểu.

Ngầu như cái bồn cầu ấy!

Tôi với anh mẹ nó có quen biết gì nhau đâu mà mời?

Như thể đọc thấu ý nghĩ trong đầu con cá, gã quân nhân này nhanh miệng tiếp lời: "Giờ chúng ta làm quen nhé?"

"À ờ. Thế tôi mời anh vào nè." Hết cách, Thánh Âm cho gã vào. Cô nam quả nữ ở chung một phòng quả là có chút đáng sợ, nhất là khi gã quân nhân này có dáng vẻ như là một tên tra nam chuyên đi lừa tình các cô gái. Ngồi riêng với gã nghe gã lải nhải, Cá Âm không sao nuốt trôi hết đồ ăn trong miệng.

Đang ăn, gã tự dưng khen: "Thánh Âm, cô thật xinh đẹp."

Hoặc, không đâu gã quân nhân này bưng ra cốc nước, dí vào mồm cô, ôn nhu cười: "Khát nước không? Uống đi."

Rồi gã bất ngờ vươn ngón tay, lau lau khoé miệng cô, thở dài: "Dính đồ ăn rồi."

Nhưng Thánh Âm thật sự không chịu nổi kẻ điên đây nữa. Cô cảm thấy, so với gã quân nhân lòng lang dạ thú này, thì cô em Trần Tuyết nhiều chuyện kia có vẻ đáng yêu hơn nhiều. Đậy nắp hộp đồ ăn, nụ cười dần rút khỏi gương mặt xinh đẹp, con cá lạnh mặt hỏi: "Anh muốn gì?"

"Muốn làm quen với cô."

"Còn tôi thì không." Thánh Âm thẳng thừng buông lời từ chối.

"Thế không cần làm quen nữa, tôi muốn cùng cô làm tình." Ồ, bộ mặt giả dối của tên cầm thú cuối cùng cũng bại lộ. Nở nụ cười cực kì đểu cáng, gã quân nhân ngồi dậy, dùng vận tốc nhanh chóng đè mạnh lên người Thánh Âm, cười cười giả lả: "Đợi tôi làm xong sẽ còn nhiều người khác đến đây. Nếu cô Thánh Âm không ngại, cứ việc kêu lên thật to. Nhiều người đến mới kích thích."

Gã mê mẩn người phụ nữ này từ lâu lắm rồi. Hôm nay liền không nhịn được ra tay hạ thủ. Nghe bảo đây là người tình của Đường tiến sĩ, nhưng từ khi đến đây, gã đã thám thính rất nhiều. Đường Ám dường như chẳng màng bận tâm gì tới cô tình nhân xinh đẹp này nữa thì phải.

Bàn tay bẩn thỉu chui tọt vào áo Thánh Âm, mơn trớn làn da mềm mại trắng mịn của cô ấy. Gã âm thầm chảy nước miếng, cúi đầu hôn...

Năm phút sau.

"Ây dà, tên khốn này, eo tôi bị anh cấu đau quá đi." Sau khi trói chặt tay chân gã quân nhân mặt người dạ chó này, Thánh Âm đau khổ đưa hai tay vuốt vuốt eo, khổ sở thầm than thân trách phận: "Trời ạ! Quả nhiên làm phụ nữ có nhiều nỗi lo mà. Kiếp sau ta chỉ muốn làm tảng đá thôi."

Dứt lời, cô còn tỏ ra rất bực bội giơ chân dí vào mặt gã, đạp mấy cú: "Mẹ nó! Cái thằng thiểu năng!"

"Ưa...Đạp tiếp đi, babe!" Bị trói vào và đạp thẳng mặt, gã quân nhân sướng đến run người đỏ mặt: "Thánh Âm, mạnh lên một chút. Lực cô đạp tôi yếu quá."

Thánh Âm: "..." Sẽ thế nào nếu kẻ định hiếp dâm bạn có (*)máu M?

(*) Máu M: Máu thích bị ngược.

[ Chơi BDSM. ] Hệ thống chủ đề xuất. Nó đúng là một con hệ thống hư hỏng mà.

Thánh Âm không đồng ý, nếu Quân Miêu từ cửa sau đi vào và bắt gặp cảnh tượng này, cô sẽ nhục chết mất!

#*Làm sao để ném kẻ hiếp dâm tôi ra khỏi nhà? Online chờ, rất gấp*!#

Phân vân một hồi, Thánh Âm quyết định vứt thẳng gã này ra ngoài cửa chính, ai nhìn thì nhìn, cô cũng hết cách. Móc đâu ra cái dây thừng để trói thêm vào thân thể gã, nhưng con cá không khỏi kinh hãi một điều.

Gã chết rồi.

Mới đây thôi, gã còn đang thở thở và cười cợt trước mặt cô. Nhưng giờ gã ngủm thật. Cách chết của gã thật kì quái, thất khiếu chảy máu, thân hình cao lớn gục sang một bên, đồng tử trợn trắng, chết không nhắm mắt.

"A..." Trái tim bé nhỏ của Thánh Âm bị tình cảnh quỷ dị trước mắt này dọa cho sợ, không khống chế nổi thân mình, cô ấy ngã người ra đằng sau. Nhưng trái mông chưa kịp tiếp xúc với nền đất, đã bị vòng tay của kẻ nọ ôm vào lòng. Một tay anh hoàn toàn xách cả người cô lên, bảo hộ cô trong ngực mình. Cảm nhận thấy sự hoảng sợ của đồ ăn, Đường Ám dịu giọng an ủi: "Không cần phải sợ, có tôi đây."

Nghe vậy, Thánh Âm càng sợ hơn: "Đường Ám...Đường Ám, anh giết người?"

Biến thái đúng lý hợp tình nói: "Cũng không phải là lần đầu."

"Nhưng tôi là lần đầu mà." Con cá rất muốn khóc ầm lên.

Vỗ vỗ vai cô, tự nhiên trên tay Đường Ám xuất hiện một chiếc khăn trải bàn. Anh ta hất tấm khăn đó, để nó trùm lấy chiếc xác đầy máu kia. Sau đó thương tiếc vuốt ve bờ vai gầy của người phụ nữ trong lòng, vỗ về cô ấy.

Mấy ngày nay ngồi trong phòng thí nghiệm bồi dưỡng thêm chút tinh hoa kiến thức cộng với học cách thấu hiểu chính mình, anh đã biết thứ bản thân cần là gì rồi.

Vui sướng nâng mặt cô lên, hôn chụt cái lên đôi môi xinh đẹp kia một cách đột ngột. Mặc cho bản mặt đầy sững sờ của Thánh Âm, Đường Ám nhẹ nhàng bảo: "Âm Âm, tôi yêu em."

"Hả?" Thánh Âm khó tin trợn mắt, cái mặt cá hiện rõ vẻ hoài nghi nhân sinh: "Anh yêu tôi?"

"Đúng vậy. Tôi yêu em." Đường Ám gật đầu, khẳng định chắc nịch.

Thánh Âm: "..." Hệ thống đã đoán trước điều này phải không?

Cô còn chưa kịp nói lời yêu với anh ta mà anh ta đã tỏ tình trước rồi là sao?

"Anh yêu tôi vì cái gì?"

"Vì cái này." Vừa nói hết câu, Đường Ám đã bộc lộ ra bản chất thú tính của mình. Tay anh bóp lấy một bên ngực cô, đùa nghịch: "Tôi yêu cái này của em."

Đoạn, anh lại vươn móng vuốt đến mông cô: "Tôi yêu cái này nữa."

Và rồi, tay anh ta kéo dài ra, vuốt ve đũng quần cô: "Tôi cũng yêu cả mùi hương ở đây."

Chưa đủ, anh còn túm lấy tay của cô, đặt lên hạ thân dựng đứng của mình sau lớp quần vải, biến thái mở miệng: "Và cái này của tôi chỉ phản ứng với mình em."