[Mau Xuyên] Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 53: Anh chồng quân nhân của tôi (48)



Thánh Âm không thể nào lay chuyển được ý nghĩ không bình thường của Vĩ Kì, cô đành tạm thời từ bỏ. Việc quan trọng trước mắt hiện không phải cái này.

Bị Vĩ Kì giam cầm trong lồng ngực, Thánh Âm phải quay đầu mắt đối mắt với Lăng Hành Vân. Thần sắc trên mặt tràn đầy sự bỡn cợt: "Làm chó cho bà ta lâu năm vậy. Tôi rất thưởng thức sự trâu bò của Lăng tiên sinh đấy."

Sau khi xác nhận rằng kẻ địch trước mặt đã biết chân tướng mọi chuyện, ban đầu Lăng Hành Vân còn thất kinh nhưng giờ thì vẻ mặt hắn chỉ thật ẩn nhẫn: "Đây không phải đều do Tiểu Âm sao. Tôi cũng chỉ vì muốn sống nên mới bị dồn đến bước đường cùng này."

"Ha, thật sự nghĩ rằng nhắm được điểm yếu của tôi thì có thể khiến tôi cam tâm chịu chết. Các người đúng là một lũ ngu xuẩn ngây thơ. Ả ta đem con mình đi chịu trận thay, vậy mà anh còn dám đơn thương độc mã đối đầu với Lôi tộc."

Lăng Hành Vân không trả lời. Thánh Âm rất bực mình, đặc biệt là khi nhìn thấy Lăng Tiêu Diễm thân xác rách nát vì chịu khổ quá nhiều. Ánh mắt cô trở nên sắc bén đáng sợ. Nhưng cái nhìn tựa lưỡi dao lam đó lại không dành cho Lăng Hành Vân nữa: "Tố Nhu Mi, cái tên của bà phèn như bản tính chó má của bà vậy. Mẹ kiếp, bà nghĩ lão nương ăn chay à? Có bản lĩnh thì lăn ra đây nói chuyện nhân sinh này."

Thánh Âm không phải Mary Sue, nhưng hổ dữ còn không ăn thịt con. Tố Nhu Mi này vì được sống không từ thủ đoạn hại người, hại cả cục thịt mình dứt ruột đẻ ra. Bảo sao đời trước chết đi liền bị Hắc Bạch Vô Thường đày đoạ vào kiếp làm quỷ.

Dường như thấy tâm trạng của cô sắp bùng nổ, Vĩ Kì bèn ôm chặt tiểu yêu tinh như đang trấn an. Một tay thì vỗ vỗ đầu cô ấy, cố gắng xoa dịu cảm xúc cáu kỉnh của một con thú nhỏ: "Ngoan, anh dự liệu hết rồi."

"Anh trai, anh trai...Chuyện gì vậy? Mẹ mình có liên hệ gì với việc này sao?" Lăng Tiêu Diễm sau khi nghe Thánh Âm réo tên mẹ mình ra. Một bụng đầy nghi hoặc bèn ngước mắt hỏi Lăng Hành Vân.

"Đâu chỉ đơn giản vậy." Khí thế muốn xông lên đấm người của Thánh Âm trong phút chốc lặn mất tăm. Liền trở lại làm một con yêu tinh vô hại mê người. Dựa vào lồng ngực người đàn ông đang ôm mình. Cô mở miệng thay Lăng Hành Vân trả lời em gái hắn: "Tố Nhu Mi muốn giết chết tôi nhưng không tiện lộ mặt. Cho đến khi bà ta biết được anh trai cô với tôi từng có quan hệ yêu đương, bèn mượn danh nghĩa điều này để quấy rối tôi từ hai, ba năm trước. Hồi xưa, có một lần tôi sang Mỹ tìm kiếm tin tức. Bị sát thủ truy đuổi cũng là do bà ta thuê. Không chỉ vậy, năm lần bảy lượt quấy rối tôi cũng đều do bà ta làm. Anh trai cô cùng cô đều là con rối của bà ta mà thôi. Bất quá, xem ra trong mắt bà, Lăng tiên sinh có giá trị lợi dụng hơn cô nhiều."

Tay cầm súng của Lăng Hành Vân siết chặt, hắn không dám nhìn vào mắt của Lăng Tiêu Diễm. Chỉ có thể đau đớn nhắm chặt mắt, thở sâu thật bình tĩnh.

Đúng vậy, hắn là con rối. Hắn biết rõ người mẹ ác ma của mình có bao nhiêu tàn độc. So với em gái không biết gì kia. Thì hắn phải chịu nhiều sự uy hiếp từ Tố Nhu Mi hơn.

"Thế..." Nghĩ đến anh trai cùng với tình trạng người không ra người, ma không ra ma này của mình. Lăng Tiêu Diễm khóc đỏ mắt, giọng điệu dần dần có xu thế sụp đổ: "Người khiến em như này, người ép em đi quyến rũ Lôi thiếu. Không phải anh mà là mẹ ư?"

Trong mắt cô ta, mẹ là một người phụ nữ sống phóng khoáng. Tuy đã có tuổi nhưng ăn chơi đàn đúm tuyệt đối không thua một ai. Nhưng bà vẫn làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Lăng Tiêu Diễm thực sự rất khao khát tình thương từ Tố Nhu Mi.

Nhưng...

"Đúng vậy." Thánh Âm kéo cái mũ len từ trên đầu xuống. Vuốt ve lại mái tóc trắng có chút rối bù: "Không chỉ vậy, khiến tôi hoá ra một màu tóc trắng tang thương thế này. Âu cũng nhờ ơn bà ta ban cho."

Đậu má! Cả đầu lông trắng thế này thoạt nhìn có chút kì dị.

Đúng lúc này, điện thoại của Lôi Hoằng điện tới. Tiếng nhạc chuông tít tít đánh vỡ cục diện đang xảy ra. Chỉ mở máy nghe chưa quá mười giây, ông ta hài lòng cúp di động. Hướng ánh mắt ra lệnh cho vệ sĩ nhà mình: "Bắt người đi."

Và thế là đám vệ sĩ cả lũ đều thi nhau chạy lên. Rất nhanh liền áp chế được Lăng Hành Vân. Thực chất là do hắn ta ngán ngẩm không buồn chống đỡ, cứ thế bị mấy anh áo đen này cho knock out.

Đôi con ngươi thẫn thờ của hắn nhìn đến bàn tay của hai người nam nữ bị chiếc còng xích lại, bèn ngẩng đầu hỏi Thánh Âm: "Tại sao...Tại sao kiếp này để cho tôi gặp cô?"

Trong đầu kẻ này vĩnh viễn mặc định, Thánh Âm là cội nguồn của mọi sai lầm.

Đều tại cô mà mẹ mình mới trở nên vậy.

Đều tại cô khiến năm đó hắn yêu cô đến vậy.

Đều tại cô...

Vĩ Kì rất không vui khi có một đôi mắt khác cứ ngó chằm chằm vợ mình. Mà điều đáng ghét là anh lại cảm nhận được sự thương cảm mà Thánh Âm dành cho đối phương. Thế là gã đàn ông này thật cáu kỉnh dùng lưng chắn tầm mắt không mấy tốt đẹp của Lăng Hành Vân. Tiện đà cắn vào môi Thánh Âm, rồi lại chụt cái nữa lên mí mắt cô. Còng tay phát ra âm thanh nghe thật ngứa tai: "Ngoan, nhìn anh. Đừng nhìn người khác, nhìn anh."

Sự thương cảm mà Thánh Âm dành cho Lăng Hành Vân liền không còn.