[Mau Xuyên] Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 60: Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường (6)



Nhã gian cao tầng Hoa Gian Tửu.

Cả lũ đàn ông cùng ngồi nhâm nhi ly rượu trên một chiếc bàn trúc. Yến Ngụy mặc trang phục màu tím tượng trưng cho hoàng tộc cao quý, vạt áo thêu tường vân cùng khổng tước sang chảnh. Đầu đội kim quan khảm ngọc thạch. Mặt mày cũng thuộc dạng tuấn tú điển trai, da trắng mũi cao. Chỉ là đáy mắt kia phảng phất quá nhiều sự âm nhu, nhìn vào thoạt có cảm giác hơi sởn gai ốc.

Quả thật là người như tên, Yến Ngụy - ngụy quân tử.

Nam nhân trước mặt thì thật sự nhìn mẹ nó còn kinh dị hơn. Xung quanh người chàng ta dường như không có chút hơi thở sự sống nào, lạnh lẽo đến cực điểm. Tuy sở hữu gương mặt góc cạnh đẹp mê hồn, đôi môi mỏng bạc tình nhưng ánh mắt lại không có độ ấm. Nếu người ngoài mà chăm chú quá sâu vào đôi con ngươi đen thẫm đó, liền mơ hồ có cảm giác lạc lõng như thể linh hồn đã rơi vào vùng đất chết.

Toàn thân khoác bào đen hoa văn chìm. Tóc dài búi nửa khiến nhan sắc của người này vừa lạnh lùng mà cũng thật hoang dại. Chỉ là trông khí thế chàng quá mức cao cao tại thượng, khiến không ai dám to gan đối diện thẳng.

"Đà Lôi huynh, cùng bản vương uống tiếp ly rượu này nào." Yến Ngụy đặt ly rượu nhỏ đó trước mặt Đà Lôi, mỉm cười giả dối.

Mi mắt của chàng ta chỉ cử động nhẹ một cái, sau đó liền nâng ly rượu nhấp ngụm hết sạch.

"Ha ha ha..." Vị công tử mặc áo cam bên cạnh đó thấy vậy, liền cao giọng cười: "Yến quận vương hôm nay thế mà lại có nhã hứng vì mỹ nhân mà chạy đến Hoa Gian Tửu cùng đám huynh đệ chúng tôi."

Đập mạnh ly rượu xuống mặt bàn, khiến cho đám người đang cười nói giật nảy mình một cái. Đôi môi Yến Đà Lôi nhẹ lay động: "Bàn việc công."

Độc nhất ba chữ, ý tứ rõ ràng.

Lão tử hôm nay tới đây đếch phải để chơi với chúng mày, mà là để bàn chính sự, hiểu không?

Công tử áo cam nghe Đà Lôi lạnh nhạt nói vậy dường như đã sớm quen thuộc. Chỉ bĩu môi xì một tiếng: "Gì mà nghiêm túc thế? Huynh cũng có vị hôn thê rồi đấy thôi. Nghe bảo là đích trưởng nữ của phủ Thượng thư nhỉ? Ta nói này Yến quận vương, huynh mà cứ giữ cái bản mặt băng đá này là đêm tân hôn doạ ngất tân nương thật đó. Dịu dàng tí coi."

Người đàn ông bào đen vô tình bị huynh đệ mình nhắc lại chuyện hôn ước cũ năm xưa do đám tiền bối chỉ định. Gương mặt càng thêm trầm lắng: "Bản quận vương (*)hối hôn rồi."

"Tội nghiệp nàng tiểu thư đó ghê."

"Ồ, hoá ra quận vương yêu thích sự cô độc. Ngần này tuổi còn chưa muốn yên bề gia thất."

(*) Hối hôn: hủy hôn ==.

Bọn họ đều không để ý, ngay sau khi Yến Đà Lôi dứt lời. Yến Ngụy bèn đưa ánh mắt tươi cười liếc sang một tiểu công tử áo trắng ngồi cạnh gã. Đây là một tiểu công tử sở hữu vẻ ngoài thanh tú mềm mại tựa nữ nhân. Thân hình mảnh khảnh yếu đuối, đến cả chiều cao so với đám huynh đệ bên cạnh cũng thấp hơn.

Sắc mặt tiểu công tử không hề dao động, đầy nhu mị dịu dàng.

Yến Ngụy cảm thấy có chút nhàm chán, bèn dời tầm mắt.

Đám đàn ông bọn họ bắt đầu hứng thú gọi những ả ca cơ xinh đẹp vào phòng gảy đàn, nhảy múa. Eo hông lắc lư điệu nhạc thật quyến rũ. Tuy các ca kĩ không có nhan sắc trời sinh như mấy cô nàng tiểu thư khuê các nhưng lại sở hữu vẻ phong tao xuất trần lạ kì, câu hồn nam nhân.

Mọi người vui chơi nhiệt tình, có mỗi Yến Đà Lôi là ngồi trầm tĩnh giống thầy tu. Dáng vẻ xác chết như thể hồn phách đã bay về cõi Tây Thiên.

Chẳng ai dám lại gần con người này sất. Truyện Kiếm Hiệp

Sau một hồi ăn chơi thả láng, ngó đầu ra ngoài ra cửa sổ trông trời đã xâm xẩm tối. Yến Ngụy cất giọng khó hiểu: "Sao mãi Sở đệ vẫn chưa đến nhỉ?"

Nhắc Tào tháo, Tào tháo tới liền. Linh cảm của Yến Ngụy rất chuẩn xác. Gã vừa mới tự hỏi bản thân cái thì cửa phòng liền mở ra, bóng dáng thiếu niên tiêu tiêu sái sái nhẹ nhàng bước vào. Tiểu thiếu niên mặt trắng với sự bỡn cợt của hắn thật ngứa đòn.

"Sở đệ cũng tới tham gia cuộc vui à?"

"Nào, nào. Vào đây quẩy cùng chúng tôi nào."

"Trời ạ, bọn này đợi Sở đệ mãi đấy."

Cả lũ nhao nhao hẳn lên. Yến Vô Sở đưa mắt nhìn các ca kĩ ăn mặc thiếu vải, hở eo hở lưng. Rồi lại liếc đến bọn huynh đệ mặt mày say rượu, tay ôm mĩ nhân. Hắn ta ôm chán tặc lưỡi đầy bất lực vài tiếng. Vẻ mặt rầu rĩ đi thẳng xuống ngồi cạnh Yến Ngụy. Nhưng khi phát hiện ra người ngồi đối diện lại là tảng băng Yến Đà Lôi kia...Ừm, sắc mặt hắn mơ hồ hơi tái, như thể nuốt phải ruồi bọ vậy.

Yến quận vương đương nhiên chẳng buồn phản ứng.

"Hoàng đệ, sao bữa nay tới muộn thế?" Vẫn là Yến Ngụy quan tâm mở lời trước.

Nghe thấy câu hỏi mà hoàng huynh đưa ra, Yến Vô Sở đành dời tầm mắt sợ hãi khỏi người nam nhân nọ, giả lả đáp: "Trên đường bắt được chú thỏ con."

"Thỏ con? Đệ có lòng thương động vật khi nào thế?" Ngụy quân tử không tin, nhíu mày hỏi lại. Ánh mắt đăm chiêu. Song khi nhìn đến cục bánh bao trắng trẻo cụt lủn e dè núp sau cánh cửa, gã không kìm được tức giận: "Chết tiệt, Yến Vô Sở, đệ bị điên à?"

Tiểu hoàng tử Yến Hành tưởng là Yến Ngụy quát mình, ánh mắt có xu hướng trào ộc xuống. Nhưng khi nhớ về lời khuyên của mẫu hậu mấy canh giờ trước, nhóc phải cố nén lại.

Nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp lá mồng tơi.

Tuyệt đối không được lấy nước mắt rửa mặt. ==

_________________________________________

**Đoán được nam chính chưa zậy? Dạo này tôi thiếu muối quá, chắc truyện nhạt lắm**:<<<