[Mau Xuyên] Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 82: Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường (28)



Thánh Âm mặc một thân cẩm phục hoa lệ vải trơn của nam nhân. Vạt áo màu đỏ thẫm khẽ khàng lay động trong không khí, phiêu dật mê hồn. Tóc buộc nửa đầu lả lơi, trên tay cầm cây chiết phiến phẩy phẩy. Giữa hông đeo sáo trúc thắt dây lụa đỏ. Dạo bước trên đường phố đông người, trí não nàng âm thầm khẩn cầu hệ thống: "Hệ thống chủ, nhiệm vụ giết Yến Đà Lôi này, có thể không làm không?"

[ Ta không biết. ] Hệ thống chủ lạnh nhạt đáp.

"Ngươi..." Tiểu yêu tinh bất lực khôn cùng, cầm chiết phiến xoay xoay. Nàng thật đau đầu nói với nó: "Ngươi nhìn rồi còn gì. Yến Đà Lôi mẹ nó có phải (*)Đại Cường đầu thai không đấy? Vì cái quỷ gì mà ta tìm mọi cách dồn chàng vào chỗ chết, trong thời khắc sinh tử chàng lại thoát được?"

(*)Tiểu cường: con gián. Đại cường: Gián khổng lồ. Gián là một con vật rất sống dai, kể cả chém đầu nó rồi, nó vẫn có thể sống được 10 ngày nữa trước khi chết vì đói=)))

Một tháng trôi qua sau cái đêm Yến Đà Lôi mần nhục nàng. Thánh Âm liền rất chăm chỉ, rất rất hăng say cố gắng hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến. Cung Khôn Ninh được Lưu Tổ Đế tăng thêm ám vệ, bảo hộ chặt chẽ. Có lẽ vì điều này mà không thấy Yến biến thái đột nhập vào nữa. Nhưng vấn đề để cho người đàn ông này chết thật không dễ, cái gì nàng cũng làm rồi. Ép độc, giết người, mua chuộc thủ hạ, khiến Lưu Tổ Đế nghi ngờ chàng...v...v...Cho dù thế nào đi nữa, chàng ta đều dễ dàng trốn khỏi ma trảo của nàng.

Đến đây thôi, Thánh Âm sợ thật rồi. Giết một người thôi mà cũng khó như vậy ư?

Khi nàng nghi ngờ điều này, hệ thống chủ đã bảo: [ Núi cao còn có núi cao hơn. ]

Và bây giờ, nó lại phang ra một câu khiến Hải yêu rất muốn cầm búa đập nát nó: [ Túc chủ, đúng là nhiệm vụ này làm khó cô thật. Yến Đà Lôi là khí vận chi tử của thế giới. Đương nhiên giết không dễ. ]

Còn có khả năng cao là cô sẽ bị giết lại.

Câu cuối, hệ thống chủ không có nói ra. Nó nghĩ không cần thiết.

Thánh Âm suýt thì ném phăng cây chiết phiến nắm trong tay: "Ngươi bảo ta đi giết khí vận chi tử? Là con cưng của Thiên Đạo?"

[ Đúng. ]

"Thế thì giết bằng niềm tin và hy vọng à?"

[ Có khả năng. ]

"..." Nhíu mày rầu rĩ, tiếp tục rảo bước trên con phố. Rẽ trái quẹo phải, nàng chợt hỏi hệ thống chủ một câu: " Nếu ta giết được Yến Đà Lôi, Thiên đạo sẽ đánh chết ta chứ?"

Hệ thống chủ tận tình cho nàng câu trả lời thật tốt: [ Đừng lo, có tôi đây sẽ đi nhặt xương cá dùm cô. ]

Không để ý đến lời chế giễu của nó, Hải yêu lại tiếp tục vừa bước đi vừa suy tư. Do quá mải mê chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, nàng không may lại đâm sầm vào người khác. Chỉ là đụng nhẹ cái bả vai, Thánh Âm quay đầu, nói xin lỗi với cô nương đó: "Thứ lỗi cho, tại hạ..."

"À, ta không sao." Vị cô nương ấy đeo mạng che mặt, chỉ để lộ đôi con ngươi to tròn linh động. Đáy mắt cố giấu đi hoảng loạn, nàng ta bâng quơ đáp lời Thánh Âm sau đấy chạy cái vèo thật nhanh, hoà vào dòng người lặn mất tăm mất tích...

Thánh Âm khó hiểu, nàng đáng sợ vậy à?

Mà đôi mắt kia, hình như rất quen.

Hệ thống chủ nãy giờ đã thu trọn diễn biến vào tầm mắt, trầm ngâm không nói gì. Cho đến khi con cá này mở mồm hỏi nó tiếp: "Ngươi đừng nói ta là nhân vật phản diện của thế giới, sau đó nhiệm vụ của ta là bóp chết khí vận nhân đó nhá?"

[ Đương nhiên không phải, đây chỉ đơn thuần là nhiệm vụ tôi giao cho túc chủ. ]

Thực chất thì, so với nhân vật phản diện, cái kết gốc của cô còn thảm hơn.

______________________________________

Cao tầng Hoa Gian Tửu.

"Sư phụ, con hôm nay tới muốn hỏi người vài điều." Thánh Âm nhấp môi uống ly trà xanh trong tay, nói với lão nam nhân yêu mị lả lơi đang yểu điệu ngồi pha trà đối diện mình. Lão Tú Ông vẫn là gương mặt dung chi tục phấn đó, mặc váy hồng cánh sen. Cả hơi thở thoang thoảng hương hoa ngào ngạt.

"Hành nhi đâu?"

"Sư phụ, con sẽ không đưa nó tới thanh lâu nữa đâu. Lần sau Người vào cung thăm nó đi." Khi gặp Yến Hành, dáng vẻ của Lão Tú Ông chính là Tứ Kinh tướng quốc, nhã nhặn thư sinh. Nhưng khi y ở Hoa Gian Tửu thì trông y như cái gã bê đê lên cơn động kinh, Thánh Âm rất không nỡ khiến cho tam quan của một đứa bé nhỏ tuổi vụn vỡ.

"Được thôi, mai vi sư sẽ vô thăm thằng bé. Âm Tử có gì muốn hỏi thì hỏi đi."

"Sư phụ..." Thánh Âm nghiền ngẫm: "Người cảm thấy Yến quận vương là một kẻ như thế nào?"

"À, ra là con muốn hỏi chuyện về Yến quận vương." Cầm khăn gấm lau qua khoé miệng dính trà, Lão Tú Ông hất hất lọn tóc. Thu hồi lại vẻ mặt bia đia, y nghiêm túc hẳn ra: "Kẻ này là một người đàn ông rất khó lường. Vi sư nghĩ con không nên dây vào."

Tính tò mò nổi lên, tiểu yêu tinh dò hỏi: "Khó lường lắm sao?"

"Rất khó lường." Lão Tú Ông gật gù: "Mấy tháng trước, ta thấy gã có qua lại với Kính vương cùng Sở vương. Nhưng sau cái chết của Kính vương, hôm trước ta lại phát hiện ra gã hay đến tửu lâu cùng Thái tử. Nội tâm kẻ này ắt rất khó dò, mưu mô quỷ quyệt." Dường như lo lắng cho đồ đệ nhà mình bị bản mặt đẹp trai của Yến Đà Lôi lừa, y còn bồi thêm một câu: "Con đừng vì vẻ mặt ngoài đẹp trai của gã mà bị gã dắt mũi. Ta không có hứng thú dính dáng đến triều đình ngày nay, thông tin ta cấp cho con đại khái chỉ còn vậy."

Lão Tú Ông ra vào chốn phong trần nhiều, kiểu người nào y ta chưa gặp qua? Yến quận vương được y nhận xét bằng hai chữ "khó lường", Thánh Âm liền cảm thấy độ khó của nhiệm vụ cũng như con người Yến biến thái vậy, lên mức độ max 10000+

Lão Tú Ông không hỏi vì sao Thánh Âm lại đi tìm hiểu thông tin về Yến quận vương. Lặng yên ngồi nhâm nhi ly trà xanh, chợt y ta nhướn mày, hứng thú cười: "Vi sư nhớ, con đã nhờ Hoàng thượng xử tử Kính vương cùng trắc phi của gã, Vân Khinh."

"Đúng vậy, có chuyện gì sao ạ?" Vụ này đã qua được hơn tháng rồi mà.

"Ta nghĩ, Vân Khinh mà bị xử tử trên pháp trường là thế thân. Vân Khinh thật được người ta cứu rồi. E là người của Yến quận vương đó đấy."