Mây Bay Trăng Chuyển

Chương 15: Phạm sai lầm, ngược tâm, phòng chơi



Qua một tuần, Tiết Hạo mời hai người bọn họ đi tham gia một tiệc đứng. Vân Húc miễn cưỡng nằm lỳ ở trên giường, cái mông bị Thu Vũ Nguyệt đánh sưng lên có chút ửng hồng. Thu Vũ Nguyệt bất đắc dĩ đem nàng xách lên để đổi chính trang, cơ hồ là ôm công chúa tiến vào xe

Người bạn nhỏ màu xanh da trời Vân Húc rất không ngoan ngoãn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, làm phiền la hét muốn để Thu Vũ Nguyệt hôn hôn nàng, Thu Vũ Nguyệt kéo người qua, tàn bạo mà gặm ở trên miệng nàng, lại giơ tay ở sau lưng nàng quăng vài bạt tay

"Thu" Vân Húc cuộn lại thân thể, thực sự hi vọng Thu Vũ Nguyệt có thể dỗ nàng chút

"Ngoan"

Thu Vũ Nguyệt không để ý tới nàng, tiếp tục bình thường lái xe

Vân Húc trên đường đi show, ngồi xe của Tiết Hạo. Thu Vũ Nguyệt nói cho nàng biết chính mình đi ra ngoài có việc, Vân Húc cũng không dám quấy rối. Nhưng đi show xong trên đường trở về, khi Vân Húc về công ty lấy hợp đồng, khi nhìn thấy Bạch Xảo Kỳ dựa trong lồng ngực Thu Vũ Nguyệt, vẫn là hung hăng ghen rồi. Nàng tức giận dùng giày cao gót chính mình chà chà mặt đất, lại đem chân vặn bị thương

Cả người uất ức ngồi xổm người xuống. Tiết Trì Vị vừa vặn chụp xong trở về, đi tới muốn dìu nàng. Vân Húc luôn luôn đối với hắn ấn tượng không tệ, nhưng không khỏi bắt đầu tức giận Thu Vũ Nguyệt. "Cút ra" Vân Húc uất ức cắn cắn môi, che lấy chân co lên thân thể. Tiết Trì Vị không dám chống đối mệnh lệnh của nàng, đứng lên rời khỏi

Thu Vũ Nguyệt vốn là nhìn thấy Vân Húc rồi. Nếu như không có nhìn thấy, tiếng cút ra kia cũng cực kì rõ ràng. Nàng bước chậm đi tới, đem Bạch Xảo Kỳ nhẹ nhàng đẩy ra. Bạch Xảo Kỳ cũng không tức giận, vốn là giả vờ làm nũng mới dựa trên người Thu Vũ Nguyệt, nàng lại không có lòng muốn cùng Thu Vũ Nguyệt luyến ái

"Làm sao vậy" Thu Vũ Nguyệt đưa tay đặt ở trên đầu Vân Húc nhẹ nhàng xoa xoa. Muốn dỗ tâm tình của nàng chút

Vân Húc ủy khuất ngẩng đầu lên ba ba nhìn Thu Vũ Nguyệt, có chút không để ý hình tượng bắt đầu khóc. "Chị ôm nàng, em ghen chân còn trẹo rồi"

Thu Vũ Nguyệt buồn cười ngồi xổm người xuống dỗ nàng, hôn một cái mặt phấn của Vân Húc. "Ngoan, đừng khóc nga" Vân Húc một lát sau mới từ từ cười lên, từ từ không khóc

Vốn là như vậy thì dễ dỗ rồi, đáng tiếc trên đường trở về, Vân Húc bị Bạch Xảo Kỳ cản lại. Khi Thu Vũ Nguyệt vào lúc ấy đi xuống lầu lái xe, không ở bên cạnh nàng

"Thu nàng ở cùng với ngươi, chỉ là đồng tình" Bạch Xảo Kỳ buồn cười liếc nhìn nàng một chút, có chút xem thường. "Tiểu người mẫu không quyền không thế, lại là đầu óc không dễ xài, sợ là bởi vì Thu nàng thích làm từ thiện thôi" Trên khuôn mặt lành lạnh tràn ngập xem thường, lại là gương mặt đẹp đẽ kiêu căng này

Vân Húc vốn là không sánh bằng nàng bên ngoài luôn luôn có chút tự ti, cảm thấy Thu Vũ Nguyệt không thể nhìn tới mình cũng đều là theo bản năng mà sợ sệt. Bây giờ bị nàng dùng một kích như thế, đáy lòng chua xót cũng từ từ phát điên ấn náu ra

Vân Húc cắn môi, cho dù nàng đã là trong người mẫu vóc người tốt nhất, vừa có người cao gần mét tám, nhưng cho dù là hiện tại nàng cũng không sánh bằng Bạch Xảo Kỳ. Đối phương tùy ý chọn một thân váy liền áo làm riêng chính là hơn triệu, mang theo túi Chanel cũng là loại Vân Húc đã từng vừa ý

Vân Húc không thể so hai cái ca ca có tiền của nàng, mình cũng không có công ty và xí nghiệp, cho dù nghề phụ là giết người, nhưng nàng cũng xưa nay không bởi vậy lấy tiền gì

Trong nhà xác thực hào môn, nhưng dù sao tiểu bối rất nhiều, cha của nàng cả nhớ tên của nàng đều là việc khó, thì càng không cần phải nhắc tới cho nàng chút tiền tiêu vặt rồi. Vân Húc lại chỉ có công việc đi show này, tiền kiếm được không nhiều. Vân Húc, đích thật là nghèo

"Ta nghĩ thử, ngươi có phải muốn tính toán tiền của Thu, lừa gạt người. Ngươi cảm thấy ta nói cho Thu điểm này sau này nàng còn có thể yêu ngươi sao?" Bạch Xảo Kỳ nhẹ nhàng chỉ trỏ môi, làm ra một dáng vẻ khinh bỉ. Vân Húc nhìn nhẫn kim cương trên tay nàng, lại nghe nàng mở miệng Thu một cái, có chút căm tức

"Chỉ có ta mới xứng gọi nàng Thu!" Vân Húc cơ hồ là giận rồi, níu lấy cổ tay của Bạch Xảo Kỳ đem nàng đặt ở trên cây cột, vung quyền thì đánh vào ngực đối phương. Bạch Xảo Kỳ không có luyện qua, tự nhiên không sánh bằng nàng, thống khổ ho khan vài tiếng, cả người vô lực trượt xuống đất

Vân Húc không buông tha nàng, đạp giày cao gót liền hướng trên thân thể người đạp, nàng không có chạm mặt của Bạch Xảo Kỳ, có lẽ là cân nhắc đến vạn nhất đối phương mách lẽo. Vân Húc nghiền trên ngón tay của Bạch Xảo Kỳ, nghe đối phương phát ra tiếng kêu thống khổ

"Ta còn tưởng rằng ngươi rất biết đánh nhau đó, đi theo bên người Thu. Xem ra chẳng qua là thiên kim tiểu thư có tiền. Thu của ta không nói cho ngươi biết sao? Ta là của Vân gia" Vân Húc cười lên, "Một người bên trong hậu bối không quá nổi danh, không có tiền gì, cũng không có danh phận gì. Nhưng mà, môn đăng hộ đối vẫn là có thể"

Bạch Xảo Kỳ nơi nào nghe lọt nàng nói cái gì, tâm tâm niệm niệm chỉ có ngón tay của chính mình, đợi Vân Húc rút chân về, khi nàng bưng lấy tay của chính mình, ngón tay đã máu ứ đọng, thấy tình thế liền muốn sưng lên

Bạch Xảo Kỳ tức giận đến đỡ cây cột bò lên, bước nhanh hướng về ngoài cửa mà đi. Nàng đánh không lại Vân Húc, chẳng lẽ còn không thể chạy sao? Cái người điên này. Trước đây cùng nàng tán gẫu cảm thấy thú vị, nhìn dáng vẻ đối phương tràn đầy ghen tuông cũng còn tốt, nhưng bây giờ như vậy... Buông tha nàng đi. Bệnh thần kinh!!!

Bạch Xảo Kỳ ngồi thang máy quí khách xuống lầu, đi vào ga ra tìm tới Thu Vũ Nguyệt chính là tức giận bạo phát. "Ngươi, ngươi có thể quản tốt sủng vật của mình hay không" Thu Vũ Nguyệt nhìn nàng giơ lên tay phải không ngừng chảy máu, nhẹ nhàng tiếp nhận. Bạch Xảo Kỳ không nói thêm gì, trực tiếp lên xe

Vân Húc là theo ở sau lưng nàng chạy xuống cầu thang, chỉ lo Bạch Xảo Kỳ nói thêm cái gì

Nàng đứng cửa thang máy nhìn Thu Vũ Nguyệt. Thì ra là đối với bạn bè của cô xưng hô chính mình. Thì ra chính mình thật sự cũng chỉ là một sủng vật mà thôi. Thu vừa rồi cũng không có đổi cách xưng hô, cũng không nói gì, Vân Húc bây giờ là người yêu của chính mình

Cô.... Không có

Vân Húc kêu chiếc xe theo tới bệnh viện. Nàng đứng ở cửa cửa phòng bệnh không dám vào. Nàng sợ chính mình ngay ở trước mặt Bạch Xảo Kỳ bị Thu tàn bạo mà quạt một cái tát, như vậy lòng của nàng đều sẽ nát

Thu Vũ Nguyệt đi xuống lầu ký tên tờ khai tiền thuốc thang, Vân Húc liền mượn cơ hội chui vào phòng bệnh. Chỉ là ngón tay bị thương mà thôi, Bạch Xảo Kỳ xếp đặt tư thế lớn nằm ở trên giường bệnh, đối diện còn có TV

"Ha ha ha" Bạch Xảo Kỳ cười khe khẽ, "Nguyệt nhi sau này cũng sẽ không sủng ngươi như vậy nữa"

Vân Húc vốn tưởng rằng nàng đang tức giận, nhưng nhìn thấy đối phương cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng do dự, không biết nên nói những gì

Bạch Xảo Kỳ phất tay ra hiệu nàng cút xa xa một chút, "Ta khuyên ngươi vẫn là về nhà chờ Nguyệt trước đi, sau khi cùng đối phương khơi thông xong đừng dùng người như ta phát trút giận, ta sợ sệt, tật xấu" Nàng lườm Vân Húc một chút, tiếp tục nhìn TV

Vân Húc gật gật đầu, nắm nắm vạt áo của mình. Bạch Xảo Kỳ cùng Thu nói cái gì, hiện tại tâm tình sau đó tốt rồi. Có thể bởi vì Thu căn bản không có cân nhắc qua nàng sẽ đưa Bạch Xảo Kỳ đi tới bệnh viện, thậm chí có thể dỗ đối phương nói lập tức chia tay. Vân Húc có chút sợ sệt, run rẩy níu chặt quần áo

Thu Vũ Nguyệt, người, nàng ham luyến mười mấy năm, hóa ra sẽ bởi vì một lỗi nhỏ của nàng thì triệt để rời khỏi nàng

Vân Húc sau khi trở về nhà vẫn ngồi đến 12 giờ, Thu chưa có trở về. Vân Húc leo lên giường của hai người, gian nan nhắm hai mắt lại, ngủ rồi

Ngày hôm sau Thu Vũ Nguyệt mới trở về nhà, khi Vân Húc tỉnh lại, Thu Vũ Nguyệt ngồi ở trên ghế salông phòng khách đang nhìn tạp chí, không thấy được có tức giận hay không

Vân Húc có chút nghĩ mà sợ, khiếp đảm kêu một tiếng Thu. Nàng chỉ là tiểu sủng vật. Đối phương nói chấp nhận nàng, nhưng mà nàng cái gì cũng không phải. Khi nàng tinh thần thất thường thống khổ, Thu không có để ý, khi nội tâm của nàng bị ngàn đao vạn quả, là lưỡi dao Thu đưa

"Đi phòng chơi quỳ, cỡi quần áo" Lời của Thu Vũ Nguyệt nói với nàng cũng biến thành ngắn gọn một chút, người cũng không phải rất có dáng vẻ kiên trì

Hết chương 15