May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em

Chương 86: Du lịch (1)



Bất kể Thẩm Hiểu Phong có bất mãn ra sao thì chuyện ba người Trạch Đường Xuyên đi chơi đã là chuyện đã định trước rồi. Mẹ Thẩm tưởng hai chồng chồng sẽ đi chơi riêng, bà và chồng sẽ có thời gian chăm cháu trai, ai có mà ngờ A Bảo cũng đi theo luôn.

“Hay là hai con để A Bảo ở lại đi. Thằng bé còn nhỏ, mẹ sợ đi nhiều nơi không hợp khí hậu thì dễ ốm lắm.”

“I nha… i nha… hông….”

A Bảo đang uống sữa, nghe bà bảo để mình ở lại lập tức buông bình sữa ra, đứng dậy ngúng nguẩy không vui. Ba ba cho bé đi theo, bé mới không chịu ở lại đâu.

Nhạ Nhạ thấy con trai phụng phịu không vui liền quay ra dỗ dành.

“Mẹ, không sao đâu, con và Đường Xuyên nghiên cứu kĩ lắm rồi. Bé con sẽ ổn mà mẹ. Hơn nữa, A Bảo không muốn xa chúng con đâu.”

Quan trọng là A Bảo rất bám hai chồng chồng, xa một chút là sẽ quấy khóc ngay lập tức. Nhạ Nhạ trộm nghĩ, cái tính này sao giống Trạch Đường Xuyên i chang vậy không biết. Nếu ai không biết lại còn tưởng hai người là cha con ruột nữa đấy.

Mẹ Thẩm nhìn thấy A Bảo bám dính sau mông ba nhỏ thì cười vui trong bụng. Bà cũng chỉ nói vậy thôi, chứ cha mẹ nào muốn xa con cái cơ chứ. Nếu được, chỉ hận không thể bên con 24/24 thôi.

Ngày đi du lịch của cả nhà là một ngày trời xanh cực kì đẹp. Bởi vì có bé con nên Nhạ Nhạ quyết định đi du lịch theo kiểu nghỉ dưỡng. Cậu đã chọn được một vài địa điểm thích hợp có khung cảnh tươi đẹp lãng mạn để đi rồi.

Khỏi nói bé con hưng phấn đến mức nào. Đây là lần đầu tiên A Bảo đi máy bay nhưng bé cũng không hề tỏ ra sợ hãi chút nào. Bởi vì là khoang thương gia nên không có chút bất tiện nào, tất cả đều rất thoải mái. A Bảo xoay qua xoay lại, nhìn chung quanh bằng cặp mắt đen láy tò mò, đầy đáng yêu thu hút sự chú ý của các tiếp viên. Ai nhìn bé cũng đáp lại bằng nụ cười tươi rói hở mấy cái răng sữa.

Trạch Đường Xuyên ngồi bên cạnh liên tục khen con mình dũng cảm. Nhạ Nhạ lại ráng nín cười, thật sự là Trạch Đường Xuyên còn giỏi nịnh A Bảo hơn cậu nữa. Chỉ cần chút chuyện thôi là anh kiếm chuyện khen cậu rồi. Bảo sao mặt mũi thằng bé cứ sáng trưng tự hào thế kia.

A Bảo nhỏ giọng bi ba bi bô mấy chuyện trên máy bay, kể lại mấy thứ lạ lạ mình thấy cho hai ba nghe bằng thứ chất giọng ngọng nghịu đáng yêu của con nít khiến tim hai người mềm nhũn. Cũng may nguyên cả khoang đều được Trạch Đường Xuyên bao trọn nên bé muốn nói gì thì nói.

Trong lúc A Bảo đang mải mê trao đổi với ba lớn của mình về đám mây ngoài cửa sổ thì Nhạ Nhạ cảm nhận được tia lửa tình một tiếp viên nam liên tục bắn về phía chồng mình. Cậu biết con người thì luôn muốn hướng lên chỗ cao nhưng chỉ cần là người có liêm sỉ, tuyệt đối sẽ không ngấp nghé gia đình người khác.

Hạ Chi Nhạ cũng không phải người yếu đuối tự ti như ngày đó nữa. Cậu bây giờ có sự nghiệp vững chắc trong tay, có gia đình nho nhỏ để yêu thương bảo vệ. Những điều râu ria bên ngoài không còn làm cậu nản lòng thoái chí nữa.

Trạch Đường Xuyên đang trò chuyện với con trai thì bỗng nhiên cảm nhận được bàn tay ấm nóng của Nhạ Nhạ nắm chặt tay mình. Cậu cà cà vào lòng bàn tay của anh, sau đó mỉm cười thật nhẹ nhàng, ánh mắt nhu tình chứa đầy cảm xúc. Trạch Đường Xuyên lập tức cảm thấy choáng ngợp.

Anh nhìn qua tiếp viên nam đứng ngoài, vẻ mặt cậu ta có vẻ khó chịu. Thật ra Trạch Đường Xuyên từ lâu đã phát hiện ra, người bạn đời của mình lúc ghen lên thì rất đáng sợ. Nhìn qua thì có vẻ bình đạm không có chuyện gì nhưng chỉ anh mới biết, cậu như một chú mèo xù lông, liên tục khoe bộ móng sắc bén của mình đến đối phương.

Bất quá bộ dáng đáng yêu của cậu như vậy chỉ cho anh thấy được mà thôi. Những người khác thì đừng hòng.

Trạch Đường Xuyên nhướng người hôn nhẹ lên trán của Nhạ Nhạ làm cậu vui sướng đến mức ngại ngùng.

Cậu tiếp viên nam thấy cảnh này cũng trở nên xấu hổ. Xem ra chồng chồng hai người này đã biết mục đích của cậu ta rồi. Tiếc thật đấy, người có thể bao cả khoang thương gia thì chắc chắn gia thế không nhỏ, hơn nữa lại còn là gay, thế nào cũng hợp khẩu vị của anh.

Tiếc là lại có gia đình, mà có vẻ là không hề hứng thú với anh. Hừ, ngu ngốc.

Tiếp viên hàng không tăm tia Trạch Đường Xuyên được Nhạ Nhạ giải quyết gọn lẹ, không chút nào ảnh hưởng đến không khí vui chơi của nhà ba người.

Địa điểm đầu tiên cả nhà ghé đến là một resort ven biển của nhà họ Thẩm. Khu khách sạn này có vị trí cực kì đắc địa, biển trong xanh và mát rượi, lúc nào cũng có ánh nắng nhẹ nhẹ chiếu vào.

A Bảo đây là lần đầu tiên đi biển, nhưng bé lúc này thấy mấy cơn sóng đánh rì rào đâm ra cũng biết sợ. Mỗi lần thấy sóng lên là ba chân bốn cẳng chạy lên phía ba ba, tuyệt đối không chịu chạm vào chút nước nào.

Quan trọng là thấy sóng rút lại chạy theo hùa nhưng sóng lên là A Bảo lại lạch bà lạch bạch chạy đi trốn. Trạch Đường Xuyên ngồi trên bãi biễn bôi kem chống nắng cho Nhạ Nhạ thấy thế thì cười thối mũi con trai mình.

A Bảo mặc quần bơi con vịt vàng, phao cùng là con vịt vàng, tuy không chơi dưới nước nhưng vẫn giữ khư khư lấy phao. Một tay nắm phao, một tay nắm quần ba ba, chân không chạm nước.

“Con mê vịt vàng thế mà cứ tưởng thế nào? Hoá ra chỉ là con vịt cạn thôi. Ha ha.”

Trạch Đường Xuyên hiếm khi trêu chọc con trai mình, liên tục trêu bé là chú vịt cạn. Chỉ là A Bảo không hiểu vịt cạn nghĩa là gì, còn tưởng là ba lớn đang chơi với mình nên liên tục bám chân ba chơi.

Không chơi với nước thì A Bảo chơi với cát. Bé con và Nhạ Nhạ ngồi bệch trên cát trắng ướt nhẹp, cùng nhau xây một lâu đài cát xinh đẹp. Tuy Trạch Đường Xuyên không hiểu mấy cái nắm đất này đẹp chỗ nào nhưng khi được hỏi vẫn mở miệng khen lấy khen để.

Hai ba con thích ý không thôi.

Trạch Đường Xuyên ngồi dưới tán dù, bên cạnh là trái dừa tươi. Cuộc sống du lịch nghỉ dưỡng sung sướng như thế này thế mà anh lại có được cơ đấy.

Anh đưa mắt nhìn hai người quan trọng nhất đời mình đang vô cùng thích thú mà nghịch cát đến say sưa. Nhạ Nhạ vốn dĩ bẩm sinh có làn da trắng sáng, lâu ngày ở nhà lại càng thêm trắng, nhìn một hồi khiến Trạch Đường Xuyên chộn rộn khắp cả người.

Bé con ngồi bên cạnh cũng trắng phếu, béo múp míp, ngấn thịt mỡ trắng nõn nà như củ sen làm người ta nhìn không nhìn được mà muốn cắn yêu một cái.

Trạch Đường Xuyên nhìn quanh. Cũng may bãi biển này hoàn toàn là của tư nhân nên không có ai đi vào. Những điều tốt đẹp này chỉ nên để anh nhìn thấy mà thôi, thuộc về riêng anh mà thôi.

Dưới ánh chiều hoàng hôn tà tà nhẹ nhàng, trên bãi biển sóng vỗ rì rào, một gia đình nho nhỏ cùng nhau xây lâu đài cát xinh xắn cho mình.

Thỉnh thoảng trong tiếng sóng rì rào lại vang lên tiếng bi bô của con nít, tiếng cười lanh lảnh cao vút của cậu con trai, bên cạnh đó là nét mặt tràn đầy cưng chiều của người đàn ông có sẹo trên mặt.

Tất cả đều nhu hoà, quyện vào lẫn nhau một cách kì lạ. Giữa bọn họ có một sự gắn kết hạnh phúc cực độ, làm người ngoài nhìn vào cũng thấy hạnh phúc lây.