May Mắn Gặp Anh

Chương 17



Tiết thứ nhất và thứ hai nhanh chóng trôi qua, Họa Thư đi tới phòng giáo viên xin mượn chìa khóa phòng nấu ăn, còn Thiên Hy Linh đến thư viện mượn tìm vài quyển sách hướng dẫn làm bánh ngọt.

Vào căn phòng nấu ăn rộng lớn, tiếng nói chuyện của cả hai vang cả căn phòng. Thiên Hy Linh đặt hai ba quyển sách lên bàn, lấy ra một quyển nhìn nhỏ nhất mở ra, theo hướng dẫn chuẩn bị dụng cụ làm bánh.

“Cậu muốn béo hay không béo vậy?” Họa Thư cầm lên một quyển sách, liếc nhìn Thiên Hy Linh bên cạnh.

Thiên Hy Linh chớp mắt mấy cái “... Cậu nghĩ làm béo hay không béo?”

Họa Thư bất cười bất lực “Anh trai cậu hình như không thích ăn béo, Doãn Mặc thì tớ không biết!”

Thiên Hy Linh nghiêng đầu suy nghĩ “Theo tớ thấy, Doãn Mặc sẽ không thích đồ ngọt và béo đâu!”

Họa Thư ‘ồ’ một tiếng ngạc nhiên “Vậy bỏ nhiều socola hơn kem! Tớ đi lấy nguyên liệu"

Đứng đợi Họa Thư, Thiên Hy Linh lấy điện thoại ra khi thấy thông báo tin nhắn hiện lên. Là tin nhắn của mẹ cô gửi tới, cô nhấc máy, mở khóa vào xem. Mặt Thiên Hy Linh bỗng có chút đổi sắc, ngón tay bấm nhanh lên điện thoại.

Họa Thư từ trong kho cầm ra hộp kem làm bánh, và vài gói socola, nhìn Thiên Hy Linh thấy lạ nên hỏi “Sao thế?”

Thiên Hy Linh tắt điện thoại để qua một bên, vui vẻ trả lời “Mẹ tớ nhắn tin thôi"

Hoạ Thư lấy kéo mở hai gói socola ra, tiện miệng hỏi “Sáng hôm nay cậu bị sao vậy?”

Thiên Hy Linh bặm môi, ánh mắt đảo qua đảo lại, có chút ngại ngùng “Sáng… sáng nay… tớ ngã và người Doãn Mặc…”

Hoạ Thư đặt cây kéo xuống, nhướng mày khó hiểu “Chỉ vậy thôi?”

Thiên Hy Linh lắc đầu “Tớ… tớ mất nụ hôn đầu rồi…”

Hoạ Thư tròn xoe mắt, động tác khựng lại vài giây như không thể tin vào tai mình “Ý cậu là… cậu ngã xuống, vô tình…” ba chữ ‘môi chạm môi’ Hoạ Thư nghẹn nơi cổ họng, chỉ có thể dùng hành động thay lời muốn nói.

”Um…”

“Doãn Mặc phản ứng như nào?” Hoạ Thư hít sâu lấy lại bình tĩnh, giọng nói ổn định hỏi.

Thiên Hy Linh đổ bột mì ra tô, lấy vài quả trứng đập vào “Lúc đó tớ không chú ý, nhưng hình như Doãn Mặc rất bình tĩnh!”

“Bình tĩnh? Cậu nhầm không vậy?” Hoạ Thư biết Doãn Mặc trước giờ đều điềm tĩnh, nhưng dù sao cái này cũng là… môi chạm môi đấy!

Thiên Hy Linh gãi gãi đầu “Không chắc nữa…!”

Hoạ Thư nhún vai, mắt chớp vài cái rồi đột nhiên hỏi “Này, thế ý cậu là… Doãn Mặc không biểu hiện ra cảm xúc ghét bỏ sao?”

Thiên Hy Linh lắc đầu “Anh ấy còn xoa chân cho tớ nữa!”

Họa Thư miệng cười tủm tỉm “Thật sao? Có vẻ như Doãn Mặc thích cậu rồi!”

Thiên Hy Linh chống tay lên bàn “Có thế, nhưng sao nhìn cậu vui thế?” Cô ép Họa Thư và sát cạnh bàn “Có ý đồ gì không vậy?”

Họa Thư khẽ đẩy cô ra “Làm gì có, chỉ là vui giúp cậu thôi…haha"

“Vui giúp tớ? Tớ…”

“Đừng có chối, rõ ràng cậu cũng có tình cảm với Doãn Mặc, chỉ là cậu không chịu thừa nhận thôi!” Họa Thư lắc lắc ngón tay, xen vào cắt lời Thiên Hy Linh.

“Tớ chỉ là…”

“Tớ chỉ là có chút rung động! Cậu định nói thế đúng không? Linh Linh à, cậu và Doãn Mặc nam tài nữ tú, gia thế cũng không ai hơn ai. Vô cùng hợp đôi, cậu lo gì chứ?”

Thiên Hy Linh quay người bật bếp, “Nói gì đi nữa thì vẫn còn ai đó không phải sao?”

“Ý cậu Kết Băng à?” Họa Thư lấy một cái tô bỏ socola vào, liếc mắt nhìn cô.

Thiên Hy Linh khẽ gật “Tớ sợ Doãn Mặc động lòng…!”

Họa Thư vuốt lưng cô bạn, an ủi “Tớ không nghĩ anh Doãn Mặc là người như vậy, nếu anh thích cậu, sẽ không thích Kết Băng. Nếu cậu muốn xác định chắc chắn thì cứ từ từ!"

Thiên Hy Linh méo môi, khẽ gật đầu. Họa Thư nhìn cũng phải phì cười “Được rồi, câu xinh đẹp như thế thiếu gì người thích đúng không? Yên tâm, nếu không có thì tớ sẽ giới thiệu cho?”

Thiên Hy Linh vui vẻ gật đầu “Cậu nói đấy nhé!”

“Tớ nói, còn bây giờ thì mau làm bánh đi, chúng ta chỉ có hai tiết thôi đấy!”

“Tớ đi lấy khuôn!” Thiên Hy Linh nhí nhảnh quay người đi tới cái tủ đựng đồ dùng ở nhà kho. Còn Họa Thư đi chuẩn bị kem tươi cho bánh.

Thiên Hy Linh bước tới, lấy một cái khay lớn, lót một tờ giấy rồi bỏ khuôn bánh vào giữa “Tớ làm thế đúng không?”

Họa Thư quay đầu nhìn “Đúng rồi! Cậu giúp tớ lấy mấy quả trứng bên đó với!”

Thiên Hy Linh nhìn quanh một lượt trên bàn, nhướng mày “Cậu để ở đâu?”

Họa Thư ngơ ngác nhìn “Ủa, chưa lấy ra sao?”

Thiên Hy Linh chống hông, hất cằm vào vị trí bên cạnh máy đánh kem “Kia kìa!”

Họa Thư gãi gãi đầu “Tớ quên!”

Thiên Hy Linh đi tới bên cạnh, hỏi “Giờ tớ làm gì?”

“Cậu xem bột bánh thế nào rồi, nếu thấy chưa mịn thì cậu khuấy mịn rồi đổ vào khuôn. Lò nướng tớ đã bật sẵn rồi! Nhớ cẩn thận đấy!” Họa Thư chỉ vào tô bột bánh được bọc bằng màng thực phẩm bên bàn.

Thiên Hy Linh đưa ngón cái ý thay cho chữ ‘ok', cô mở màng thực phẩm ra, xoay xoay cái tô vài vòng, sau đó tự xác định là chưa mịn, đi lấy cái đánh bọt khuấy đều. Được một lúc, Thiên Hy Linh cảm thấy bột đã mịn, liền đổ vào khuôn làm bánh hình tròn. Cúi người nhìn lò nướng, cô quyết định mang bao tay vào vì sợ nóng. Mở lò ra, hơi nóng liền nhân cơ hội tỏa ra ngoài, Thiên Hy Linh giật mình lùi về sau, vẻ mặt có chút hoảng.

“Cậu ổn không vậy?” Họa Thư thấy tiếng động bất ổn, quay đầu hỏi.

Thiên Hy Linh vẫy tay “Không sao, không sao. Hơi nóng tí thôi”

Họa Thư yên tâm quay đi, Thiên Hy Linh tiếp tục quá trình tiếp theo, bỏ bánh vào nướng. Cô cầm quyển sách hướng dẫn trên tay, ngó nghiêng một lúc, theo hướng dẫn chỉnh lại nhiệt độ nướng bánh.

Đứng dậy, Thiên Hy Linh đi qua chỗ Họa Thư đang làm kem trang trí “Hay là chúng ta bỏ matcha vào trong bánh được không?”

“Tất nhiên rồi!” Họa Thư gật đầu.

“Hay là chúng ta làm 4 vị kem được không?”

“4 vị?” Họa Thư hỏi lại

Thiên Hy Linh đưa bốn ngón tay lên “4 vị 4 người thấy sao? Tớ, cậu, Thiên Phàm và Doãn Mặc!”

“Được thì chắc chắn được, nhưng cậu biết Doãn Mặc thích ăn vị gì không?” Họa Thư dừng công việc đang làm, chống tay lên bàn.

Thiên Hy Linh cầm điện thoại lên “Hỏi là biết ấy mà!”

Họa Thư chớp chớp mắt “Nhưng đang trong giờ học!”

“Tớ biết chứ, tớ gửi mail!” Trong giờ học không thể dùng điện thoại, nhưng máy tính thì có thể. Dù thế nào cũng chỉ gửi mail được thôi, vì những mạng xã hội khác đã được cài khóa rồi.



Ngồi bên trong phòng học yên tĩnh, Thiên Phàm đang làm bài trên máy tính, tình cờ thấy một tin nhắn gửi qua, mở ra xem mới biết là em gái mình gửi.

Đọc hết dòng tin nhắn, Thiên Phàm quay dọc quay ngang, không thấy ai để ý mới thấp giọng nói nhỏ với Doãn Mặc “Này, cậu thích ăn hương vị nào?”

“Cài gì?” Doãn Mặc quay đầu hỏi lại.Đang trong giờ học mà tên này hỏi cái đó làm gì?”

“Em gái tôi nhắn tin qua hỏi, cậu thích ăn vị gì?” Thiên Phàm nói rõ.

Doãn mặc suy nghĩ một lúc mới nói “Vị gì cũng được”

Thiên Phàm cười nhếch môi, đọc nhỏ một phần dòng tin Thiên Hy Linh gửi qua “Nếu Doãn Mặc nói ‘vị gì cũng được' thì anh nhớ hỏi rõ lại nha!” quay đầu nhìn Doãn Mặc “Coi bộ em gái tôi hiểu cậu quá ha!"

Doãn Mặc liếc đi, tránh ánh mắt có sát khí của Thiên Phàm “Vị vani"

Thiên Phàm khó chịu thu lại ánh mắt, ngón tay nhanh nhẹn lượt trên bàn phím máy tính.

Thiên Hy Linh thấy có thông báo, mở ra đọc “Cậu ta thích vị vani. Mà nhóc làm cái gì mà hỏi thế, sao không hỏi anh nhóc hả?”

Họa Thư đứng bên nghe thấy, không kiềm chế được bật cười cười “Anh trai cậu là đang giận à?”

Thiên Hy Linh méo môi, nhún vai “Chắc vậy!” Cô đứng dậy, cùng Họa Thư đi lấy bột hương vi.

“Thế sao cậu không hỏi anh Thiên Phàm?”

“Biết rồi thì cần gì hỏi chứ!” Dù cô sống ở đây chưa quá lâu, nhưng từ khi sống chung nhà, nhờ quan sát mà đã hiểu anh hơn. Thiên Phàm thích ăn kem tươi, phủ một lớp bọt socola.

“Anh Thiên Phàm mà biết chắc là vui lắm, có một cô em gái tốt vậy cơ mà!” Họa Thư khẽ đẩy người trêu chọc.

Thiên Hy Linh tỏ ra vẻ mặt ‘ước muốn' rất khoa trương “Nếu được vậy là phải tốt không?”

“Nói vậy chứ Thiên Phàm quan tâm tới cậu lắm đó!”

“Tớ biết chứ, anh ấy chỉ là hơi vô tư và thích trêu tớ thôi. Thật ra mà nói, Thiên Phàm là một người anh rất tốt!” Thiên Hy Linh dựa người vào cạnh bàn, tán thưởng.

“Nếu như Thiên Phàm mà biết câu thích Doãn Mặc thì sẽ ra sao nhỉ?” Vẻ tò mò hiện rõ trên khuôn mặt Họa Thư.

“Ừ nhỉ, anh ấy sẽ phản ứng như nào?” Thiên Hy Linh gật gật đầu, thắc mắc hỏi ngược lại.

Họa Thư lấy ghế ngồi xuống “Theo tớ thấy thì… Thiên Phàm sẽ không vui"

“Tại sao?”

“Cậu không thấy phản ứng của anh khi thấy Doãn Mặc và cậu chạm mắt nhau à?” Họa Thư gợi lại hình ảnh trong quá khứ.

“Cậu nói tớ mới nhớ đấy!” Chỉ vừa nhìn có mấy giây, anh trai đã phản ứng gay gắt thế rồi, nếu mà biết cô thích Doãn Mặc chắc ăn thịt cô luôn quá. Sợ!

Nhìn mặt Thiên Hy Linh biến sắc liên tục, Họa Thư như hiểu ra gì đó “Tớ nghĩ Thiên Phàm sẽ không vui, nhiều lắm là giận vài hôm!” Cô quay người nấu một bình nước, nói tiếp “Thú vị ở đây là cặp đôi bạn thân sẽ trở thành một gia đình đấy!”

“Hả? Tớ có nói là sẽ cưới Doãn Mặc đâu, cậu lo xa quá đấy nhá!” Thiên Hy Linh đỏ mặt cãi lại.

Họa Thư che miệng nhịn cười “Để tớ xem thử liệu hai người có về chung nhà không ha!”

“Cậu…”

“Suỵt suỵt, xem bánh nướng thế nào giúp tớ!” Họa Thư làm động tác im lặng, tay chỉ vào lò nướng bánh.

Thiên Hy Linh không tình nguyện quay người, lấy bao tay đi kiểm tra bánh. Họa Thư lắc đầu bất lực, cúi người lấy bốn cái chén, lấy kem từ trong tủ lạnh chia đều ra.



Thiên Phàm tay cầm bút lắc qua lắc lại, dáng ngồi thoải mái, đầu hơi nghiêng nhìn Doãn Mặc “Lễ kết hôn của anh cậu cuối tuần này chắc có tiết mục khiêu vũ chứ nhỉ?”

Doãn Mặc gật đầu. Thiên Phàm lại hỏi “Thế cậu định nhảy cặp với ai?”

“Mẹ tôi đã sắp xếp người luôn rồi!”

Thiên Phàm tò mò tới gần hỏi “Ai mà ghê vậy, phải khiến mẹ cậu đích thân sắp xếp luôn cơ à? Kết Băng sao?”

Doãn Mặc dừng bàn tay đang cầm bút viết, nhấn mạnh từng chữ “Là-em-cậu"

“Phụt, cái gì?” Thiên Phàm nghe tới tròn mắt, ngạc nhiên nói lớn.

Cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn về hướng Thiên Phàm, trên mặt là dấu ‘?’ to đùng. Thiên Phàm biết mình hơi to tiếng, vội che miệng, dơ tay ý nói ‘xin lỗi'. Anh quay đầu trừng mắt, thấp giọng “Sao lại là em tôi?”

Doãn Mặc thờ ơ trả lời “Hỏi mẹ cậu chắc là biết đấy"

“...” Thiên Phàm lôi điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh, gửi tin nhắn cho mẹ. Được một lúc, anh bỏ chiếc điện thoại xuống bàn, thở dài “Haizz, mẹ tôi nói là do công việc hợp tác làm ăn, nhóc con cũng đã đồng ý rồi!”

“Ồ"

“Cậu ồ cài gì? Nói cho cậu biết nhé, khiêu vũ thì khiêu vũ, đừng làm gì em tôi đấy!” Thiên Phàm có chút giận, giọng cũng có chút lời cảnh cáo.

“Tôi làm gì em cậu được chứ? Tôi đâu phải biến thái!” Doãn Mặc vừa làm bài vừa nói.

“Thế thì tốt!” Thiên Phàm quay đầu, vẻ mặt không chút hài lòng.

Thiên Phàm và Doãn Mặc học thêm một tiết nữa. Vì hôm nay lịch học của họ có chút đặc biệt nên giờ nghỉ chưa được lùi xuống muốn một tí.

Trôi qua 1 tiếng học liên tục, Thiên Phàm mệt mỏi nằm dài xuống bàn, mặt tái xanh không chút sức sống. Doãn Mặc cất dụng cụ vào cặp, đến khi mang cặp lên vai vẫn chưa thấy người ngồi bên cử động.

“Cậu mà không nhanh là tôi đi trước đấy!” Doãn Mặc đứng bên đe dọa.

Nghe xong câu này, Thiên Phàm thẳng người ngồi dậy, vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ “Biết rồi, đợi tí!”

Chưa đầy 1 phút đã dọn xong, cả hai cùng đi xuống lầu, qua bên lớp của Thiên Hy Linh. Gần đến lớp, có một bạn học từ trong đi ra, thấy Doãn Mặc và Thiên Phàm đi tới, có chút ngạc nhiên, “Sao hai anh lại tới đây?”

“Hửm?” Thiên Phàm khó hiểu, ngẩng đầu nhìn nữ sinh vừa đi ra.

“Thiên Hy Linh và Họa Thư không ở trong lớp. Hai cậu ấy đã đến phòng nấu ăn từ tiết 3 rồi!” Doãn Mặc và Thiên Phàm thường xuyên tới lớp chờ Thiên Hy Linh và Họa Thư nên học sinh trong lớp đã quá quen rồi. Nhưng hôm nay cả hai không ở trong lớp, sao hai anh trai này lại đến làm gì? Đến cho họ ngắm sao?

Thiên Phàm và Doãn Mặc nhìn nhau, Thiên Phàm gãi gãi đầu “Cảm ơn em, nhưng em có biết cả hai đi phòng nào không?”

Nữ sinh lắc đầu “Em không nghe nói"

Thiên Phàm gật đầu, kéo Doãn mặc rời đi, lấy từ trong túi áo ra chiếc điện thoại, nhắn tin cho Thiên Hy Linh hỏi chuyện. Được một lúc mới hạ cánh tay, nói “Con bé kêu chúng ta đến chỗ ăn”

Doãn Mặc lạnh nhạt ‘ồ' một tiếng, theo Thiên Phàm ra bãi cỏ sau trường.



Chân chạm xuống nền cỏ, họ đã lờ mờ thấy được hai bóng lưng quen thuộc của hai nữ sinh. Thiên Hy Linh và Họa Thư đã chuẩn bị xong hết, chỉ còn chờ Thiên Phàm, Doãn Mặc xuất hiện.

Thiên Phàm và Doãn Mặc ngồi xuống, với tay lấy túi lớn đặt bên cạnh Thiên Hy Linh.

“Hai em tới phòng nấu ăn làm gì vậy?” Thiên Phàm vừa lấy hộp cơm, vừa hỏi

Thiên Hy Linh miệng ngậm đũa, hất cằm “Nhìn vào túi là biết!”

Thiên Phàm nghi hoặc làm theo, anh ngạc nhiên ngẩng đầu, tay lấy ra hai hộp bánh “Đây là…?”

“Là quà mà Thiên Hy Linh làm tặng hai anh đấy!” Họa Thư nhanh nhẹn tiếp lời.

“Là Họa Thư và em làm!” Thiên Hy Linh chỉnh lại lời Họa Thư.

“Em có lén bỏ thuốc vào không đấy?” Thiên Phàm có chút xúc động, nhưng vẫn không quên trêu Thiên Hy Linh.

“Không ăn thì đưa đây!” Thiên Hy Linh trừng mắt dữ.

Thiên Phàm lắc lắc đầu “Vậy có lẽ là an toàn!”

Họa Thư thờ dài, nhưng trên môi nở ra một nụ cười ngọt ngào “Cái phủ socola là của anh, còn vani màu trắng kia là của anh Doãn Mặc! “

Doãn Mặc nhìn hộp bánh trên tay, rồi lại nhìn Thiên Hy Linh “Vậy là em nhắn tin cho Thiên Phàm vì cái này sao?”

Thiên Hy Linh có chút ngại, gật đầu.

Trong lòng Doãn Mặc nổi lên niềm vui trước đây chưa có “Anh cảm ơn!”

Thiên Hy Linh chớp chớp mắt, miệng không kiềm được cong lên một nụ cười có vui có ngại