May Mắn Gặp Anh

Chương 19



Tiếng nhạc kết thúc, Thiên Hy Linh dừng lại trong sự ngơ ngác, được một lúc mới mê man hồi thần. Tai và mặt cô đỏ ửng lên, ngại ngùng quay đầu, không biết nói gì. Doãn Mặc vươn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo nhẹ, đưa cô rời khỏi vị trí đang đứng, anh khẽ nói “Đừng vội từ chối, anh cho em 4 ngày suy nghĩ!”

Thiên Hy Linh có chút cạn lời. Này là tỏ tình kiểu gì vậy hả? Định quay đầu mắng vài câu, nhưng lại thấy bóng dáng Kết Băng từ sau đi tới, nhào vào người Doãn Mặc, "Anh Doãn Mặc, em nhớ anh!”

Doãn Mặc không hài lòng gỡ tay Kết Băng ra, giọng nói không nhẹ không mạnh cất tiếng “Kết Băng, anh không thích em khi nào cũng nhào vào người anh vậy đâu. Còn nữa, em là con gái, đừng tự tiện ôm anh, tránh người khác hiểu lầm!”

Kết Băng có chút không vui, thả cánh tay đang ôm Doãn Mặc “Anh Doãn Mặc, em không phải cố ý như vậy! Chỉ là…”

“Với cả mẹ anh không phải đã dặn em rồi sao? Hôm nay anh và Thiên Hy Linh là một cặp!” Doãn Mặc đứng song song với Thiên Hy Linh, đưa bàn tay nắm lấy tay kia của cô.

Thiên Hy Linh muốn rụt tay lại, nhưng vì bị Doãn Mặc nắm quá chặt nên bất thành công.

Kết Băng nhìn hai người nắm tay nhau tình cảm như vậy, có chút tức giận, trừng mắt lạnh với Thiên Hy Linh.

Thiên Hy Linh “...” Trừng cái quần què! Cái này đâu phải do cô muốn!

Kết Băng quay đầu đi tới chỗ cha mẹ, Doãn Mặc lúc này mới chịu buông bàn tay ra, Thiên Hy Linh rụt tay lại, trừng mắt nhìn anh “Anh…”

“Anh em ở sau lưng kìa!” Tay và mắt Doãn Mặc hướng tới chỗ Thiên Phàm đang đi tới.

Lời ra tới miệng không thể nói ra, Thiên Hy Linh có chút rén khi nhìn thấy anh trai mình. Thiên Phàm nghiêng đầu, mặt ngây ngô không hiểu chuyện gì, “Nhóc con, ra kia nói chuyện với cha mẹ tí đi. Cha mẹ đang kêu em đấy!”

Thiên Hy Linh khẽ gật, kéo váy chạy tới chỗ ông bà Thiên đang đứng. Doãn Mặc bước vài bước gần tới chỗ Thiên Phàm, “Này, câu hỏi khi trước cậu hỏi tôi. Giờ tôi có thể trả lời rồi!”

“Hả?” Thiên Phàm không hiểu gì quay đầu nhìn.

Đôi môi Doãn Mặc khẽ cong lên, như ánh mặt trời tô thêm nét trên khuôn mặt không một vết xấu nào của anh, “Không biết từ bao giờ… tôi lại thích em cậu tới thế!”

Mặt Thiên Phàm trầm xuống. Dù đã đoán được vài phần câu trả lời của Doãn Mặc, nhưng khi nghe chính miệng anh thừa nhận thì bản thân vẫn cảm thấy rất khó chịu. Không phải anh không tác thành mà… mà là anh cảm thấy mình gần mất em gái rồi! Thiên Hy Linh dù bướng bỉnh, đôi lúc nóng tính nhưng vẫn là đứa em gái nhỏ mà anh luôn yêu thương từ nhỏ đến lớn, giờ lại có người nói thích em gái… “Thế sao còn chưa nói cho nhóc con biết?”

“Nói rồi, nhưng em ấy vẫn chưa trả lời tôi"

“Ồ thế à? Vậy lỡ như nhóc con không thích cậu thì sao?’ Thiên Phàm tìm một chỗ, ngồi xuống.

“Vậy thì tôi sẽ theo đuổi tới khi em ấy đồng ý!” Doãn Mặc cười trừ.

Khóe môi Thiên Phàm giật giật “Từ khi nào mà cậu lại mặt dày như vậy?”

“Từ khi thích em gái cậu!” Doãn Mặc cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘em gái cậu' chọc tức Thiên Phàm.

Khóe môi giật giật, hai tay siết thành nắm đấm. Chưa bao giờ anh muốn đánh tên mặt lạnh này đến vậy. “Cậu giỏi lắm, cẩn thận tôi đấy!’ Thiên Phàm cố nuốt cục tức vào trong, nở một nụ cười đầy ‘đe dọa'

Doãn Mặc ngồi xuống bên cạnh, “Này… cậu giúp tôi đi!”

Thiên Phàm uống một miếng nước trái cây, “Nói"

“Giúp tôi theo đuổi em gái cậu!” Doãn Mặc bình tĩnh đáp

“Tôi được lợi gì?”

“Cậu muốn gì cũng được. Nếu tôi có thể làm!”

“Để tôi suy nghĩ!’

Doãn Mặc không đáp, dựa người vào ghế như đang suy nghĩ gì đó, lúc sau anh đưa ra điều kiện “Giác Lệ Thảo kiếm được không?”

“Chốt!” Thiên Phàm vui vẻ nói, trên miệng còn nở một nụ cười không thể tươi hơn. Doãn Mặc cười thầm trong lòng, vẫn là bản thân anh hiểu Thiên Phàm.



Nói chuyện với cha mẹ một lúc, Thiên Hy Linh không có gì làm nên ra ngoài hóng gió, ngắm cảnh. Làn gió vô hình bay lướt qua những bông hoa rồi lại bay tới cô, mang theo một mùi thơm dễ chịu. Nhưng vì màn đêm xuống đã lâu, mang tới cho cô cảm giác se se lạnh khó tả. Đôi bàn tay không kiềm được xoa xoa lên làn da trắng hồng.

Từ sau lưng, một chiếc áo vest nam được khoác lên đôi vai của Thiên Hy Linh, cô ngạc nhiên quay lại, đầu theo ánh mắt hiện lên cái tên quen thuộc.

“Trời lạnh lắm, em mang này vô đi” Doãn Mặc từ sau bước tới gần.

Mặt Thiên Hy Linh bỗng đỏ lên, khẽ lùi mấy bước “Cái này,...”

Doãn Mặc gãi gãi đầu, “Em cứ cầm lấy đi, không sao đâu"

Thiên Hy Linh bặm môi, liếc mắt thấy phía sau có một chiếc ghế sofa, cô đi tới ngồi xuống, ngại ngùng đáp “Vậy em cảm ơn!”

“Không có gì. Anh thấy em vẫn chưa ăn, có mang chút đồ ăn. Thử xem có hợp khẩu vị không!” Phục vụ vừa hay đi tới, Doãn Mặc hiểu ý, lấy đồ ăn tới cho Thiên Hy Linh.

Cô ngạc nhiên, chớp mắt vài cái, nhìn dĩa đồ ăn, bụng quả nhiên có chút đói, đôi tay nhỏ vươn ra, cầm lấy để lên đùi, “Đói thật, cảm ơn anh!”

Doãn Mặc khẽ gật, đứng bên nhìn Thiên Hy Linh. Cô cũng liếc ánh mắt nhìn anh, nhưng vì mái tóc đã che, Doãn Mặc không thể nhìn thấy.

Thiên Hy Linh có chút áp lực khi Doãn Mặc cứ nhìn chằm chằm vào cô quá lâu, “Anh… anh không đi tiếp khách sao?”

Doãn Mặc lắc đầu “Có cha mẹ anh rồi, đừng lo…”

“Thế anh qua đây ngồi đi! Đứng lâu mỏi chân đấy.” Cô vừa nói vừa né qua một bên, nhường lại một khoảng trống đủ ngồi.

Doãn Mặc cười thầm trong bụng, nghiêng đầu hỏi “Em chắc không?”

Thiên Hy Linh gật gật đầu, Doãn Mặc thấy vậy, vui vẻ đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô. Nhìn dáng vẻ của anh lúc này rất giống một tên lưu manh đẹp trai, cũng có thể nói là một tên hồ ly.

Tim Thiên Hy Linh đập loạn nhịp, khuôn mặt đỏ nóng không khác gì quả cà chua, cô hồi hộp mở lời “Anh… anh Doãn Mặc…”

“Hửm?”

“Anh thích em thật sao?” Thiên Hy Linh lấy hết dũng khí quay đầu nhìn thẳng vào mắt Doãn Mặc, đúng lúc chạm ngay ánh mắt của anh.

Doãn Mặc khẽ cười, “Anh đùa em làm gì? Anh thích em là thật. Thích nhìn em bướng bỉnh, hung dữ và dịu dàng!” nhìn cô không nói lời nào, anh lại nói tiếp “Anh không biết tại sao, nhưng từ lúc em tặng anh túi bánh quy là tim anh đã lỡ một nhịp rồi!”

Hai tay Thiên Hy Linh siết chặt vào nhau, cô vội quay đầu ngược lại, che đi ánh mắt mình. Doãn Mặc nhìn tưởng cô sắp khóc, bối rối đưa tay định an ủi, nhưng lại sợ cô không thích, đành thu tay về, “Em đừng…”

“Haha… anh học đâu cái cách nói chuyện sến súa thế hả?” Thiên Hy Linh cười thành tiếng, đưa tay che miệng.

Doãn Mặc tròn xoe mắt nhìn cô “Hả?”

“Em chọc anh thôi.” Cô ngẩng đầu nhìn anh “Để em suy nghĩ vài hôm đã nhé!”

Thiên Hy Linh đứng dậy, đi vào hội trường buổi lễ, giọng nói cô vang vọng tới tai Doãn Mặc “Áo vest của anh em sẽ trả khi đồng ý nhé!”

Doãn Mặc nhìn theo bóng lưng cô rời đi, trên môi nở nụ cười ngọt ngào. Quả nhiên là Thiên Phàm nói rất đúng. Thú vị!



Buổi lễ vẫn tiếp tục cho tới hai ba giờ sáng, Thiên Hy Linh vì mệt nên xin về trước cùng Thiên Phàm. Cha mẹ cô sẽ về sau.

Ngồi trên xe, Thiên Phàm cứ nhìn cô không chớp, Thiên Hy Linh khó chịu quay đầu lại nhìn thì anh liền chuyển ánh mắt đi. Cứ vậy vài lần, cô nổi điên lên quát lớn “Anh bị gì mà nhìn em quài vậy? Có chuyện thì mở miệng ra nói!”

Thiên Phàm ‘ồ' lên, chậm nói "Tên mặt lạnh kia tỏ tình em hả?”

Lúc nãy còn mạnh miệng, nhưng vừa nghe tới hai chữ ‘tỏ tình' là Thiên Hy Linh liền đơ người, không biết đáp lại như nào. Thiên Phàm tiếp tục nói “Anh nhóc biết hết rồi, cậu ta nhờ anh chỉ cách theo đuổi em đấy. Tốt nhất là em nên làm giá một tí, đừng vội đồng ý!”

Thiên Hy Linh càng ngạc nhiên hơn “Anh… anh không mắng em sao?”

“Đúng là muốn mắng em thật, nhưng nghĩ lại vẫn thôi. Em chỉ yêu vào đừng có hư hỏng là được rồi.” Anh vừa uống trà vừa nói.

Thiên Hy Linh vui mừng hỏi theo kiểu thăm dò “Thật sao? Thế anh sẽ nói cho cha mẹ biết không?”

Thiên Phàm liếc nhìn cô, nhún vai “Tạm thời anh sẽ không nói ra!”

Thiên Hy Linh gật gật đầu, vui đến mức không kiềm chế được nụ cười trên môi “Em cảm ơn!”

Thiên Phàm không đáp, nhìn thấy em gái như thế, anh cũng có chút vui thay. Nhìn em cười tươi như vậy, người anh trai này cũng biết em thích Doãn Mặc thế nào. Chỉ mong tên mặt lạnh kia đối xử tốt với nhóc con.

“Anh anh anh, mau nhìn cái này nè!” Thiên Hy Linh đưa điện thoại cho Thiên Phàm xem.

Anh cúi đầu cầm lấy điện thoại, đặt nhanh hai câu hỏi “Hửm, nhà phát hành game Thần Ma Đại Chiến sao? Họ mới ra sản phẩm mới?”

“Đúng rồi, là sản phẩm thực tế ảo. Quả nhiên là con cưng* của Hạo Thị.”

*con cưng: ý nói là một sản phẩm thành công được phía nhà phát hành chú trọng và đem nhiều hy vọng vào.

Theo trí nhớ, cô biết trước đây Hạo Thị chỉ là một tập đoàn nhỏ không được chú ý nhiều tới. Nếu nói lớn thì sẽ là lớn với các công ty, còn nhỏ thì là đối với các tập đoàn. Nhưng từ khi con game Thần Ma Đại Chiến ra mắt, cổ phiếu của tập đoàn này liền lên như diều gặp gió, như cá gặp nước. Vị trí của tập đoàn cũng tăng cao trong năm vừa qua.

“Thế anh định như nào?”

Thiên Phàm khó hiểu nhìn cô “Là sao?”

“Ý là anh định mua không?”

Thiên Phàm suy nghĩ một lúc, trả lời “Đặt hàng đi!”

Như chỉ đợi có thế, Thiên Hy Linh nhanh tay bấm vào nút mua, điền đầy đủ thông tin rồi chuyển khoản luôn, “Anh nhớ chuyển tiền lại cho em đó!”

“Biết rồi. Hàng khi nào về?” Thiên Phàm vừa lướt mạng xã hội, vừa hỏi

Thiên Hy Linh nhún vai “Quên xem, chắc nhiều nhất cũng 7 này thôi!”

‘Ting ting ting' Điện thoại Thiên Hy Linh bỗng nổi lên vài dòng tin nhắn, cô tò mò mở ra xem, bất giác đọc lên “Xin chào Thiên tiểu thư, tôi đến từ phía tập đoàn Hạo Thị. Vừa rồi chúng tôi vừa nhận được thông tin đặt hàng máy chơi game thực tế ảo gói Thần Ma Đại Chiến của cô. Cảm ơn rất nhiều đã tin tưởng vào sản phẩm game của tập đoàn Hạo Thị. Bên phía tập đoàn quyết định tặng hai máy game này cho Thiên tiểu thư, tiền sẽ nhanh chóng chuyển về lại vào tài khoản. Thời gian chuyển hàng là 3 ngày, mong cô chờ đợi. Thêm một lần nữa cảm ơn cô rất nhiều, buổi tối an lành!”

Thiên Phàm và Thiên Hy Linh đều ngạc nhiên, đơ ra một lúc mới phản ứng lại “Quả thật là tiền vừa hay chuyển lại vào tài khoản em, vậy là được tặng thật à?”

Thiên Phàm giật giật khóe môi “Chứ giỡn với em làm gì? Coi bộ lần này bên phía Hạo Thị muốn nhờ gì rồi đây!”

Thiên Phàm vừa nói xong, điện thoại lại vang lên tiếng thông báo tin nhắn. Thiên Hy Linh sau một lúc im lặng mới nói “Anh tài thật, họ nhờ chúng ta quảng bá giúp sản phẩm. Thế nào, nhận lời không?”

Thiên Phàm gật đầu “Nhận lời đi, phòng khi tương lai cần thiết! Nhưng để anh nói với cha mẹ trước đã.

Thiên Hy Linh nâng điện thoại lên gần mặt, “Nhưng em vừa nghe nói Hạo Thị đang trong tình trạng có nguy cơ bị thu mua. Anh thấy chúng ta quảng bá cho họ có ổn không?”

Thiên Phàm cười nhếch mép, “Đấy là lý do tại sao họ lại muốn chúng ta quảng bá sản phẩm đấy. Anh nghĩ không đơn giản là muốn em quảng bá không đâu, cái mà họ nhắm tới là muốn em lạm đại sứ thương hiệu game cho Hạo Thị. Người bên ngoài nhìn vào sẽ tưởng tập đoàn chúng ta hợp tác với Hạo Thị, lúc đó còn ai dám nghĩ tới việc thu mua nữa chứ!”

“Vậy nếu như em không đồng ý làm đại sứ thương hiệu, thì việc quảng bá này như giải pháp tạm thời cho họ sao?” Thiên Hy Linh nghe Thiên Phàm nói cũng hiểu ra vấn đề, vuốt cằm hồi lâu, cô tiếp tục nói “Đợi thêm một thời gian nữa, nếu Hạo Thị tiếp tục phát triển tốt, chúng ta sẽ có cơ hội thu mua!”

Thiên Phàm quay đầu nhìn cô em gái với ánh mặt ‘?’, “Sao tự nhiên hôm nay em thông minh quá vậy?”

“Hả?”

Thiên Phàm nói rõ từng câu từng chữ “Trước giờ có bao giờ em để ý mấy này đâu.”

“Vậy thôi mà anh làm gì ngạc nhiên ghê vậy?”

Thiên Phàm lắc đầu “Thông minh đột xuất nên ngạc nhiên!”

Thiên Hy Linh giật giật thái dương. Ý nói là mình trước giờ ngu ấy hả?

“...”

Bình tĩnh

Bình tĩnh

Bình tĩnh

Bình tĩnh cái nịt!

“Này nha, anh làm anh em hơi lâu rồi nhá nhá!” Thiên Hy Linh nổi điên lên quát.

Thiên Phàm thờ ơ quay đầu “Anh sinh trước mày thì phải làm anh chứ không lẽ làm em?”

“&gg%hdbn@...”

“Lkntbty^bnhyu&jhu8…”

Tài xế bất lực nhìn gương chiếu hậu. Những cảnh cãi nhau thế này nhìn và nghe tới quen rồi. Không ngạc nhiên mấy!

Xe về tới biệt thự hai người vẫn chưa dừng cãi nhau. Người hầu đứng ngoài đón cũng không có phản ứng gì. Chuyện hai anh em nhà này gặp mặt là chửi, mắng nhau họ cũng đã quá quen rồi.

Phải đợi đến khi Thiên Phàm và Thiên Hy Linh đều lên giường ngủ hết căn biệt thự với yên tĩnh lại đôi chút.



Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời từ ngoài lặng lẽ chạy vào căn phòng qua khe hở nhỏ, đánh thức Thiên Phàm. Điều đầu tiên anh làm là mở điện thoại và xem giờ.

“Hửm? Đã hơn 9 giờ sáng rồi cơ đấy!” dừng lại một chút, hàng lông mày bỗng nhăn lại “Tên này làm cái quái gì mà điện lắm thế?”

Thiên Phàm nhấn vào gọi lại, được vài giây đợi, bên kia liền bắt máy.

“Cậu gọi tôi làm gì?”

[Cậu vừa dậy à? Tội gọi thông báo cho cậu biết là em gái cậu đang đi với tôi thôi]

Nghe tới đây, Thiên Phàm liền tỉnh ngủ hẳn “Ông nội nhà cậu, cậu dụ dỗ em gái tôi đi đâu!”

[Hét lớn làm gì? Đi ăn sáng thôi]

“Ăn sáng cái quần cậu, 10 giờ rồi còn ăn cái gì nữa?”

[Thiên Hy Linh nói tôi kêu cậu tới, có tới không?]

“Gửi địa chỉ!”

[Biết rồi] Vừa nói dứt câu, Doãn Mặc nhanh tay tắt luôn cuộc gọi.

Thiên Phàm vứt điện thoại xuống giường, chạy vào phòng tắm vệ sinh, thay đồ. Động tác của anh rất nhanh, chớp mắt đã chạy xuống lầu dưới.

Người hầu thấy anh, vội đứng trước cầu thang cúi đầu chào. Thiên Phàm lịch sự chào lại, sau đó là tới phòng khách gặp cha mẹ.

“Cha mẹ, con đi có việc chút nha!”

Ông Thiên hạ tay cầm báo xuống “Họa tiểu thư tới đón con kìa, nhanh để người ta đợi!”

Thiên Phàm khựng lại một nhịp “Hả?”

“Thằng bé này, quay người lại đây!” Vương Kiều từ trong bếp đi ra, tay cầm dĩa trái cây đã được cắt.

Trong đầu đầy mơ hồ, Thiên Phàm quay người lại, nhìn một lượt mới phát hiện ra còn có người khác, “Họa Thư? Sao em ở đây?”

Họa Thư khẽ mỉm môi, “Thiên Hy Linh nhờ em qua đón anh tới nhà hàng"

“Vậy à, phiền em rồi!”

Họa Thư lắc đầu “Không có gì đâu ạ, em cũng tiện tới đó luôn mà”

Vương Kiều đặt dĩa trái cây xuống bàn, “Họa Thư, cháu ăn ít trái cây đi rồi đi cũng được! Thiên Phàm nữa, mới sáng chưa ăn cái gì, khéo bụng khó chịu đấy, ăn ít táo này đi”

Thiên Phàm đi tới, cầm ăn vài miếng táo cho có rồi cùng Họa Thư nhanh chóng rời khỏi biệt thự Thiên gia. Ông bà Thiên nhìn nhau khó hiểu. Thằng con nay bị gì mà cứ vội vội vàng vàng vậy?