May Mắn Gặp Anh

Chương 23



Thiên Hy Linh cầm theo đồ Doãn Mặc đưa về chỗ ngồi. Tinh Tinh hai mắt sáng long lanh nhìn Thiên Hy Linh. Họa Thư cầm lấy chai sữa chua, miệng không kìm chế được cười thành tiếng, “Ra là vậy, mua luôn vị trà xanh cơ mà!”

Thiên Hy Linh giờ mới để ý, vội dành lấy chai sữa chua từ tay Họa Thư, “Anh ấy nhớ sao?”

Tinh Tinh chớp chớp mắt, “Ồ, nhớ rõ luôn đấy!”

Họa Thư và Tinh Tinh nhìn nhau cười tủm tỉm, Thiên Hy Linh đập bình nước xuống bàn, vừa ngại vừa tức, “Này nhé, hai cậu đừng cười nữa!”

Họa Thư che miệng, đưa ngón cái tỏ vẻ đồng ý. Còn Tinh Tinh đã ngừng cười từ lâu, cô chống cằm, “Haizz, ước gì tớ cũng có một người theo đuổi như vậy. Ganh tị quá à”

Thiên Hy Linh có chút tự hào trong lòng nhưng không nói ra, cô ngồi xuống, mở sữa chua ra uống mấy ngụm. Vị đắng đắng, ngọt ngọt và mùi thơm tỏa ra trong khắp khoang miệng, sau khi nút hết mới lên tiếng, “Hai cậu muốn thử không? Loại này ngon thật đấy!”

Tinh Tinh lắc đầu, “Của cậu thì cứ uống đi, tớ không thích trà xanh.”

Họa Thư gật đầu, “Đúng rồi, cứ uống đi. Tớ cũng không thích!”

Thiên Hy Linh gật đầu, vừa uống vừa chỉ vào máy tính, “Hai cậu vô game đi”

Máy tính đã tự tắt, bắt buộc cả ba phải đăng nhập lại vào game. Việc đầu tiên Thiên Hy Linh làm là xem thử tình hình của nhóm Túy Băng như nào. Thấy trên kênh Thế giới đã yên bình, Thiên Hy Linh thở dài thất vọng.

Họa Thư hiểu tâm tình cô đang nghĩ gì, lên tiếng an ủi kiểu đùa giỡn, “Thôi được rồi, nếu như hết chuyện phá thì cậu tự gây ra được mà! Tớ còn nhớ cậu nói với người nào đó là sẽ phá tan người của Kết Băng đúng không?”

Tinh Tinh mắt nhìn vào điện thoại, không ngẩng đầu vẫn hỏi, “Đúng rồi, cậu định làm gì?”

Thiên Hy Linh như được nạp thêm năng lượng, đập mạnh bàn, “Hai cậu không nhắc là tớ đã quên rồi!”

Thiên Hy Linh lần lượt tìm từng người có mặt trong tổ chức của Tinh Ca, tiếp theo là nhập từng người một vào Lệnh Truy Sát Cấp Cao. Từng dòng Hệ thống hiện lên. ‘Muôn dân' hoảng tới mức đăng luôn sự kiện lên diễn đàn game. Họa Thư và Tinh Tinh lời nghẹn ở cổ họng, một tiếng cũng không nói được thành lời. Riêng người bày trò là Thiên Hy Linh hiện đang cảm thấy rất sung sướng như đã làm được một việc gì lớn lao lắm vậy.

Đội

Lão Tuyết [Wtf? Tổng cộng số tiền muội treo là bao nhiêu biết không hả?]

Lão Gian [Đại thần à, muội đừng khoa trương quá được không?]

Lão Tuyết [Lão Kiệt, ngươi tính tổng lại xem nào]

Lão Kiệt [Tổng cộng số tiền Băng Nhiên bỏ ra khoảng 50.999.999 nếu tính ra tiền thật]

Băng Nhiên [Nhiều vậy ah? Ta không để ý luôn đấy!]

‘Ting Ting…”

Tiếng điện thoại bỗng vang lên hai tiếng, Thiên Hy Linh cúi đầu nhìn, ngạc nhiên hỏi Tinh Tinh, “Cậu gửi tiền cho tớ làm gì?”

“Tớ gửi lại một nửa tiền cậu treo Lệnh Truy Sát. Dù sao cái này cũng là cậu giúp bang phái tớ, có gì tớ sẽ gửi thêm!”

Thiên Hy Linh cất điện thoại, “Cậu có lòng đưa thì tớ có lòng nhận. Cảm ơn! Nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

Thiên Hy Linh đè giọng xuống thấp, “Tớ hack hệ thống mà!” Cô cũng đâu có ngu gì mà bỏ ra nhiều tiền như vậy, dù giàu nhưng cô cũng biết tiếc tiền đấy!

Khóe môi Tinh Tinh và Họa Thư không tự chủ giật mấy cái. Tinh Tinh ôm đầu như đang ‘chạy dữ liệu' vừa tiếp thu. Họa Thư cũng không ngạc nhiên nhiều vì cũng thấy Thiên Hy Linh làm mấy lần rồi.

Họa Thư lướt ngón tay trên máy tính, nhắc nhở hai cô bạn, “Tớ thấy anh Thiên Phàm và Doãn Mặc đang online!”

Thiên Hy Linh hớn hở chuyển sang giao diện tin nhắn mật, nhắn cho Doãn Mặc trước. Họa Thư và Tinh Tinh đều thấy, chỉ có thể cười trừ và cảm thấy thương cho người anh trai Thiên Phàm.

Mật

Băng Nhiên [Sao anh lại online?]

Đắc Uy [Anh được nghỉ rồi, môn sau cũng vậy!]

Đắc Uy [Em đã uống sữa chua chưa? Thế nào?]

Băng Nhiên [Ngon lắm ạ, em cảm ơn!]

Băng Nhiên [Mà anh mua ở đâu vậy?]

Đắc Uy [Anh mua ở căn tin. Nếu thích anh sẽ mua thêm cho em]

Băng Nhiên [Vâng]

Đắc Uy [Tối mai anh nghe nói có hội chợ, em muốn đi không?]

Băng Nhiên [Hội chợ ở đâu? Sao em không thấy ai nhắc hết vậy?]

Đắc Uy [Anh cũng mới biết. Chúng ta đi rồi mua luôn vài món quà ngày lễ Tạ Ơn]

Băng Nhiên [Cũng đúng, vậy anh đã nói với anh trai em chưa?]

Đắc Uy [...Vẫn chưa, anh muốn đi cùng em thôi]

Băng Nhiên [Ý anh là chúng ta hẹn hò sao?]

Đắc Uy [Um]

Thiên Hy Linh ôm mặt, cách môi hồng hồng nở ra nụ cười ngại ngùng, hai má và tai đỏ ửng, thẹn thùng như gái vừa về nhà chồng. Tinh Tinh và Họa Thư biết họ đang nói chuyện về cái gì, nhưng nhìn biểu cảm kia lại không khỏi lắc đầu bất lực.



Doãn Mặc nằm dài trên bàn đợi tin nhắn của Thiên Hy Linh gửi đến. Thiên Phàm ngồi bên, chống cằm nhìn màn hình điện thoại của mình.

“Con bé đồng ý chưa?”

“Chưa”

“Chắc đang nói chuyện với Họa Thư"

“Ồ”

‘Ting…’ Tiếng tin nhắn từ máy tính Doãn Mặc vang lên, anh vội vàng chỉnh lại tư thế, trả lời tin của Thiên Hy Linh.

Thiên Phàm liếc mắt nhìn Doãn Mặc, ánh mắt tỏ ra vẻ kỳ thị, “Sao cách cậu trả lời tôi và em tôi khác vậy?”

Doãn Mặc không thèm quay đầu, giọng nói không mạnh không nhẹ đáp, “Không biết"

“Mấy tên mặt lạnh khi bị tình yêu quật là như này sao trời!” Thiên Phàm tỏ vẻ khó ưa nhìn Doãn Mặc rất phô trương.

Doãn Mặc không đáp, chỉ liếc Thiên Phàm một cái rồi thôi. Thiên Phàm cũng không quan tâm nhiều, vừa chơi game vừa nói, “Con bé nói như nào?”

“Đồng ý rồi!” Dừng một lúc, Doãn Mặc lại nói, “Cậu không đi thật đấy à?”

Thiên Phàm lắc đầu,”Tôi không có nhu cầu ăn đường của hai người"

Doãn Mặc trầm ngâm nhìn anh, lúc sau nhếch môi cười, “Cậu nghĩ tôi tin sao? Thế nào cậu cũng trốn mà theo dõi tôi và Linh Linh!”

Thiên Phàm như bị nói trúng tim đen, vội thanh minh cho mình, “Ăn bậy uống bậy thì được, đừng có mà nói bậy. Cậu làm như tôi là biến thái không bằng!”

Doãn Mặc nhún vai, “Không phải thì thôi!”

“Còn nữa, cậu từ khi nào gọi nhóc là Linh Linh vậy?”

“Mới đây"

“Lý do?”

“Cho tình cảm”

“Cái quần đùi! Hai người chưa yêu nhau thì đừng có mà gọi lung tung!” Thiên Phàm như tìm được lý do để bắt bẻ, quát lớn.

Doãn Mặc vẫn rất bình tĩnh, xoay đầu nhìn quanh lớp. Thiên Phàm cũng tự nhiên làm theo, ánh mắt lướt qua một lượt, thấy ai cũng nhìn mình, anh vội che miệng, ngồi xuống. Không quên nói thêm câu “Xin lỗi” với giọng có chút run do ngượng.

Doãn Mặc tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác với góc nhìn của Thiên Phàm, nhưng trên thực tế Doãn Mặc cười là vì đang nói chuyện với Thiên Hy Linh. Thiên Phàm ấm ức nhưng không làm được gì, đành quay người chơi game tiếp.



Tiết tiếp theo là Mỹ Thuật, cả lớp Thiên Hy Linh được giáo viên dẫn xuống vườn hoa hồng trắng của trường làm phong cảnh cho chủ đề tranh.

Thiên Hy Linh và Họa Thư tìm đại một chỗ ngồi xuống, cả hai mang họa cụ ra, Thiên Hy Linh chống cằm chán nản, “Họa Thư, chúng ta đổi chỗ vẽ được không?”

“Hửm, tại sao?” Họa Thư vừa soạn đồ, vừa hỏi.

“Cậu thử nghĩ, một chỗ vẽ tới 4 lần là sao?”

Họa Thư lắc đầu, giọng an ủi “Tức giận không tốt, có lẽ giáo viên có lý do nào đó!”

Thiên Hy Linh nhìn Họa Thư một lúc, cuối cùng nhún vai chịu thua. Tìm lại mấy bản vẽ trước kia, dù một phong cảnh những kiểu rất khác nhau, cô trầm ngâm một lúc vẫn không lên tiếng. Trôi qua được 1 phút, Thiên Hy Linh bắt đầu cầm bút chì lên phác thảo. Sau khi vẽ xong, Thiên Hy Linh lấy ra mấy vỏ màu bỏ ra khay đã được rửa sạch.

Họa Thư cũng vừa phác thảo xong, ngó đầu qua nhìn có chút ngạc nhiên, “Cậu vẽ thêm ai vào vậy?”

Thiên Hy Linh khựng lại động tác, quay đầu nhìn cô bạn, giọng ngập ngừng, “Chỉ…chỉ tiện tay vẽ ra thôi!”

“Tiện tay? Cậu chắc chứ?” Họa Thư nghi ngờ nhìn Thiên Hy Linh chằm chằm.

“Cậu hỏi thừa rồi Họa Thư, nhìn liền biết tâm tình đại tiểu thư đang ở đâu!” Tinh Tinh từ phía sau lưng hai người đi tới, ngồi xuống cạnh Họa Thư.

“Thật sự chỉ là tiện tay!”

“Vậy cậu có sẵn sàng tiện tay vẽ thêm vài người nữa không?” Tinh Tinh ngó đầu ra nhìn.

Thiên Hy Linh cười khổ, e dè lắc đầu, Tinh Tinh và Họa Thư nhìn chỉ có thể nhịn cười rồi cho qua.

Cùng lúc đó, một bóng người nam từ ngoài đi vào lớp học, hắn lén lén lút lút đi tới bàn Thiên Hy Linh và Trường Lạc, vứt mỗi bàn một bức thư. Sau khi làm xong mọi việc, hắn vội rời đi, không để lại bất kỳ dấu vết nào.



Lần này tiết Mỹ Thuật được nghỉ sớm vì giáo viên có việc. Thiên Hy Linh dưới lầu chạy lon ton vào lớp, Họa Thư cũng có việc bên hội học sinh nên Thiên Hy Linh giúp cô bạn cất dụng cụ học tập.

Tinh Tinh đi tới bên cạnh, hỏi “Cậu có mang vở tiếng Anh không? Cho tớ mượn với!”

Thiên Hy Linh đứng ở bàn học Họa Thư, tay chỉ vào hộp bàn của mình, “Cậu tìm dưới đó thử!”

Tinh Tinh cúi đầu nhìn, đưa tay vào bên trong hộp bàn, lấy ra một quyển vở có nhãn tên của Thiên Hy Linh và dòng chữ môn Tiếng Anh, đồng thời cũng lỡ tay lấy ra bức thư màu đỏ trắng. Tinh Tinh ngạc nhiên lật qua lật lại, ngẩng đầu nhìn Thiên Hy Linh, tông giọng cũng hạ thấp như sợ ai nghe thấy, “Hy Linh, Doãn Mặc viết thư tình gửi cậu nè!”

Thiên Hy Linh vừa hay cất xong đồ cho Họa Thư, đi tới cầm lấy bức thư, “Của Doãn Mặc? Anh ấy gửi thư cho tớ làm gì?”

Tinh Tinh ngồi xuống ghế bên cạnh, vẻ mặt hóng hớt, “Mở ra đọc đi!”

Thiên Hy Linh không do dự nhiều, nhanh chóng mở ra, Tinh Tinh chống cằm chờ đợi, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Thiên Hy Linh có chút tò mò, hỏi “Sao đấy? Trong thư viết thế nào?”

Thiên Hy Linh đưa bức thư cho Tinh Tinh đọc, “Anh ấy hẹn tớ ra gặp mặt bây giờ. Nhưng sao chỉ để lại vài dòng chữ vậy?”

Tinh Tinh đứng dậy chống nạnh, “Tinh cách học thần từ lâu đã nhạt nhẽo, cậu còn lạ gì. Ghi vài dòng tin cũng bình thường!”

“Vậy anh có thể gửi tin nhắn cho tớ được mà?”

“Lỡ điện thoại anh hết pin sao? Mà nếu muốn chắc thì nhắn tin cho anh ấy hỏi thử đi!”

Thiên Hy Linh gật đầu, lấy điện thoại từ trong cặp ra, nhắn tin cho Doãn Mặc. Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm giác còn hồi hộp hơn cả Thiên Hy Linh.

Được 5 phút trôi qua vẫn không thấy thông báo tin nhắn, cùng dòng chữ ‘Hoạt động 1 giờ trước' khiến cho hai cô gái suy đoán rằng điện thoại anh hết pin.

“Hay qua nhắn tin hỏi anh cậu?” Tinh Tinh đưa ra đề nghị.

“Vậy để tớ hỏi xem sao!” Thiên Hy Linh chuyển sang giao diện tin nhắn của Thiên Phàm, bấm vài dòng chữ rồi gửi đi.

Khác với Doãn Mặc, Thiên Phàm rất nhanh liền trả lời cô.

Thiên Hy Linh [Anh, Doãn Mặc có đó không?]

Thiên Phàm [Không, tên đó vừa nãy đi đâu đó rồi]

Thiên Phàm [Có chuyện gì?]

Thiên Hy Linh [Em nhắn tin không thấy anh ấy trả lời]

Thiên Phàm [À, Doãn Mặc để điện thoại ở trong lớp]

Thiên Hy Linh [Ồ, vậy bye anh!]

Thiên Hy Linh tắt điện thoại, khẽ lắc, “Doãn Mặc không mang điện thoại ra ngoài. Anh tớ cũng nói Doãn Mặc đi đâu đó rồi.”

“Vậy thì chắc học thần tới chỗ hẹn rồi. Cậu mau đi đi, đừng để anh ấy đợi!” Tinh Tinh bắt chéo chân, xua tay ý bảo Thiên Hy Linh rời đi.

Thiên Hy Linh đưa ngón cái, “Tớ biết rồi. Họa Thư có về thì nhớ nói lại với cậu ấy giúp tớ. Tạm biệt!”

Tinh Tinh khẽ gật, nhìn theo bóng lưng Thiên Hy Linh rời đi. Cô đứng dậy, thở dài đi về chỗ, vẻ mặt biểu hiện ra vẻ ngưỡng mộ. Ánh mắt vô tình liếc qua vị trí chỗ ngồi của Trường Lạc, cô có chút thắc mắc khi không thấy người ngồi, kéo một học sinh tới hỏi. “Thất Ca, Trường Lạc đâu rồi?”

Thất Ca gãi đầu, “Khi nãy Trường Lạc lên lớp trước mọi người, sau đó thì đi đâu tớ không biết!”

Tinh Tinh ‘ồ’ lên một tiếng, không hỏi thêm gì nữa, cứ thế đi về chỗ ngồi.



Thiên Hy Linh dựa theo trí nhớ, lờ mờ đi tới một nơi vắng không người. Cô mở ra bức thư của Doãn Mặc, tìm tới dòng chữ chỉ vị trí, “Anh đợi em ở nhà kho thể dục?” Thiên Hy Linh hạ thấp cánh tay, mắt nhìn xung quanh, loáng thoáng có thể nhìn thấy phía sau có một căn nhà trắng, “Là nó sao?”

Thiên Hy Linh không nghi ngờ quá nhiều, bước từng bước lớn tới gần ngôi nhà trắng đó. Vươn tay cầm lấy tay nắm cửa, từ từ mở ra. Một không gian rộng lớn được thu vào tầm mắt, thấy đèn vẫn sáng nhưng không thấy người. Thiên Hy Linh nhấc chân đi vào, lên tiếng gọi lớn “Anh Doãn Mặc, anh có ở đây không?”

‘Rầm!” Không có bất kỳ tiếng hồi âm nào, mà thay vào đó là tiếng đóng cửa. Thiên Hy Linh hoảng hốt quay đầu, ba thanh niên đeo mặt nạ đi tới, ánh mắt lộ rõ vẻ không tốt đẹp gì.

“Bốn… bốn người là ai? Mau mở cửa ra!” Thiên Hy Linh nhận ra tình hình không ổn, quát lớn.

Một tên cầm đầu quơ quơ chìa khóa phòng, miệng nhếch lên cười đểu, “Chà, quả nhiên là hoa khôi của trường, xinh không tỳ vết!”

Thiên Hy Linh đứng ở thế phòng thủ, mắt lộ ra sát khí, “Mở cửa!”

“Haha, đừng quát lớn quá! Anh sợ!" Giọng nói biến thái phát ra từ sau lưng tên cầm đầu, khiến Thiên Hy Linh rùng mình.

“Mẹ nó, tao đếm từ 1 đến 3, không cút ra thì chết!” Để mặt lời nói giễu cợt của bốn tên kia, cô chỉ để lại một lời cảnh cáo rồi bắt đầu đếm số.

“1”

“Chậc, này, tụi bây đừng dọa tiểu miêu này! Khóe bị cắn đấy nhé!”

“2”

“3. Cút!”