May Mắn Gặp Anh

Chương 26



“Anh lo lắng thừa rồi! Em ngược lại lại thấy rất đáng yêu. Em đang nghĩ có nên viết một bộ tiểu thuyết không đây!” Họa Thư tiếp tục đưa máy ảnh lên chụp, chuẩn từ góc độ.

Thiên Phàm nghiêng đầu nhìn Họa Thư, vẻ mặt không rõ mục đích hỏi, “Vậy em không muốn có một tình yêu đẹp vậy sao?”

“Hả?” Họa Thư hai mắt tròn xoe nhìn anh, cô có thể nghe ra trong giọng điệu ấy có điều kỳ lạ khó hiểu, không rõ ý định.

Thiên Phàm cười trừ, lắc đầu ý nói không có gì. Anh vẫy tay kêu lên, “Chúng ta đi thôi!”

Họa Thư không hiểu chuyện gì, nhưng vì bị Thiên Phàm hối thúc nên đành đuổi theo sau lưng anh.

Cùng lúc đấy, cặp đôi hẹn hò nào đó vẫn chưa phát hiện sự góp mặt của hai con người mang tên Thiên Phàm và Họa Thư. Thiên Hy Linh và Doãn Mặc vẫn vui vẻ lượn một vòng mua nước, rồi lại quay về quán ăn Trường Ninh làm thêm để lấy mì xào.

Và lần này Thiên Hy Linh đã mạnh dạn thể hiện tình cảm với Doãn Mặc trước mặt người khác, khiến trong lòng anh thấy có chút gì đó gọi là hài lòng.

Trường Ninh thấy hai người nắm tay nhau, khuôn mặt chỉ có thể nở một nụ người công nghiệp, vô cùng ngượng ngạo. Thiên Hy Linh không để ý mấy, nhưng Doãn Mặc thì khác, nhìn cô bé như vậy, trong lòng có nổi lên sự kiêu ngạo của kẻ chiến thắng.

Doãn Mặc để Thiên Hy Linh lấy đồ ăn từ tay Trường Ninh để cô mất đi sự chú ý, bên ngoài vẫn là vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mặt lại đưa ra sự cảnh cáo dành cho cô bé Trường Ninh.

Trường Ninh cảm nhận được sức nặng từ ánh mắt anh, trong lòng có chút tức giận, cũng có sự sợ hãi. Danh tiếng của Doãn Mặc không phải cô chưa nghe, lạnh lùng, vô tâm, và tàn nhẫn.

“Chúng ta đi thôi!” Thiên Hy Linh kéo nhẹ tay áo của anh, giọng nói tựa như đường, mang theo sự đáng yêu làm xiêu lòng người.

Doãn Mặc không ngoại lệ, anh nhìn cô với ánh mặt dịu dàng nhất, “Ừm.Chúng ta đi!”

Thiên Hy Linh vẫy tay tạm biệt Trường Ninh, cùng Doãn Mặc rời đi.Thiên Hy Linh đưa hộp mì xào hải sản cho anh. Cô cũng lấy mì của mình ra bắt đầu ăn rồi nhận xét.

“Công nhận là cay thật. Gà cũng thắm gia vị rồi. Ngon lắm, anh ăn thử đi!”

Doãn Mặc khẽ gật, xoa nhẹ đầu cô, “Em thích là tốt rồi. Tí anh sẽ ăn sau.”

Thiên Hy Linh tươi cười gật đầu, tiếp tục vừa ăn vừa đi lượn quanh chợ đêm tìm cái chơi.



“Anh Thiên Phàm, anh mau nhìn kìa. Sao có thể đáng yêu như vậy chứ!” Họa Thư chân tay mềm nhũn, nhìn cặp đôi ở xa xa với ánh mắt cuồng nhiệt.

Thiên Phàm dựa vào cây lớn, vừa ăn vừa đáp, “Em không ăn là đồ ăn sẽ nguội đấy. Không ngon đâu!!”

“Em ăn đường đủ no rồi. Anh cứ ăn đi!”

Thiên Phàm bất lực, bước đến đứng song song với Họa Thư, “Họ hạnh phúc sao em hào hứng quá vậy?”

“Vì em thấy đáng yêu, giống như trên phim ảnh vậy!”

“Rồi rồi, vậy nếu giờ em không đuổi theo sẽ mất dấu đấy nhé!” Thiên Phàm chỉ tay ra sau lưng Họa Thư.

Họa Thư lập tức quay đầu, vội vàng kéo Thiên Phàm bám theo. Thiên Phàm có chút khó hiểu, người muốn đi là anh nhưng sao bây giờ anh lại cảm thấy có chút chán nản, còn Họa Thư ngược lại vô cùng hào hứng.

Nhớ lúc còn ở nhà, chính anh là người rủ Họa Thư đi cùng. Lúc đầu cô còn không muốn, đợi sau khi anh thay đồ xong đã thấy cô ở dưới lầu đợi anh. Còn mang theo máy ảnh với một cục pin lớn. Hỏi ra mới biết là cô sợ máy hết pin.

Mà công nhận Họa Thư mang theo hai ba cục pin là rất hợp lý, khi nãy giờ cũng chỉ vừa được hơn nửa tiếng, phần trăm pin trong máy ảnh đã chỉ còn lại bốn mươi đến bốn lăm phần trăm. Nếu không kiểm tra ngay từ lúc đầu thì anh còn nghĩ máy ảnh được thay pin từ khá lâu rồi.

Và Thiên Phàm vẫn tiếp tục ăn, còn Họa Thư thì tiếp tục chụp rồi quay phim, người khách nhìn vào còn tưởng cô là thợ quay chụp chuyên nghiệp là đủ hiểu như nào rồi.

Khi ở nhà Họa Thư vẫn chưa ăn nên Thiên Phàm cũng lo, lâu lâu lại đút cho cô vài món như Takoyaki, bánh cá, mì, nước,… Họa Thư lo chụp cũng không mấy quan tâm, cứ có đồ ăn là mở miệng ra nhai thôi.

Thiên Phàm cũng không trách, hay khó chịu gì, cô thích chụp hay làm gì anh đều chiều theo. Thiên Phàm cũng không cần canh chừng cặp đôi mới yêu Thiên Hy Linh và Doãn Mặc vì việc này có Họa Thư lo liệu.

Cầm điện thoại lên xem giờ, Thiên Phàm lắc đầu thất vong, “Biết thế ở nhà chơi game vui hơn!”

Họa Thư thả máy ảnh xuống, quay mặt lấy ly nước trên bàn. Chống nạnh nhìn anh, “Em đã nói rồi mà anh không nghe!”

Thiên Phàm liếc nhìn Họa Thư, “Chúng ta tới đây rồi thì cũng không thể theo họ như vậy được. Anh đưa em đi chơi”

Họa Thư lắc đầu không chịu, “Em muốn ở đây cơ!”

Thiên Phàm thở dài, nắm tay Họa Thư kéo tay Họa Thư rời khỏi phạm vi có mặt Thiên Hy Linh và Doãn Mặc.



Doãn Mặc và Thiên Hy Linh đa phần lượn lờ ở các quán ăn uống trong chợ đêm. Mà lượn qua lượn về mà không mua thì không hợp với tính Thiên Hy Linh, nên kết quả là bốn tay sáu món đủ loại. Tiền tất nhiên là Doãn Mặc trả, anh cũng không mấy phản cảm, ngược lại còn rất vui vẻ chiều chuộng cô.

“Bên kia có bán mấy thứ đẹp quá. Chúng ta tới xem được không?” Thiên Hy Linh chỉ tay qua quầy hàng trưng vài món đồ kiểu cổ trang, nhìn tinh tế hợp mắt.

“Chúng ta đi!”

Cả hai bước thêm vài bước lớn tới quầy hàng. Ông chủ thấy có khách thì đứng lên niềm nở đón, “Xin chào các thiếu gia, tiểu thư. Hai người cần ông già này giới thiệu gì không?”

“Chúng cháu xin tự xem qua trước!”

“Được được, cứ xem thoải mái.”

Thiên Hy Linh lướt qua những món đồ được trang trí tỉ mỉ, hứng thú chỉ vào vài món hàng nhìn ưng ý nhất.

“Doãn Mặc, anh nhìn cây trâm này đi. Thế nào? Còn cái này nữa!”

Doãn Mặc xoa đầu cô, “Em thích cái nào cứ lấy đi! Không phải em nói vừa mất một cây trâm sao?” Tiếp xúc một thời gian, Doãn Mặc biết cô là người rất mê những thứ cổ, và có chút tinh tế. Đặc biệt là trâm cài tóc bằng bạc hoặc vàng trắng.

“Thật sao?” Thiên Hy Linh ngẩng đầu hỏi lại

Doãn Mặc khẽ gật đầu, trên môi nở một nụ cười yêu chiều, “Thật”

Thiên Hy Linh vui vẻ nhảy chân sáo đi vào trong quầy hàng xem thêm đồ trưng bày. Ông chủ thấy hai người nói chuyện cũng biết có VIP tới, nhiệt tình càng nhiệt tình hơn.

“Tiểu thư, chỗ này còn có hàng. Cô qua xem thử thế nào!”

Thiên Hy Linh quay đầu, nhìn hướng tay ông chủ chỉ, đi tới vài bước xem kỹ mới thấy chỗ này có nhiều hàng độc đáo hơn. Vô tình ánh mắt chạm phải một cây quạt, họa tiết đơn giản nhưng lại mang nét đẹp rất riêng biệt, “Ông chủ, cây quạt tranh đó giá bao nhiêu?”

Ông chủ đi tới chiếc hộp đựng cây quạt Thiên Hy Linh chỉ, mang tới để gần cho cô nhìn kỹ. Tươi cười đưa năm ngón tay lên, “Năm lăm ngàn, không mặc cả!”

Thiên Hy Linh cười sượng chỉ vào mặt mình, “Ông chủ, mặt cháu dễ lừa vậy sao? Giá có phải hơi đặt không?”

Ông chủ tạo ra vẻ mặt uy tín nhất có thể, “Tiểu thư thông cảm, tất cả mọi thứ ở đây đều có giá như vậy. Đều là hàng chất lượng cao!”

“Được chạm vào không ông chủ?”

Ông nhướng mày, “Có thể, nhưng nếu có hư hại gì thì tiểu thư phải có trách nhiệm!”

Thiên Hy Linh bày ra vẻ bất mãn, trong bụng đã có chút nóng giận. Cô kéo tay áo, vươn tay chạm vào cánh quạt liền nhau, quay trái phải một lúc mới chịu dừng, “Chốt cho cháu cái này, cháu đi xem vài món khác rồi tính tiền luôn”

Ông chủ vui mừng gật đầu lia lịa, “Tự nhiên, tự nhiên!”

Thiên Hy Linh nắm tay Doãn Mặc kéo đi ra giữa quầy háng, chống tay nhìn anh, “Anh chọn món anh thích đi. Em mua tặng anh!”

“Có em là đủ rồi"

Không biết vô tình hay cố ý, những câu thả thính tình cảm tuôn ra từ miệng Doãn Mặc cô còn anh lại nói với vẻ mặt ngây thơ vô số tội, giọng nói không lên không xuống, không mạnh không nhẹ, bình thường đến lạ biệt. Truyện Tiên Hiệp

“Thôi để em tự tìm.” Thiên Hy Linh đánh yêu anh một cái rồi xoay người tìm đồ phù hợp cho anh.

Đi tới đi lui, Thiên Hy Linh dừng chân ở một giá hàng trưng bày dụng cụ thư pháp. Cô nghiêng đầu xem kỹ một lúc, mới lên tiếng, “Anh Doãn Mặc, khi trước em liếc qua phòng anh. Tình cờ thấy vài dụng cụ viết thư pháp, anh thích viết sao?”

Doãn Mặc bước tới cạnh cô, “Mẹ anh thích nên có biết một chút, nhưng bình thường không có hứng thú.”

Thiên Hy Linh thở dài, nhìn quanh cả căn quầy này đều không có gì hợp với Doãn Mặc. Cô đành tới lấy một cây trâm rồi ra tự tính tiền dù Doãn Mặc cứ luôn đòi trả.

“Anh đừng lo, mấy món này em có thể thanh toán. Không nghèo như anh nghĩ đâu!” Thiên Hy Linh nữa đùa nữa thật nói với Doãn Mặc.

“Nhưng hôm nay anh mời em mà?”

“Không sao, không sao, anh mời không có nghĩa anh phải trả hết, em cũng không muốn nợ ai hết!”

Doãn Mặc nhìn cô xoa đầu, “Nhưng anh muốn em nợ anh, nợ cả đời cũng được!”

Thiên Hy Linh đỏ mặt đỏ tai trừng mắt, “Anh, anh… Rốt cuộc là ông Thiên Phàm dạy gì cho anh vậy hả?”

Thiên Phàm bên kia bỗng giật mình hắt hơi một cái. Trong lòng mắng bóng gió tự hỏi ai đang nhắc tên mình.

Còn Doãn Mặc nhún vai, “Đâu có”

“Người trẻ như hai cháu bây giờ, quả thật yêu đương rất tốt nhỉ!” Ông chủ gói hàng xong, cẩn thận đưa cho Thiên Hy Linh.

Cô cười trừ, “Vậy ông không có vợ sao?”

Ông chủ cầm cái cái máy sưởi nhỏ, nhìn lên trời nghĩ một lúc mới đáp, “Không, ta trước kia là một người không tốt. Không ai dám chấp nhận làm vợ ta hết.”

“Vậy bây giờ thì sao?” Thiên Hy Linh tò mò, muốn hỏi tới cùng mới chịu yên.

Doãn Mặc xoa đầu cô, nói nhỏ, “Được rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Ông chủ có thể loáng thoáng nghe, xua tay cười, “Không sao, bây giờ thì tốt lên rồi, nhưng lại không thích quen ai hết. Ở một mình không phải tốt hơn sao?”

Thiên Hy Linh không biết có hiểu hay không, khuôn mặt ngơ ngơ gật lên gật xuống. Doãn Mặc cúi thấp đầu, thay Thiên Hy Linh tạm biệt rồi kéo cô rời đi. Nắm tay dắt cô dọc theo con đường đông người qua lại, anh thấp giọng hỏi, “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì. Em chỉ là bái phục ông chủ, có thể sống cô đơn nhưng vẫn vui tươi như vậy" Bản thân kiếp trước cũng vậy, xung quanh đều rất ít bạn bè, nếu có thì đa phần đều là trong game. Một ngày chỉ có thể nói chuyện với NPC là nhiều.

“Sao em biết ông chủ ấy sống cô đơn. Lỡ như họ còn có cha mẹ, anh chị em sao?”

Thiên Hy Linh ngẩng cao đầu nhìn anh, “Ừ nhỉ, em không nghĩ ra!”

Doãn Mặc xoa xoa bàn tay lạnh của Thiên Hy Linh, an ủi tâm trạng vài câu, “Anh biết em sợ và không thích một mình, anh không cần biết em đã trải qua những chuyện gì. Nhưng yên tâm, anh hứa sẽ ở cạnh em khi em cần, hãy nhớ em còn một gia đình luôn chào đón dù ra sao!”

Thiên Hy Linh dựa vào cánh tay anh, “Um…Cảm ơn anh, Doãn Mặc!”



“Anh Thiên Phàm, mau xem này đi. Dễ thương lắm đấy!” Họa Thư kéo cánh tay Thiên Phàm tới một quầy bán thỏ và chuột hamster.

“Em thích con nào cứ mua đi” Thiên Phàm tỏ vẻ hào phóng, đưa tay chỉ từng con một.

Họa Thư méo môi lắc đầu, Thiên Phàm cúi thấp người nhìn cô khó hiểu, “Em không thích?”

“Không có, em chỉ….chỉ là…chỉ là muốn mua hết…!”

Thiên Phàm đứng hình vài giây, nở một nụ cười không thể ngượng ngạo hơn, “Em định mang về bằng cách nào? Không lẽ chở bằng ô tô.”

“Không được hả?” Không biết hỏi thật hay hỏi vui, vẻ mặt hồn nhiên đến cạn lời.

Thiên Phàm cười khổ, tự hỏi trong lòng hàng trăm câu hỏi. Anh xoa xoa thái dương, “Đừng giỡn nữa, em bỏ hết đống đấy vào xe được thì anh mang họ em!”

“Ò! Nhưng Thiên Hy Linh và Doãn Mặc có chịu không?”

“Nhà Doãn Mặc có nuôi thú cưng, Thiên Hy Linh thì càng thích mấy con này, anh thì sao cũng được.”

Họa Thư chỉ vào một con chuột hamster, “Em mua con này nhé?”

Thiên Phàm đi tới gần Họa Thư, giọng nói êm tai đáp, “Được"

Họa Thư vui mừng chạy vào gặp nhân viên trong cửa hàng. Thiên Phàm cười mỉm bất lực, sát mặt nhìn con chuột hamster Họa Thư chọn. Đúng là con chuột có phước mà.

“Anh Thiên Phàm, em mua thêm nhà, đồ chơi và đồ ăn cho nó nữa nhé!” Họa Thư đứng cách đó không xa, giọng có chút lớn.

Thiên Phàm gật đầu, “Em thích thì cứ mua đi!”

Thiên Phàm đứng đợi bên ngoài một lúc cũng thấy Họa Thư cùng hai bạn nhân viên đi ra với núi đồ cho con chuột hamster. Nhân viên cúi đầu chào Thiên Phàm, tiến tới lấy con chuột Họa Thư ra ngoài, bỏ vào một cái hộp trong suốt khác, đưa cho Họa Thư, còn núi đồ ăn, đồ chơi lại đưa cho Thiên Phàm.

“Chúc quý khách một buổi tối vui vẻ!” Hai nhân viên đồng thanh nói, tiễn cả hai ra về.

Thiên Phàm ngơ ra nhìn Họa Thư, “Không tính tiền sao?”

“Có chứ, em tính rồi!” Họa Thư hồn nhiên đáp.

Anh bất ngờ khựng lại, “Sao không nói anh?”

Họa Thư xua tay tỏ ý không quan tâm, “Có tí tiền em trả được. Nãy giờ anh trả đồ ăn rồi!”

“Được rồi, nhưng nếu trả cũng phải nói anh biết một tiếng!” Thiên Phàm gật đầu, bình thản tiếp tục đi về phí bãi đậu xe.

Cùng lúc đấy, Thiên Hy Linh và Doãn Mặc vừa hay tính tiền xong ở một cửa hàng hiệu bán quần áo nam. Và đang đi ra bãi đậu xe.

Còn lý do sao mà chợ đêm lại có cửa hàng hiệu thì chính là chợ đêm chính cái mã tên bên ngoài mà thôi. Nếu nói thẳng ra thì đây chính là khu trung tâm mua sắm, ăn chơi đúng hơi. Đồ rẻ nhất ở đây cũng phải vài trăm chứ không phải vài chục.

Cơ mà cũng đúng, cái đảo này ai mà không có tiền? Nếu nhỏ thì là tiểu thư, thiếu gia nhà kinh doanh, lớn thì chính là danh gia vọng tộc. Còn lại là hai phần trăm người không có địa vị trong giới đậu học bổng hoặc nhân viên làm trong các trung tâm mua sắm,…

“Thiên Phàm?” Giọng nói của Doãn Mặc bên cạnh khiến suy nghĩ của cô đứt đoạn. Thiên Hy Linh ngẩng đầu lên nhìn, bất ngờ đến bật ngửa.

“Chà, tình cờ quá…” Thiên Phàm cười ngượng.

Thiên Hy Linh chỉ tay vào Họa Thư và Thiên Phàm, “Hai…hai người sao lại ở đây?”

“H-Hiểu lầm, hiểu lầm…Tình cờ đi ngang thôi!”

“Ồ, chắc vậy!” Giọng Doãn Mặc không rõ dụng ý, nhưng nghe kỹ lại có thể thấy anh đang móc mỉa ai đó.

Thiên Hy Linh nhìn hai người đối diện với ánh mắt phán xét, phần nào hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Cô bước tới gần chiếc xe Doãn Mặc, cất tiếng khuyên, “Được rồi, chúng ta về nhà trước đã!”

Thiên Phàm đưa ngón tay cái, ra hiệu cho Họa Thư lên xe. Doãn Mặc cười thầm, đá mắt trêu chọc Thiên Phàm xong mới chịu bước qua phía ngược với Thiên Hy Linh.