May Mắn Gặp Anh

Chương 31



Cận

Tuyết Đại Mạo [Đó không phải là Đại thần Đắc Uy và Băng Nhiên sao? Hai người họ đang hẹn hò kìa mọi người!]

Vân Vân [Cái gì? Đâu?]

Phong Hoa [Đậu xanh rau má! Hai người họ hẹn hò lén lút sao?]

Cận Hoa [Mọi người mau mau lên kênh Thế Giới!]

Thế giới

Nhiều Chuyện Mọi Lúc Mọi Nơi [Hé lu cả nhà, sau đây là thông tin mới nhất. Sau cuộc điều tra của bên phía thám tử chúng tôi. Chúng tôi thu nhập được thông tin sau đây. Đại thần Đắc Uy và Đại thần Băng Nhiên hiện đang hẹn hò ở vườn Lê Bạch Thảo để tăng điểm thân mật. Và liệu họ có đang yêu nhau? Vâng, câu trả lời là có. Chúng tôi đã tình cờ phát hiện được tin nhắn tình tứ của hai người khi đi đánh quái chung với nhau và nhiều hành động mờ ám là chứng cứ.]

Băng Nhiên [Ê này, người đang đi theo dõi tội phạm ấy hả?]

Tuyết Như [Ể, Đại thần xuất hiện kìa!]

Thân Hoa [Đại thần Băng Nhiên, đây là sự thật sao?]

Lão Tuyết [Thông tin bị rò ra rồi?]

Họa Vũ [Vậy là sự thật sao]

Rồi Nè [Lão Tuyết nói vậy là biết chuyện này?]

Lạc Vũ [Coi bộ có người đau khổ rồi]

Thiên Hy Linh tháo kính điện tử ra, offline luôn tài khoản trong game, “Một ngày tươi đẹp của tôi vậy mà bị phá hỏng rồi!”

“Biết ngay mà, hai người mà có muốn hẹn hò thì lập cái tài khoản phụ đi!” Thiên Phàm vừa lúc cũng offline, tháo kính ra, đưa ánh mắt trêu chọc nhìn Thiên Hy Linh.

Thiên Hy Linh trừng mắt lạnh “Anh muốn chết?”

Thiên Phàm cười trừ, “À không"

“Dù sao chuyện cũng lộ rồi, cậu muốn hay không cũng công khai thôi!”

“Offline vài ngày rồi lên sẽ tốt hơn!” Thiên Hy Linh cười trừ, đứng dậy khỏi ghế chơi game.

Họa Thư cũng đứng dậy theo, bước tới chỗ Tiểu Bạch, cho nó ăn “Cậu offline tầm 7 ngày chắc sẽ ổn!”

“Có lẽ tớ sẽ lập một tài khoản phụ…” Cô quay đầu nhìn Doãn Mặc cầm điện thoại trên ghế sofa, “Anh thấy thế nào?”

“Em muốn là được” Doãn Mặc mặt không đổi sắc đáp

Thiên Hy Linh quay đầu nhìn Họa Thư, “Tạm thời là vậy. Tớ lên thay đồ, lấy vali đây!”

Họa Thư giật mình đuổi theo, “Đợi tớ với"



Trong màn đêm tĩnh lặng, bốn cậu ấm cô chiêu cầm vali đứng ngoài đời, cách vài cái nhà cũng thấy vài kẻ giống họ. Đều đợi những chiếc xe sang tới đưa đi.

Lần này quay về thành phố, họ quyết định sẽ đi cùng nhau, xe đưa đón hay máy bay đều là bên Họa gia sắp xếp.

Đứng đợi chưa tới một phút, ba chiếc xe đen mang số hiệu của Họa gia chạy tới dừng ngay trước cửa. Theo sau là đoàn đội vệ sĩ bao quay giữ an toàn 24/24 cho cả bốn cô cậu. Tài xế và vệ sĩ bước xuống, cúi đầu cung kính, giúp bốn người cầm vali để lên xe.

Họa Thư cầm điện thoại gửi tin nhắn cho ai đó, “Không phải tôi đã nói bố mẹ là cử một xe thôi sao? Sao lại tới ba xe?”

Tài xế đứng trước trả lời, “Phu nhân là lo cho các tiểu thư và thiếu gia không thích, nên cử thêm hai xe đề phòng. Yêu cầu của tiểu thư vẫn có thể thực hiện, không thay đổi!”

Họa Thư cười mỉm, “Vậy làm phiền các chú rồi!”

Vệ sĩ hơi ngẩng đầu lên, “Đây là trách nhiệm của chúng tôi.” Hắn xoay người mở cửa, tay ra dáng kính mời, “Trời cũng đã tối, mời tiểu thư, thiếu gia lên xe!”

Bốn người hài lòng gật đầu, bước lên xe, tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống. Bên ngoài cũng đã đảm bảo được an toàn, bắt đầu khởi hành tiến về sân bay riêng của Họa gia.

“Họa Thư, tớ nghe nói trên chiếc máy bay J89T6 nhà cậu chuẩn bị có trang bị hồ tắm nước nóng nhân tạo đúng không?” Chiếc máy bay mang số hiệu J89T6 là một trong những máy bay riêng do Họa gia đặt thiết kế, trang bị toàn là những thiết bị tiên tiến nhất, cũng là chiếc máy bay sẽ đưa họ về thành phố S.

Họa Thư gật đầu xác nhận, “Ba mẹ tớ rất mong lời nhận xét của mọi người về hồ tắm nước nóng ấy, nên tí nữa mọi người nhớ dùng thử đáy!”

Thiên Phàm cầm ly trà nhấp một ngụm rồi thả xuống, “Nhà em định mở thêm dịch vụ à?”

“Đúng rồi, nhưng vẫn đang trong tình trạng xem xét!”

“Họa gia nổi tiếng với các dịch vụ thương gia máy bay, coi bộ lần này lại có thêm tiến triển rồi. Lần sau mà có về thành phố thì chắc tớ đi nhờ máy bay nhà cậu!” Thiên Hy Linh bắt chéo chân uống nước trái cây, ra vẻ quý tộc sang chảnh.

“Cũng gần tới năm mới rồi, nếu cậu muốn tớ sẽ xin mẹ một xuất dịch vụ, đầu tư cho chiếc máy bay riêng THL235 của cậu. Xem như quà năm mới!”

Thiên Hy Linh mím môi cười, “Vậy đa tạ cậu trước nhé!”

Doãn Mặc nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng, “Đúng lúc bên phía Doãn gia vừa định mở thêm dịch vụ máy bay, mọi người nếu có thời gian cũng nên thử qua chút!”

Thiên Phàm liếc mắt nhìn anh, “Dịch vụ gì?”

“Chơi game, xem phim. Có chút tân tiếng lên.”

“Nói thử coi"

“Hình ảnh 4D, thực tế ảo"

“…” Thiên Hy Linh trong giây lát câm lặng. Nói thật thì thế giới người giàu cô sớm đã thích ứng được, nhưng với mấy cái thông tin công nghệ tiên tiến kiểu này thì có hơi… bình thường nhưng cũng hơi bất thường… Tự tiện nói vài câu liền muốn người khác dùng thử sản phẩm, tự tiện nói vài câu là đem tặng dịch vụ mới nhất của tập đoàn.

Không quen!

“Tiểu thư, thiếu gia, đã đến sân bay!” Tài xế dừng xe lại trước một chiếc máy bay to lớn, nhanh nhẹn mở cửa xe cho họ bước ra, “Chuyến bay này tổng cộng có năm mươi vệ sĩ và năm mươi người hầu phục vụ, ngoài ra còn có ba phi công trưởng và ba phi công phụ đã có kinh nghiệm. Nếu tiểu thư và thiếu gia cần gì có thể liên hệ với bộ đàm bên cạnh ghế ngồi!”

Cả bọn cúi đầu cảm ơn, sau đó lên máy bay ổn định chỗ ngồi. Từ đây về thành phố S cũng mất vài tiếng, nên thời gian vẫn rất thông thả, vừa dùng bánh ngọt, vừa xem phim.

Thiên Phàm vừa lúc từ nhà vệ sinh đi ra, ngó sang quan sát hai người Thiên Hy Linh và Hoạ Thư, “Ê này, tắm khuya không tốt!”

Hai người dừng động tác ăn bánh, cùng lúc ngẩng đầu nhìn Thiên Phàm, Thiên Hy Linh lên tiếng hỏi, “Mấy giờ rồi?”

“Hơn tám giờ!”

“Vậy chín giờ tắm!”

Dứt câu, cả hai tiếp tục xem phim, mặc kệ mặt Thiên Phàm nghệch ra cười ngượng. Rời đi, gặp Doãn Mặc ở bên cạnh đang đọc sách, nghe nhạc.

“Ngồi qua bên kia đi!” Thiên Phàm ngang ngược nói.

Doãn Mặc chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh với nửa con mắt, “Tự qua đó ngồi!”

Thiên Phàm hừ lạnh, lách người qua ngồi cạnh Doãn Mặc. Anh bấm cái chuông bên cạnh, nhờ phục vụ mang lên một dĩa đồ ăn đêm, vừa ăn vừa xem phim hưởng thụ.

Doãn Mặc ngồi bên, gấp quyển sách lại, quay đầu nhìn Thiên Phàm, “Cậu mở loa nhỏ chút, còn không thì mang tai nghe vào, ăn thì nhỏ nhẹ thôi!”

Ừ, Thiên Phàm xem phim không mang tai nghe, ăn gà còn cố tình tạo tiếng. Doãn Mặc đọc sách mất tập chung nên mặt lạnh nói chuyện.

Thiên Phàm cười trừ, không biết sợ hay có ý gì khác mà nhanh chóng mang tai nghe, ăn cũng từ tốn hơn, “Cậu mà khó tính vậy thì khó sống với con nhóc kia lắm đấy"

Doãn Mặc không thèm nhìn, đáp “Khó sống với em ấy hay với cậu?”

“Cậu có thể nhường tôi một câu không hả?”

Doãn Mặc hơi liếc nhìn, không đáp lại. Khóe miệng Thiên Phàm giật giật vài cái, “Tôi phục bản thân mình thật, có thể làm bạn với cậu lâu như vậy thật phi thường!”

“Cậu sắp thành anh vợ tôi rồi…” Doãn Mặc lật một trang sách, mặt không đổi.

Thiên Phàm hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh, “Hay lắm…”

“Này, đã gần chín giờ rồi. Em và Họa Thư đi thay đồ ngâm nước nóng trước đấy nhé!” Thiên Hy Linh từ đâu xuất hiện, theo sau là Họa Thư đứng chống tay lên ghế.

Thiên Phàm ngẩng đầu không nói gì, xua tay đuổi cả hai người đi. Bản thân vẫn thong thả ngồi ăn hết dĩa gà cay. Sau đó mới kéo Doãn Mặc đi thay quần áo xuống hồ nước nóng.

Thiên Hy Linh và Họa Thư đang nói chuyện phiếm, nghe thấy ở ngoài cửa có tiếng động nên quay đầu nhìn. Là Doãn Mặc và Thiên Phàm tới, sau lưng còn là phục vụ mang theo nước uống và bánh tới.

“Có nước và đồ ăn của em không?” Thiên Hy Linh hơi ngẩng đầu lên.

Thiên Phàm từ từ xuống hồ tắm, “Không có vị dâu nên uống đỡ vị chanh đi.”

Nữ phục vụ hơi cúi người, đem một lon nước có ga và dĩa bánh cá để xuống trước chỗ Thiên Hy Linh ngồi.

“Em cảm ơn!” Cô khẽ gật đầu cảm ơn phục vụ, sau đó tiếp tục tắm trong hồ nước nóng.

Doãn Mặc không xuống hồ liền mà ngồi ở trên nhấp trà trước, “Đêm nay là Giáng Sinh nên có chút lạnh hơn, ngâm nước lâu khéo sẽ cảm” Câu nói không có chủ ngữ, như nói mọi người nhưng cũng giống nói với Thiên Hy Linh.

Thiên Hy Linh quay đầu nhìn anh, môi hơi mỉm “Anh đừng lo, sẽ nhanh tắm lên thôi!”

Thiên Phàm mệt mỏi lơ đi cảnh hai người tình tứ với nhau, tập chung hưởng thụ hồ nước nóng.

Còn Hoạ Thư có vẻ hận khi không mang theo máy ảnh bên người để quay chụp lại.