Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 671: Mammy là hồng nhan tri kỉ của con trai(2)



Sợ rằng Đường Bạch Dạ cũng không ngờ đứa nhỏ đã nhìn ra bọn họ đang có mâu thuẫn, nếu không cũng sẽ không cố ý kêu Đường Bạch Dạ rời đi.

“Mammy, làm bộ vui vẻ, làm bộ hạnh phúc, có thể giấu giếm người khác nhất thời, lừa không được người khác một đời, con không phải đồ ngốc, ngay từ đầu, con đích xác nghĩ rằng các người cũng không có vấn đề gì lớn, đặc biệt là lúc mẹ mặc áo cưới đi ra, ánh mắt của daddy nhìn mẹ, triền miên lửa nóng như vậy, không thấy có vấn đề gì, mẹ thật cho rằng con đã ngủ ở sô pha chưa? Con thấy các người vẫn phối hợp chụp ảnh cưới rất tốt, lòng tham của con hoảng.”

“Các người rất ít nói chuyện, nhiếp ảnh gia bảo các người bày ra nhiều tư thế ngọt ngào, các người cũng không cự tuyệt, thậm chí bảo daddy quỳ xuống dâng một bó hoa hồng, cha cũng không cự tuyệt, dựa theo tính cách daddy, cha đáng tin □□. Sao có thể nghe theo...”

“Còn có mẹ...” Hạ bảo bối phất tay một cái, “Quên đi, con không nói những sơ hở của các người, mammy, các người không phải cãi nhau bình thường sao?”

Hạ Thần Hi nhắm chặt mắt, cô cũng không muốn gạt Hạ bảo bối, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy liền bị bé nhìn ra, có một con trai thông minh lanh lợi lại quan sát tỉ mỉ, giữa cha mẹ thật không có một chút bí mật.

Hơi có chút phong xuy thảo động (ý là mâu thuẫn chút ít), đứa nhỏ cũng có thể cảm giác được.

Dù có ngụy trang thật tốt, cũng chẳng ích gì.

“Mammy, con biết mẹ nhất định có lời muốn nói với con, nói sớm nói trễ đều như nhau, không như hiện tại nói với con đi.” Hạ bảo bối ngồi ở bên người cô, mỉm cười nhìn cô, như một danh tiểu đại nhân.

Bé vỗ ngực bảo đảm, “Mammy, mặc kệ phát sinh chuyện gì, con cũng sẽ bảo hộ mẹ, vĩnh viễn là nơi hậu thuẫn vững chắc của mẹ.”

Hạ Thần Hi mỉm cười, ôm đứa nhỏ, lại có một loại cảm giác muốn khóc, cô đương nhiên biết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, con trai của cô vĩnh viễn cũng sẽ che chở cô, chỉ là chuyện này, đích thực là trước đây cô có lỗi.

Chỉ sợ đứa nhỏ che chở cô, cô cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

“Hạ Thiên, mẹ thực sự rất vui mừng con thông minh như vậy, thông thấu như thế, bởi vì như vậy, mẹ biết chuyện mẹ sắp nói, sẽ gây tổn thương rất ít với con, con sẽ tiếp thu rất mau. Nhưng mẹ cũng rất khổ tâm, con thông minh như vậy, thông thấu như thế, tương lai sẽ sống rất cực khổ.” Hạ Thần Hi đau lòng vuốt ve mặt Hạ bảo bối, ôn nhu nói, “Mammy làm sai sự tình, mười phần sai.”

Hạ bảo bối nhìn Hạ Thần Hi, chờ cô nói tiếp, Hạ Thần Hi nhìn đứa nhỏ ánh mắt sáng ngời, vậy mà nói không được, đừng mở mắt, mắt đứa nhỏ, quá sạch sẽ.

Thái thanh triệt (chắc ý nói là trong sáng thuần khiết), cô không dám nhìn con ngươi mắt của bé nói cho bé biết, đứa nhỏ, căn bản con là không được chờ mong.

Con được sinh ra như vậy sẽ không chịu nổi.

Lòng cô đau như cắt, như bị người lăng trì.

Hạ bảo bối đột nhiên ý thức được chuyện gì, “Mammy, mẹ khôi phục trí nhớ?”

Hạ Thần Hi lắc lắc đầu, “Mặc dù không khôi phục ký ức, nhưng có một số việc, đã thực sự xảy ra, mẹ không thể trốn tránh. Tám năm trước, mẹ là chồn đen, một danh sát thủ, giúp đỡ Tiêu Tề trộm cơ mật của Đường môn. Mẹ giết Lâm Tình, làm cho Đường Bạch Dạtâm loạn nhất thời, mẹ thừa cơ hội, giả thành An Kỳ rất giống với Lâm Tình tiếp cận anh ta, dùng sắc dụ dỗ, ăn trộm cơ mật Đường môn, gián tiếp hại chết Đường môn tử thương vô số.”

Hạ bảo bối lẳng lặng nhìn gương mặt thống khổ của Hạ Thần Hi, bé quỳ trên mặt đất, đem đầu Hạ Thần Hi, ôm ở trong lòng mình, che chở cho mẹ mình đang thương tâm tuyệt vọng.

Bé rất cao hứng, mẹ bé không gạt bé.

Việc này, bé sớm đã có chuẩn bị tâm lý, chẳng sợ chính tai nghe thấy.