Mê Án Đường Triều

Chương 128: Nguyệt Tiên Hồng



"Sao lại nhìn nhầm được chứ." Cố viên ngoại cười lớn: "Danh kĩ Dương Châu Nguyệt Tiên Hồng, có biết bao nhiêu quan lại quý nhân chết chìm trong sự dịu dàng của cô ấy. Có điều cô ấy là một nữ tử cao ngạo, bình thường không tiếp khách. À đúng rồi trong phủ ta còn có một bức họa cô ấy nữa."

Như có sấm dội trên đầu, Trần Cẩn Phong thầm nhủ: "Không thể nào, không thể nào, nhất định là ông ta nhìn nhầm rồi."

"Không tin thì cậu có thể hỏi người khác." Cố viên ngoại cười đáp: "Chẳng lẽ vị công tử này không phải người sùng bái Nguyệt Tiên Hồng sao? Sao mà nghe có vẻ như cậu không hề biết chuyện này nhỉ?"

"Cố đại nhân, Nguyệt Tiên Hồng vẫn luôn ở Dương Châu sao ạ?"

"Chuyện này ấy hả, ta cũng không rõ lắm. Nghe trang chủ Cẩm Tú trang nói thì khoảng một năm trước cô ấy đã không còn xuất hiện nữa. Có người nói cô ấy chết rồi, có người lại nói cô ấy được một người đàn ông thần bí nào đó chuộc thân. Nhưng rốt cuộc cô ấy đã đi đâu thì không ai nắm chắc được cả."

"Một năm trước?" Đầu Trần Cẩn Phong ong ong, Thái Binh công chúa đã nói khoảng một năm trước Nhã Lâm vào phủ bà ấy, chẳng lẽ muội ấy thực sự là Nguyệt Tiên Hồng? Không thể nào, không thể thế được, trên đời này có biết bao người nhìn giống nhau, chắc chắn là Cố viên ngoại nhìn lầm thôi.

Nghĩ đến đây, Trần Cẩn Phong hành lễ với Cố viên ngoại, sau đó thu cuộn tranh lại rồi rời đi.

* * *

Lý phủ, phòng ngủ Trần Cẩn Phong.

Trần Cẩn Phong đi đi lại lại trong phòng, cảm giác bất an mãnh liệt trào dâng trong tâm trí chàng. Nguyệt Tiên Hồng, Nhã Lâm, một năm trước, mất tích, nhìn vào các đặc điểm thì dường như Nguyệt Tiên Hồng chính là Nhã Lâm, Nhã Lâm chính là Nguyệt Tiên Hồng. Nghĩ về dảng vẻ kiều diễm mê người của Nhã Lâm, Trần Cẩn Phong không thể nào tin được, nhưng những thông tin hiện hữu trước mắt khiến chàng không thể không nghĩ như vậy.

Chàng nhớ lại lời Thái Bình công chúa từng nói: "Lúc đó khi tới Dương Châu, bản cung không mang theo nhiều cung nữ mà thúc phụ cô ấy cứ kiên quyết muốn bán cô ấy cho bản cung. Bản cung vốn không muốn để ý, muốn dùng ít ngân lượng để đuổi họ đi. Nhưng thúc phụ cô ấy nói mình không cần bạc, chỉ là do gia đình túng quẫn, không thể nuôi được cô ấy nữa nên muốn tìm một nơi để bán cô ấy đi hòng kiếm cái ăn cái mặc." Nếu như Nhã Lâm là Nguyệt Tiên Hồng thì sao muội ấy lại không nuôi thân được nữa. Chẳng lẽ chuyện Nguyệt Tiên Hồng mất tích và Nhã Lâm đến phủ công chúa chỉ là một sự trùng hợp? Có lẽ nào thực sự Nguyệt Tiên Hồng và Nhã Lâm chỉ có ngoại hình giống nhau mà thôi? Cố viên ngoại và Thái Bình công chúa hoàn toàn không có lý do gì để nói dối chàng, vậy có thể nào người nói dối là Nhã Lâm?

Nghĩ lại những lời Cố viên ngoại nói, Trần Cẩn Phong cảm thấy vô cùng phiền muộn. Chàng cầm cuộn tranh lên, trong tranh, gương mặt đẹp tựa tiên nữ hạ phàm của Nhã Lâm đang nở nụ cười mê người.

Không được, ta nhất định phải điểu tra cho ra ngọn ngành. Nghĩ đến đây, Trần Cẩn Phong không ngồi yên được nữa. Chàng nôn nóng đi tìm Lý Kính Dư xin giúp đỡ.

* * *

Thư phòng Lý Kính Dư.

"Cái gì? Huynh muốn đến Thuý Phân lâu sao?" Nghe vậy, Lý Kính Dư kêu lên.

"Được rồi được rồi, huynh đừng có hét lên." Trần Cẩn Phong thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Lý Kính Dư thì vội ngăn lại: "Ta chỉ muốn tìm hiểu cho rõ thôi."

"Đến phục huynh thật đấy." Lý Kính Dư lắc đầu: "Huynh đừng đi, để ta phái mấy người đi nghe ngóng giúp huynh là được."

"Đa tạ huynh, Kính Dư." Trần Cẩn Phong cười đáp.

Lý Kính Dư gọi ra ngoài cửa: "Người đâu." Lời vừa dứt có mấy nha dịch đẩy cửa vào, ai cũng cúi người hành lễ: "Đại nhân có gì muốn dặn dò ạ?"

Lý Kính Dư hất hàm về phía Trần Cẩn Phong: "Có gì cần nhắc thì huynh nhắc đi."

Trần Cẩn Phong hơi mím môi, rồi chàng trình bày rõ mọi chuyện.

* * *

Thuý Phân lâu, Dương Châu.

Thuý Phân lâu nằm ở khu vực phồn hoa nhất Dương Châu. Dù nạn châu chấu có vô cùng nghiêm trọng nhưng cũng không hề hấn đến nơi này.

Lúc mấy người nha dịch tiến vào Thuý Phân lâu, tú bà đang tiếp đãi quan khách, bận rộn không thôi. Thấy quan gia tới, bà ta ưỡn ẹo đi tới, làm dáng, nói: "Các vị quan gia đại giá quang lâm, đúng là phúc phần của Thuý Phân lâu chúng tôi. Không biết các vị muốn gọi ai tới hầu hạ đây."

"Tú bà, bọn ta tới vì công việc." Nói đoạn, một người nha dịch lấy cuộn tranh bày ra trước mặt tú bà: "Bà có nhận ra nữ tử trong tranh không?"

Vẻ hoang mang hiện trên nét mặt, tú bà cẩn thận quan sát bức tranh, sau đó cười giả lả: "Không quen, đây là cô nương nhà ai thế này, nếu như quan gia có quen biết thì hãy giới thiệu tới Thuý Phân lâu chúng tôi, nhất định sẽ trở thành hoa khôi."

"Nghiêm túc đi." Nha dịch quát: "Bà nhìn cho kĩ, đây không phải Nguyệt Tiên Hồng của Thuý Phân lâu các người sao?"

"Quan gia xin đừng nói bừa, ngài đã nhìn thấy Nguyệt Tiên Hồng của chúng tôi bao giờ chưa?" Tú bà vẫy vẫy khăn tay: "Nguyệt Tiên Hồng của chúng tôi đã gả cho người khác rồi, ngài đến sớm hơn một chút thì đã tốt rồi."

Các nha dịch thực sự chưa từng gặp Nguyệt Tiên Hồng mà chỉ được nghe nói đấy là một người có dung mạo như hoa chứ chưa từng được diện kiến. Bởi vì Nguyệt Tiên Hồng chỉ tiếp những người có thân phận, có địa vị, còn ngưởi ở cấp bậc như họ thì đừng nói đến gặp, có lẽ chỉ xứng được nghe tên nàng ấy mà thôi.

"Tú bà, bà đừng có nói dối." Một nha dịch lên tiếng dọa nạt.

"Ôi trời quan gia, tôi nào có dám, tôi còn phải nhờ vào ngài để kiếm cơm đây." Tú bà đáp: "Tôi thực sự chưa gặp Nguyệt Tiên Hồng."

"Vậy thì bọn ta xin cáo từ."

"Các vị đi thong thả, có thời gian thì đến chơi." Tú bà nhìn theo bóng nha dịch rời đi, thở phào một hơi.

* * *

Lý phủ.

"Lần này thì huynh yên tâm rồi chứ." Lý Kính Dư nghe nha dịch bẩm báo xong thì quay sang nói với Trần Cẩn Phong.

"Ta luôn cảm thấy cứ có chỗ nào đấy không bình thường lắm." Trần Cẩn Phong đáp: "Cố viên ngoại và ta không quen không biết, không có lý do gì để lừa ta cả. Nếu như Thuý Phân lâu thực sự có một Nguyệt Tiên Hồng thôi đi, nhưng tú bà liên tục không chịu thừa nhận, rõ ràng là đang muốn che giấu điều gì đó."

Lý Kính Dư biết tính cách của Trần Cẩn Phong, anh bất lực nói: "Vậy thì huynh nói xem phải làm thế nào."

Trần Cẩn Phong quay đầu nhìn Lý Kính Dư, đôi mắt đen như trân châu của chàng sáng lên: "Nằm vùng ở Thuý Phân lâu, ta nhất định phải điều tra ra Nguyệt Tiên Hồng thực sự."

"Huynh đúng là toàn đâm đầu vào chỗ khó." Mặc dù Lý Kính Dư nói vậy nhưng anh không thể không thừa nhận, chính vì Trần Cẩn Phong chịu đâm đầu vào chỗ khó thì mới phát hiện ra rất nhiều việc không ai hay biết.

"Nhưng trước khi đi, ta còn một việc muốn nhờ huynh giúp."

"Chuyện gì?"

"Ta muốn đi gặp trang chủ Cẩm Tú trang."

* * *

Cẩm Tú trang, Dương Châu.

Đứng từ bên ngoài trang viên nhìn vào bên trong, chưa cần nói đến độ hào hoa của tòa nhà, chỉ riêng bức tường cao cao cũng khiến người ta phải cảm thán. Bước vào bên trong, đối diện với cửa lớn chính là sảnh trước. Lý Kính Dư cùng Trần Cẩn Phong ngồi chờ trong đó.

Trang chủ Cẩm Tú trang là một người vô cùng hào sảng, vừa nhìn thấy Lý Kính Dư đã vỗ vai anh như một người bằng hữu, còn cất tiếng gọi Lý huynh. Có lẽ đã quen với phong cách này của trang chủ nên Lý Kính Dư không cảm thấy khó chịu.

"Hôm nay Lý huynh nhàn nhã đến trang viên của ta có gì chỉ bảo chăng?"

"Trang chủ, kì thực bản quan có chuyện cần phiền."

"Có việc thì mới đến, Lý huynh cứ nói."

Lý Kính Dư ra hiệu bằng mắt với Trần Cẩn Phong: "Chỗ bản quan có một bức tranh để trang chủ thưởng thức."

Nói đoạn, Trần Cẩn Phong mở bức tranh ra rồi đưa đến trước mặt trang chủ.

"Ta tưởng là ai, đây không phải Nguyệt Tiên Hồng sao?" Trang chủ cười cởi mở: "Lý huynh bảo ta thưởng thức bức tranh này là có ý gì?"