Mê Án Đường Triều

Chương 50: Cao nhân ứng cứu



Ở bên ngoài, khi những kẻ giết người chuẩn bị đạp cửa xông vào, sau lưng chúng lóe lên ánh kim loại, liền sau đó, những tên cầm đao chết không kịp ngáp.

"Phong thiếu gia, ngài mau nhìn đi." Tấu Thái Tiêu khẽ gọi chàng, Trần Cẩn Phong nhanh chóng bước tới cạnh cửa, thông qua lỗ giấy trên cửa, chàng nhìn thấy bốn thi thể nằm dưới đất, một thi thể đang dựa vào cửa.

Trần Cẩn Phong chẳng kịp nghĩ nhiều, chàng nói với Tấu Thái Tiêu và Trình Xung: "Tuyệt đối không được mở cửa, chờ ngày mai quan phủ cho người đến đã."

Trình Xung đáp: "Đã rõ."

Chủ quán chờ đợi mãi không thấy đám thuộc hạ quay lại, trong lòng cảm thấy bất an nên lén lút chạy lên phòng Trần Cẩn Phong. Lúc bấy giờ đang giữa đêm, mặc dù có ánh trăng nhàn nhạt soi rọi hành lang nhưng quán trọ vẫn khá tối tăm. Chủ quán cẩn thận tìm kiếm bóng hình của thuộc hạ, cuối cùng nhìn thấy mẫy cỗ thi thể nằm yên dưới nền đất, vô cùng kinh ngạc. Chẳng nghĩ nhiều, trời còn chưa sáng hắn đã vội vã chạy tới nha môn báo án.

Nhóm người Trần Cẩn Phong đã quan sát hết tất cả, Tấu Thái Tiêu hỏi: "Phong thiếu gia, người này là ai thế nhỉ?"

Trần Cẩn Phong cười nhạt, đáp: "Nhìn dáng người, có vẻ là chủ quán."

Tấu Thái Tiêu nghĩ một hồi rồi nói: "Đúng ha, lần này chúng ta lạc nhầm vào hắc điếm rồi."

Trần Cẩn Phong gật đầu, nói đoạn chàng tự lẩm bẩm: "Tại sao hung thủ lại muốn cứu chúng ta?"

"Liệu có phải hai người đã theo dõi chúng ta không?" Tấu Thái Tiêu phân tích.

Trần Cẩn Phong lắc đầu: "Không phải đâu."

"Tại sao lại nói vậy?"

"Nhìn động tác giết người của hung thủ đi, ngươi thấy võ công của người này thế nào?"

"Rất cao." Tấu Thái Tiêu đáp.

"Vậy thì đúng rồi, sau khi td báo rằng có người theo dõi chúng ta, không phải ngươi và Trình Xung cũng phát hiện chúng ta bị bám đuôi sao. Nếu như một người có võ công rất cao muốn theo dõi chúng ta thì không thể để bị phát hiện dễ như thế được."

Tấu Thái Tiêu dường như đã hiểu: "Cũng có lí, dựa vào tốc độ giết người của hung thủ, nếu muốn ta và Trình Xung cùng đồng thời phát hiện hành tung thì rất khó."

Trần Cẩn Phong lại nói tiếp: "Bây giờ có ba khả năng. Thứ nhất, hung thủ và người theo dõi là cùng một hội, như thế thì không đáng sợ nữa, cho thấy người theo dõi không muốn làm hại chúng ta. Thứ hai, người theo dõi và chủ quán trọ là cùng một hội, hung thủ là người muốn bảo vệ chúng ta. Thứ ba, người theo dõi, hung thủ và chủ quán không hề biết nhau, như này thì sẽ xuất hiện một vấn đề nữa, quán trọ này chỉ là một hắc điếm còn chúng ta bị đến tận hai nhóm người theo dõi."

Tấu Thái Tiêu nói: "Bất luận thế nào, hung thủ giết người này tạm thời không gây nguy hiểm cho chúng ta."

Trần Cẩn Phong gật đầu đáp: "Về điểm này thì tạm thời không cần bận lòng, nhưng hung thủ là một người vô cùng lợi hại, ngộ nhỡ một ngày hắn trở thành kẻ thù của chúng ta, đối phó với hắn sẽ không hề dễ dàng."

* * *

Ngày hôm sau trời vừa sáng quan phủ đã phái người tới. Chủ quán dẫn họ đến hiện trường thảm án.

"Chủ quán, ngươi nói người làm ở quán ngươi chết, là mấy người trước mặt đây hả?" Cất lời là một người khoảng năm mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn.

"Thưa Viên đại nhân, chính là những người này ạ." Chủ quán quỳ dưới đất thưa.

Viên đại nhân kéo khăn che mặt của năm người xuống, quả đúng là họ.

Viên đại nhân quan sát hiện trường tỉ mỉ, một thi thể dựa vào cửa, máu tươi chảy xuống dọc cánh cửa, tạo thành vết máu tựa vòi phun hướng xuống dưới, bốn thi thể còn lại đều nằm trên đất. Điểm chung của năm cỗ thi thể này là đều có một vết thương rộng tầm một tấc từ yết hầu kéo dài ra sau gáy, ngoài ra trên người không còn vết thương nào khác.

Sau khi kiểm tra xong, Viên đại nhân đứng dậy nói: "Có vẻ vết thương ở yết hầu là vết thương chí mạng, chủ quán này, ngươi có biết ai khả nghi không?"

Chủ quán quỳ dưới đất thưa: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân thấy người ở hai bên phòng này rất đáng nghi, những người ở quán đều là khách thường xuyên, chỉ có mấy người này mới đến hôm qua, ắt hẳn là do bọn họ làm."

Viên đại nhân xoa xoa nếp nhăn trên mặt mình, lấy làm ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi lại dám chắc như vậy?"

Chủ quán sững người, đáp: "Tiểu nhân chỉ đoán thôi ạ."

Viên đại nhân lại nói: "Ta muốn hỏi ngươi vài việc, khi ngươi phát hiện bọn họ chết là vào giữa đêm đúng không?"

"Thưa đúng ạ, ban nãy khi báo án tiểu nhân đã nói rồi ạ."

"Thế đang giữa đêm khuya khi mọi người còn say giấc, năm người này lại che mặt rồi tới đây làm gì?"

Nhất thời chủ quán á khẩu, hắn thầm chửi bản thân, sao trông thấy người chết lại quên béng đi mất chuyện cơ bản như này. Chủ quán chợt nảy ra một ý: "Tiểu nhân lúc đó cũng đang ngủ say bỗng nghe thấy tiếng đánh đấm trong quán nên mới tỉnh dậy đi xem xét. Không ngờ khi tới nơi đã trông thấy người chết, còn sao bọn họ lại chết ở đây thì tiểu nhân không biết ạ."

Trần Cẩn Phong ngồi trong phòng nghe rõ mồn một đoạn đối thoại giữa hai người. Chàng vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, đến khi nghe thấy chủ quán bịa ra câu chuyện đó, chàng liền cười lớn. Tiếng cười đã thu hút sự chú ý của Viên đại nhân, ông nghiêm nghị hỏi: "Là ai đang cười, có gì sai sao?"

Trần Cẩn Phong không đáp lời Viên đại nhân mà hỏi vặn lại chủ quán: "Vừa nãy đại nhân đã khám nghiệm thi thể, nói trên người họ không có vết thương nào ngoài vết cắt chí mạng ở cổ, sao ngươi có thể nghe thấy tiếng đánh đấm được? Mà lúc trời khuya chẳng một bóng người này, thị lực của ngươi lại tốt đến mức không cần tháo khăn che mặt xuống cũng biết người chết là người làm của quán sao? Ngươi chẳng thèm nghĩ đã ngậm máu phun người, nói hung thủ là bọn ta, rồi làm cách nào ngươi biết được? Rõ ràng là đám người các ngươi hợp tác với nhau giết người cướp của, mãi không thấy đám người làm quay lại nên ngươi đích thân lên kiểm tra, không ngờ người chết lại là người làm của ngươi. Trong lúc gấp gáp, ngươi biết đối phó với bọn ta không dễ dàng nên đã đi báo quan ngay trong đêm. Ta nói đúng chứ chủ quán?"

Lời này khiến chủ quán chết lặng, hắn chột dạ nhìn Viên đại nhân, lúc này Viên đại nhân nhìn chằm chằm hắn, trong mắt ông là tia nhìn như muốn bóc trần sự thật.

Từng câu từng câu của Trần Cẩn Phong đều nói trúng tim đen, chủ quán căng thẳng, nộ khí bốc lên ngùn ngụt, cơ mặt căng lên, hắn bắt đầu ngụy biện: "Xin đại nhân minh xét, ở thị trấn này tiểu nhân nổi tiếng là người làm ăn ngay thẳng, người này rõ ràng đang có ý hãm hại tiểu nhân để thoát tội, xin ngài hãy bắt hắn về điều tra đi ạ."

Chủ quán mở quán trọ này đã được một thời gian dài, mặc dù là hắc điếm nhưng trước giờ chưa từng làm hại người đến thị trấn buôn bán hoặc đi thăm người thân. Không phải không muốn hại mà bởi không dám hại. Ở thị trấn này ai mà không biết mặt nhau, nếu thực sự có án mạng, một hai lần rồi sẽ chẳng có ai dám tới đây, thêm nữa để quan phủ điều tra ra chỉ sợ kẻ xui xẻo sẽ là chính bản thân hắn. Chủ quán không phải một tên khờ, chọn người để ra tay cũng cần nghiên cứu kĩ lưỡng, vậy nên những trò bẩn thỉu sau lưng chúng đến nay người trong thị trấn vẫn chưa biết.

Hôm ấy mắt chủ tiệm đã sáng lên khi thấy nhóm Trần Cẩn Phong tới quán. Về lí do ư, thứ nhất hắn biết Trần Cẩn Phong không phải người ở gần thị trấn mà chỉ đi ngang qua đây, ai mà biết được chàng sẽ dừng chân tại quán trọ Bằng Lai, cứ cho là có người nhìn thấy thì không phải bà con thân thích cũng không nhàn rỗi đến mức hỏi han xem nhóm của chàng đã rời đi chưa hay bao lâu thì rời đi. Thậm chí nếu thực sự có người rảnh rỗi đến vậy thì cứ nói người đã rời đi rồi, chẳng ai có bằng chứng rằng chàng vẫn còn ở trong quán. Giả sử người nhà của chàng biết được mấy người họ mất tích thì trên hành trình của họ đã đi qua biết bao địa điểm, không thể nói chắc rằng họ biến mất trong quán trọ Bằng được. Còn lí do thứ hai cũng là lí do quan trọng nhất khiến chủ quán hạ quyết tâm hãm hại bọn họ chính là vì tiền.