Mê Án Đường Triều

Chương 59: Nguyện dùng cả đời để bù đắp



"Ngô đại nhân, Tiểu Đào nguyện chui thay cho Phong thiếu gia, xin Ngô đại nhân hãy tha cho Phong thiếu gia đi ạ." Tiểu Đào lương thiện phủ phục người xuống, nàng bò từng bước một tới chân Ngô huyện lệnh, những giọt nước mắt uất hận không ngừng tuôn rơi, đôi môi đã sớm rỉ máu.

"Tiểu Đào, đừng, muội đừng làm thế!" Trần Cẩn Phong lao tới như một kẻ điên nhưng lại bị hai nam tử cao to đó treo lên đánh đập. Quá sức phẫn nộ, Trần Cẩn Phong không ngừng chửi rủa tên cẩu quan trước mặt, sao chàng có thể chịu được nỗi nhục nhã này đây, nhưng bản thân lại lực bất tòng tâm, chỉ đành giương mắt nhìn Tiểu Đào bò lồm cồm trên đất.

Tiểu Đào đã bò được một nửa người qua, Ngô huyện lệnh vừa nãy còn cười ngặt nghẽo, nụ cười bỗng tắt ngúm trên gương mặt ông ta. Ông ta cúi người, túm lấy Tiểu Đào yếu ớt, lật người nàng lại.

"Aaaa.." Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, Ngô huyện lệnh ngồi lên người Tiểu Đào. Ông ta đưa tay trái nắm lấy cằm nàng, nở nụ cười gian xảo: "Không.. ngờ tì nữ bên cạnh.. Trần đại nhân.. không chỉ trung thành.. lại còn xinh đẹp như này."

"Ông muốn làm gì?" Trần Cẩn Phong trợn mắt với Ngô huyện lệnh.

"Ngài.. nói xem?" Lại là một trận cười lớn, Ngô huyện lệnh cúi người kề miệng lên gương mặt thanh thuần xinh xắn của Tiểu Đào.

"Bốp!" Tiểu Đào giơ tay tặng cho Ngô huyện lệnh một cái bạt tai.

Ngô huyện lệnh không kịp đề phòng hành động của nàng. Ông ta tức giận, giữ chặt hai cánh tay đang cố giãy dụa của nàng, sau đó lại cúi người.

"Đừng.." Tiểu Đào ra sức phản kháng, cố gắng quay mặt đi nhưng chẳng thể né được cái miệng bốc mùi của ông ta. Bỗng một ý nghĩ vụt qua, nàng tự đập mạnh đầu mình vào mặt Ngô huyện lệnh, cú đập mạnh đến mức bản thân Tiểu Đào cũng hoa mắt chóng mặt.

Ngô huyện lệnh mãi không làm ăn được gì, ông ta một tay giữ tay Tiểu Đào, một tay xoa chỗ bị đập vừa nãy, lửa giận bùng lên trong lòng.

"Rượu mừng không uống.. uống rượu phạt, ta không tin.. không xử lí được ngươi." Ngô huyện lệnh sai người mang một sợi dây thừng tới trói hai tay Tiểu Đào lên cao quá đầu vào một song sắt trong lồng giam.

Trông thấy Tiểu Đào đang giãy dụa như con cá bị mắc cạn, Ngô huyện lệnh hưng phấn lao tới nắm lấy vạt áo nàng kéo chúng sang hai bên. Ngay lập tức bờ vai trắng nõn lộ ra trước mặt, lớp áo lót màu hồng phấn lại càng kích thích hai mắt ông ta. Tiểu Đào kinh hãi nhìn Ngô huyện lệnh, từng giọt nước mặt lăn xuống hai gò má. Gương mặt xinh xắn lúc này đã sợ hãi đến mức trắng bệch. Nàng bất lực mở to mắt nhìn Trần Cẩn Phong. Nàng cứ nhìn như vậy mãi mà chẳng biết phải làm gì, cũng không biết tiếp theo đây số phận nàng sẽ đi về đâu. Nàng chỉ nhìn, ánh nhìn đầy hoảng sợ và bơ vơ.

Trần Cẩn Phong cúi gằm mặt, nước mắt lấp lánh tuôn rơi. Không phải chàng không muốn cứu Tiểu Đào, khoảnh khắc Tiểu Đào bị bắt trói, chàng đã gào thét, đã cầu xin, chàng nguyện dùng mạng mình để đánh đổi nhưng tất cả đều không thể đổi lấy sự bình an của Tiểu Đào. Sức cùng lực kiệt, toàn thân đã bị đánh đến rớm máu. Mỗi khi những chiếc móc nhọn trên cây gậy sắt lướt qua cơ thể, chàng vẫn cố tiến về phía Tiểu Đào, cho dù chỉ còn một chút sức mọn chàng cũng tuyệt đối không muốn từ bỏ. Nếu như chàng giỏi võ công như Tấu Thái Tiêu hay Trình Xung thì tốt biết mấy.

Hai tay bị trói trên giá, hai chân đã không thể di chuyển, chàng biết bản thân không thể làm gì để cứu vãn chuyện này nữa. Nhắm mắt lại, nhắm mắt lại đi, bây giờ đây là thứ duy nhất bản thân có thể làm. Tiểu Đào, xin lỗi muội, ta không thể cầu xin muội tha thứ nữa, muội muội tốt của ta, ca ca sẽ dùng cả đời còn lại để bù đắp cho muội.

Cơn gió khe khẽ luồn lách qua vầng mây tàn, chiếc lá tươi xanh rời cành, chấm dứt sinh mệnh của bản thân. Mặc kệ bụi đá đè trên phiến lá, nó vẫn im lặng nằm bên vệ đường lầy lội. Mưa rơi nguyên ngày, ai oán dai dẳng như tiếng người oán phụ khóc than, phủ lên lá bèo trôi một lớp sương mù.

Trần Cẩn Phong cởi áo tang đắp lên người Tiểu Đào, chàng khẽ khàng ôm Tiểu Đào vào lòng, nước mắt đã chảy ướt vạt áo trước. Không cần lời nói, chẳng cần hành động, chỉ đơn giản ôm nàng thật chặt. Tiểu Đào, muội muội tốt của ta, chỉ cần chúng ta thoát được kiếp nạn này, từ nay về sau ta nhất định không để muội chịu bất kì thiệt thòi nào. Ta sẽ dùng nửa đời còn lại bảo vệ muội, để muội được sống một cuộc sống vui vẻ. Nếu muội tìm thấy người mình yêu, ca ca sẽ giúp muội được gả đi thật đàng hoàng, còn cho dù một có một mình cả đời thì ca ca vẫn sẽ luôn ở bên muội.

Tiểu Đào nhẹ nhàng vòng tay ôm Phong thiếu gia, nước mắt không ngừng tràn khóe mi. Phong thiếu gia, nếu như Tiểu Đào vẫn là Tiểu Đào ngày trước, vẫn còn trong sạch thì thật tốt biết bao. Muội đã từng tưởng tượng ra khung cảnh này rất nhiều lần nhưng không ngờ lại hoàn thành giấc mơ của mình ở nơi này, bằng cách này. Đúng là tạo hóa trêu ngươi, Tiểu Đào từ nay đã không còn tư cách để cầu xin sự quan tâm từ Phong thiếu gia, càng không vọng tưởng sẽ có được tình yêu từ huynh. Cái ôm này, hãy coi nó như hồi kết cho giấc mơ của Tiểu Đào đi, sau này Tiểu Đào sẽ yên phận đi theo Phong thiếu gia, trở thành hồng nhan tri kỉ của huynh, làm muội muội đáng yêu của huynh, để tất cả những chuyện trong quá khứ trôi theo cơn gió, coi như chưa từng và mãi mãi không có chuyện gì xảy ra.

Khi tiếng mở cửa vang lên lần nữa, Trần Cẩn Phong cảm nhận rõ ràng toàn thân Tiểu Đào run lên, chàng theo bản năng ôm Tiểu Đào chặt hơn. Ngô huyện lệnh chậm rãi bước xuống cầu thang rồi đi đến trước lồng sắt.

"Trần.. Trần đại nhân, cái giày nát.. trong lòng ngài.. dùng còn tốt chứ? Hả? Ha ha ha ha.." Hai cái răng cửa vàng của Ngô huyện lệnh sáng chói mùi tiền, ông ta đắc ý cười lớn, thích thú nhìn Trần Cẩn Phong thương tích đầy mình.

Tiểu Đào kinh hãi vùi mặt vào áo Trần Cẩn Phong, cảnh tượng đáng sợ hôm qua lại hiện ra trước mắt, nàng không dám nhìn, cũng không dám nghe, thứ duy nhất nàng có thể làm bây giờ là nắm thật chặt vạt áo Phong thiếu gia.

Trần Cẩn Phong không làm gì khác ngoài ôm Tiểu Đào, từ khi Ngô huyện lệnh bước vào cho đến khi ông ta nói ra câu xỉ nhục Tiểu Đào, trên mặt chàng không hề để lộ một biểu cảm nào.

Không khí ngay lập tức căng thẳng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, hai bên đều duy trì tư thế của mình. Một lúc lâu sau, Ngô huyện lệnh đột nhiên ôm bụng phì cười: "Không.. không ngờ Trần.. Trần đại nhân là người.. trọng tình trọng nghĩa như vậy, nhưng.. nhưng tiếc quá rồi.. chỉ còn là.. chiếc giày nát."

Trần Cẩn Phong chầm chậm ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sáng rực như trân châu đen thật khó để nắm bắt tâm tư chàng. Ánh nhìn ấy khiến Ngô huyện lệnh phải đổ mồ hôi lạnh.

Ngô huyện lệnh quay người, ông ta không dám đối diện với ánh mắt ấy, từ lần đầu gặp Trần Cẩn Phong, ông ta đã rất sợ ánh mắt này, như thể ánh mắt chàng có thể nhìn thấu linh hồn ông ta, nhìn thấu những nơi tăm tối nhất. Ánh mắt ấy lại tựa một con dao sắc nhọn có thể băm vụn ông ta ra.

Ngô huyện lệnh hắng giọng ra lệnh cho thuộc hạ: "Tắm rửa sạch sẽ.. cho cô nương kia.. rồi mang tới phòng ta."