Mê Án Đường Triều

Chương 68: Cảnh còn người mất



"Tiểu Đào, muội đã đỡ hơn chưa, sao không nghỉ ngơi trong phòng?" Trần Cẩn Phong sải bước đến bên cạnh Tiểu Đào.

Nghe thấy tiếng động, Tiểu Đào ngẩng mặt lên nhìn. Giây phút nhìn thấy những giọt nước mặt còn chưa kịp khô trên gương mặt nàng, trái tim Trần Cẩn Phong như bị bóp nghẹt, một cảm giác đau xót không tên len lỏi trong tim chàng.

Chàng biết lúc này mình không nên nói gì cả nên chỉ quay đầu nhìn về phía hồ nước, trên mặt nở nụ cười: "Muội nhìn kìa Tiểu Đào, ở phía xa xa kia là gì thế nhỉ, hình như là một con gà mái."

Tiểu Đào nhìn theo hướng tay Trần Cẩn Phong chỉ thấy một con vịt lông xám đang nhàn nhã bơi lội trên mặt hồ. Tiểu Đào đáp lại một cách không chắc chắn: "Phong thiếu gia, hình như đấy là vịt mà."

"Không phải đâu, chắc chắn đấy là gà mái. Không tin chúng ta qua đó xem đi." Chẳng chờ đến câu thứ hai, Trần Cẩn Phong đã kéo Tiểu Đào chạy về phía con vịt.

Con vịt không thích người khác đến gần, thấy có người tới liền bơi ra chỗ khác, qua một hồi vật lộn, hai người vẫn chưa bắt được nó. Nhìn thấy vẻ vui sướng khi đi bắt vịt của Trần Cẩn Phong, Tiểu Đào cảm thấy khó hiểu, nàng hỏi: "Phong thiếu gia, sao huynh không buồn vậy?"

"Buồn sao? Tại sao ta phải buồn?" Trần Cẩn Phong trả lời nhưng vẫn không quên nhiệm vụ bắt vịt của mình.

"Cha mẹ huynh chết thảm, thi thể còn bị kẻ khác giày xéo, bây giờ tất cả những gì còn lại với huynh chỉ là một nắm tro cốt, chẳng lẽ huynh không đau lòng chút nào sao?"

Trần Cẩn Phong nghe Tiểu Đào nói vậy thì dừng lại. Chàng nhẹ bước tới bên Tiểu Đào, nói: "Tiểu Đào à, người chết thì cũng đã chết rồi, người sống vẫn phải tiếp tục cuộc đời mình. Con người chỉ sống một lần trong đời, không thể ngày nào cũng chìm đắm trong kí ức và đau khổ. Chúng ta phải hướng về phía trước bởi bên bên cạnh còn nhiều người cần chúng ta quan tâm, bảo vệ và yêu thương. Cũng có những người luôn sẵn sàng bảo vệ, quan tâm và yêu thương chúng ta nên đừng để mọi người lo lắng. Hãy dũng cảm lên, sống thật tốt, mọi người đều sẽ chúc phúc cho muội. Những gì xảy ra trong quá khứ hãy cứ để nó trôi qua đi, bây giờ sống thật hạnh phúc mới là điều quan trọng."

Hai người yên lặng không ai nói gì. Trên mặt hồ lấp lánh sóng bạc, con vịt lông xám vẫn bì bõm bơi lội tự do.

* * *

Hôm nay nha môn huyện Hoài Cốc vô cùng náo nhiệt, người dân lũ lượt kéo tới để tiễn Trần Cẩn Phong. Nhìn không khí nhộn nhịp ngoài cổng, bốn người đều rất cảm động. Xe ngựa đã chuẩn bị xong, nhóm Trần Cẩn Phong bước ra ngoài. Người dân trông thấy ân nhân của họ bước ra đều lần lượt quỳ xuống dập đầu. Cả bốn người thấy vậy đều vội vàng đỡ người dân dậy, miệng không ngừng nói: "Đừng quỳ đừng quỳ, xin hãy đứng dậy đi ạ." Nhưng người quá đông, Trần Cẩn Phong chỉ có thể đứng trước cổng nha môn, nói lớn: "Kẻ hèn mọn như Cẩn Phong không dám nhận đại lễ của bà con. Suy nghĩ cho bách tích vốn là việc triều đình phải làm, nhưng nay xuất hiện một kẻ nịnh thần tiểu nhân như vậy, quả thực triều đình có lỗi với bà con, sao có thể nhận một lạy của mọi người chứ. Vụ án sát hại gia đình bốn người ở phía nam thành vẫn chưa sáng tỏ, lẽ ra tại hạ nên ở lại bắt hung thủ cùng bà con, nhưng vì việc gia đình nên chỉ có thể tạm thời rời đi, thật thấy có lỗi với mọi người. Tại hạ đảm bảo với bà con, khi đã giải quyết xong việc riêng nhất định sẽ báo với triều đình, xin Hoàng thượng ban chỉ để tại hạ quay lại đây, đưa hung thủ về chịu tội trước pháp luật."

"Tạ ơn đại nhân, đại nhân lên đường may mắn."

"Tiểu dân chờ ngày đại nhân quay lại."

"Cầu chúc đại nhân lên đường thuận buồm xuôi gió."

* * *

Những câu chúc giản dị nhưng thấm đượm sự cảm kích của người dân khiến bốn người cảm động không thôi. Trình Xung nhìn sắc trời rồi nói với Trần Cẩn Phong: "Phong thiếu gia, giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên khởi hành thôi."

Trần Cẩn Phong gật đầu, chàng trao phong thư vào tay một nha dịch huyện Hoài Cốc, dặn dò người đó: "Ta đã viết chi tiết tình hình vụ án sát hại gia đình bốn người trong này, khi có huyện lệnh khác lên nhậm chức, xin hãy giao lại lá thư này cho người ấy."

"Ngài?" Nha dịch hơi ngập ngừng.

Trần Cẩn Phong hiểu nỗi lo của nha dịch, chàng nói tiếp: "Ta sẽ thực hiện lời hứa với bà con."

Nha dịch nhận lấy lá thư, gật đầu với Trần Cẩn Phong rồi nhìn theo bóng lưng chàng lên xe ngựa. Tiếng roi quất ngựa vang lên, vó ngựa thẳng hướng về Bính Châu.

* * *

Xe ngựa lao vun vút, trên xe, Trần Cẩn Phong vén rèm đưa mắt về hướng đông, ngọn núi hùng vĩ đã che mất cảnh sắc bên ngoài khi chàng tới nhưng cũng lại mở ra một khung cảnh hoàn toàn khác. Đây là ruộng nhà họ Trương, kia là đất nhà họ Lý, trước mắt có một khu rừng nho nhỏ, trong rừng hội tụ đủ loại chim. Sau ngọn núi có một hồ nước, hồi nhỏ chàng thường cùng bằng hữu ra đây tắm mát vui đùa. Mọi thứ đều thật thân quen mà cũng thật xa lạ. Lúc ra đi ôm trong lòng bao nhiêu hoài bão, ngày trở về chỉ còn tấm thân tàn.

Trở về rồi, cuối cùng cũng trở lại rồi. Nhưng trở lại, lại chẳng còn gì nữa. Xe ngựa dừng lại trước cổng nhà, nhìn căn nhà lạnh lẽo, những giọt nước lấp lánh trong mắt lại chuyển động. Không, đây không phải là nhà, nhà phải có cha mẹ, có sự ấm áp, có niềm vui, còn bây giờ.. Trần Cẩn Phong khẽ đẩy cửa, khung cảnh trước đây khi ở nhà hiện lên trước mắt chàng.

"Phong Nhi về rồi sao con, mẹ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con nhé."

"Phong Nhi mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

"Phong Nhi, con đã học thuộc sách chưa, cha con sắp kiểm tra rồi đấy."

"Phong Nhi, con không được vào rừng đào chơi đâu."

"Phong Nhi, hôm nay cha dạy con cái này mới nhé, con phải nhớ đấy, sau này biết đâu cần dùng đến."

* * *

Mọi thứ giờ đây đã thay đổi quá nhiều, những khung cảnh trước mắt chàng bỗng tan biến mất. Trái tim nhuốm đầy đau thương, nước mắt nam nhi không dễ rơi ư, Trần Cẩn Phong không quan tâm đến điều đó nữa, chàng ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách, nước mắt không ngừng lăn dài.

Một bóng người mặc áo lam nhạt đứng dựa vào cửa, gương mặt xinh đẹp của người ấy cũng chất chứa đầy ưu phiền. Dáng vẻ đau khổ của Trần Cẩn Phong khiến Tiểu Đào không kìm được nước mắt. Phong thiếu gia, chẳng phải huynh nói con người chỉ sống một lần trong đời, không thể cứ mãi đắm chìm trong hồi ức và đau khổ sao. Chẳng phải huynh nói bên cạnh có nhiều người cần huynh quan tâm, bảo vệ và yêu thương, cũng có những người luôn sẵn sàng yêu thương và bảo vệ huynh sao. Huynh chỉ muốn an ủi Tiểu Đào mà thôi.

Một cơn gió bất chợt ghé qua, làm lay động mấy cành liễu rủ trong sân..