Mê Đắm Chí Mạng

Chương 26: Bất giác lo lắng



Hơn nửa tiếng sau, Vân Nhật Hạ vừa về đến biệt thự, cô ta lập tức tức giận xông thẳng vào. Người đầu tiên cô ta muốn kiếm là Vân Nhật Sam. Chắc chắn sự việc mất mặt hôm nay do con nhỏ này.

Chẳng lẽ những gì xảy ra hôm qua, lại như lời Vân Nhật Sam nói.

“Vân Nhật Sam đâu rồi, chị ta ở đâu?”

Vân Nhật Hạ ánh mắt giận dữ, bắt đầu ngó nghiêng xung quanh. Khi này Diễm Nhu mới lại gần

“Có chuyện gì con lại tức giận như thế.”

Rồi ánh mắt bà ta dừng trên chiếc cổ in vệt đỏ, nơi đó trống trơn. Một suy nghĩ nhỏ loé lên

“Con bị ăn trộm sao? Chiếc vòng cổ đâu rồi?”

Vân Nhật Hạ cau mày, đưa tay đặt lên cổ. Ban nãy người đàn ông kia cứ thế mà giật ra không hề cởi, giờ chạm lên cô ta mới cảm giác được cơn đau.

Người hầu lúc này lẳng lặng tiến đến, nhìn tâm trạng Vân Nhật Hạ tức giận. Bọn họ không dám làm càn.

“Cô Vân Nhật Sam ở dưới nhà kho thưa tiểu thư.”

Thế là Vân Nhật Hạ bước thẳng xuống nhà kho, cứ thế mở đùng cánh cửa ra vang âm thanh chói tai. Nhưng đập vào mắt cô ta là Vân Nhật Sam nằm yếu ớt trên nền sàn, máu vươn khắp nơi trên cơ thể.

Nhưng sự tức giận chưa dừng ở đó, bất tỉnh thì không có nghĩa được thoát.

“Bưng thau nước ra đây.”

Diễm Nhu đứng bên cạnh, khẽ lay tay. Bà ta giờ phút này có chút hoảng sợ với độ máu lạnh của hai con người.

“Được rồi con, ban sáng cha đã đánh đến phế rồi. Con còn muốn tiếp tục thì ảnh hưởng đến mạng người đó.”

Vân Nhật Hạ không quan tâm, khẽ đẩy bà ta ra. Cứ nghĩ đến sự việc cô ta bị mất mặt trước đám đông, là cô ta đã không muốn tha rồi.

Người hầu nặng nhọc bưng thau nước, cẩn thận đem đến vị trí Vân Nhật Hạ đang đứng.

Đáy mắt Vân Nhật Hạ chứa toàn sự ghen ghét, cứ thế bưng cả thau lên, xối thẳng lên người Vân Nhật Sam.

Vân Nhật Sam mơ màng, cảm giác khó thở khiến cô oà tỉnh dậy. Cả người giờ phút này ướt nhẹp. Vết máu hoà chung làn nước, cảm giác này đan xen khiến cô đau nhức khó thở dữ dội.

Mơ màng nhìn người trước mặt, nhưng chưa kịp thích nghi, một lực đạo rất nhanh cứ thế giáng xuống người.

Vân Nhật Hạ nổi giận, cứ thế quất từng cú xuống. Liên tục lặp đi lặp lại, vết thương mới cứ thế chồng chất lên vết thương cũ.

Nhưng rồi sau đó một người hầu rất nhanh đã chạy vào báo cáo. Khiến cô ta ngưng động tác.

“Tiểu thư, ngài Ngụy đến gặp.”

Vân Nhật Hạ nhíu mày, sao tin nhắn bảo buổi chiều mới đến.

Thế là cô ta vội vàng ném sợi dây xuống, sai người đóng cửa lại. Rất nhanh chỉnh chu bộ đồ trở lên nhà chính.

Nguỵ Kính Dụ khi này đã bước vào sảnh chính, người đàn ông đảo mắt xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng rồi cánh tay của người đàn ông bị giữ chặt, giọng nói ấm áp mềm nhũn sau lưng truyền đến.

“Anh Kính Dụ.” Vân Nhật Hạ tiến đến, bàn tay ôm chặt cánh tay người đàn ông. Nhưng chưa được vài giây, Nguỵ Kính Dụ đã giật ra.

Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo nhìn cô ta. Sự ghét bỏ hiện rõ.

Ngụy Kính Dụ chậm rãi ngồi xuống. Vậy mà câu nói đầu tiên cất lên, lại khiến người xung quanh ngạc nhiên.

“Vân Nhật Sam ở đâu?”

“Anh nhầm đúng không, em là Vân Nhật Hạ.”. Truyện Dị Năng

Cô ta chưa dừng lại ở đó, sự bất an mỗi lúc một lớn. Cứ thế trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh.

Mà khi này, Vân Chi Thành ở trên lầu hay tin cũng trở xuống. Nhìn Nguỵ Kính Dụ hiện diện, ông ta càng thêm áp lực.

“Ngài Nguỵ đến chơi lại không thông báo, khiến chúng tôi chưa kịp chuẩn bị.”

Nguỵ Kính Dụ đáy mắt lạnh lẽo, hiển nhiên không muốn nói quá nhiều.

“Đừng để tôi phải lặp lại lần nữa, Vân Nhật Sam đang ở đâu?”

Vân Chi Thành chột dạ, lập tức rót trà ra ly cho Nguỵ Kính Dụ

“Con bé đêm qua đi chơi vẫn chưa về, chúng tôi sao có thể biết được.”

Đêm qua đi chơi chưa về, trong khi sáng nay chính Nguỵ Kính Dụ ra lệnh cho Trạch Vũ đưa trở lại Vân gia.

Tầm mắt người đàn ông lần nữa rơi lên vệt đỏ trên chiếc váy trắng của Vân Nhật Hạ. Càng lúc càng bất an.

Nguỵ Kính Dụ tức khắc đứng lên, không hiểu sao khi nghĩ đến việc nữ nhân đó có vấn đề. Hắn bất giác lo lắng.

Người đàn ông lập tức phẩy tay, ra lệnh vệ sĩ tiến hành tìm kiếm.

Vân Chi Thành bất quá đành lên tiếng, ngăn cản hành động. Vân Nhật Hạ đứng bên cạnh chỉ đành bấu tay vào nhau, cô ta lần nữa lo sợ.

“Ngài Nguỵ, ở đây là Vân gia. Ngài làm như thế thật không hay cho lắm. Huống hồ chi Vân Nhật Sam lại là con gái của chúng tôi…”

Lời chưa nói hết, một vệ sĩ lại gần báo cáo. Người đàn ông không muốn nghe quá nhiều lập tức tiến đến khu vực mà vệ sĩ báo lại.

Mở cánh cửa nhà kho, thứ đập vào mặt hắn vậy mà lại là thân ảnh nhỏ nhầy nhụa nằm trên sàn. Cơ thể đầy rẫy vết thương, nhìn vào khiến ai cũng không khỏi thấy xót xa.

Vân Nhật Hạ khẽ chậm rãi nhìn, căng thẳng không thôi.

“Anh Kính Dụ, thật ra chuyện không như anh thấy. Chị Sam chẳng qua đang được cha của em dạy dỗ lại…”