Mẹ Không Thích Khóc

Chương 4



06.

Bảy tầng lầu, hai mươi mốt mét, vật rơi tự do trong hai giây.

Có lẽ là hai giây thôi, một giây hít vào một giây thở ra, BANG, cơ thể sẽ nằm dưới đất.

Cuộc sống mười tám năm của tôi, cứ rớt xuống đất như thế.

Bị mẹ đẩy xuống.

Máu chảy đầm đìa, xương cốt gãy, xuất huyết dưới da.

“Aaaaaaa” tiếng thét chói tai từ bốn phía, toàn bộ con đường hỗn loạn nháo nhào, có một vài người đứng gần sợ hãi lùi về sau.

Nhân viên cứu hộ lôi kéo tấm lót khí chạy vọt tới.

Tôi không có như ý nguyện của bọn họ rơi vào tấm lót khí, mà là rơi xuống mặt đất, máu tươi nhiễm đỏ bên phải của tấm lót khí.

Tôi cũng không có chet, bởi vì khi rơi xuống tôi đụng vào cây sào nhà ai đó nên mông và chân rơi xuống trước.

Đương nhiên tôi mơ màng muốn hôn mê, thân thể không cảm nhận được đau đớn gì chỉ thấy mệt, rất mệt.

Sau đó nhẹ nhàng.

Rất nhẹ nhàng.

Thân thể và linh hồn bay lơ lửng, giống như bồ công anh vậy, vừa uyển chuyển vừa nhẹ nhàng.

“Em gáiiiii” Ở hàng hiên, anh trai cứu hộ khuyên bảo tôi chạy vọt ra,

Đầu anh ấy đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt anh ấy vừa không tin tưởng được vừa mê mang.

“Đừng chạm vào em ấy, xe cứu thương đâu rồi” Một nhân viên cứu hộ khác la lớn, duy trì trật tự.

Anh trai đó không có tới gần tôi, anh ấy chỉ đứng ngơ ngác nhìn tôi, thân thể run rẩy, môi cũng run theo.

Anh ấy giống như để ý tôi.

Tôi có chút vui mừng, cũng có người để ý tới tôi rồi.

Có lẽ anh ấy là người mới, cũng có lẽ tôi là người đầu tiên anh ấy cứu.

Đáng tiếc, tôi phụ lòng anh ấy.

“Rõ ràng đã cứu được... rõ ràng cứu được rồi...” anh trai run rẩy nói, nhân viên cứu hộ bên cạnh ôm lấy anh ấy, không để anh ấy nhìn tôi.

Xe cứu thương tới, tôi mê mang bị nâng lên cáng, không đúng, có lẽ là ôm lên.

Chân của tôi đã nát.

Nhưng mà không quan trọng.

Quan trọng là mẹ tôi.

Mẹ đâu?

07.

Tôi muốn nhìn mẹ tôi một chút.

Tôi muốn nhìn bà ấy khóc.

Tôi chỉ còn một nguyện vọng như vậy.

Mẹ, có lẽ mẹ vừa mới khóc đi.

Cuối cùng, mẹ xuất hiện.

Bà ấy tự đỡ tường, chết lặng mà đi tới,

Người khác đều nhường đường cho bà ấy, coi bà ấy là thần vậy.

Bà ấy thấy tôi bị nâng lên xe cứu thương, ngơ ngác mà đứng.

Có phải bà ấy choáng váng rồi không?

“Bà đẩy con gái bà làm gì! Bà có phải là người không?!” anh trai cứu hộ thấy tôi, tâm trạng bùng nổ.

Anh ấy mắng to, hai mắt đỏ bừng, tay run rẩy chỉ vào mẹ tôi.

Mẹ tôi run rẩy, như là linh hồn nhập lại, lúc này mới phản ứng có chuyện gì xảy ra.

Mặt bà ấy so với người chet thì trắng hơn, sau đó biến thành màu đỏ, hô hấp dồn dập, phảng phất bà ấy không thể thở nổi nữa.

“Tôi đã khuyên được con gái bà, bà đẩy em ấy làm gì? Bà đẩy em ấy làm gì!?” anh ấy hét lớn, nước mắt chảy ròng, giọng khàn đi.

Linh hồn tôi nhẹ nhàng di chuyển, cảm nhận được vui mừng.

Thì ra có người vì tôi mà khóc.

Nhưng vì sao không phải là mẹ?

Mẹ không có khóc, bà ấy cắn môi chảy máu, hai tay nắm chặt nổi gân xanh, đi từng bước tới chỗ tôi.

Giống như một người máy bị hỏng.

“Mau chạy tới bệnh viện, người nhà đi nhanh lên” bác sĩ bên cạnh tôi hô to.

Xe cứu thương phải chạy.

Mẹ đi thêm hai bước, lảo đảo suýt nữa ngã.

Cuối cùng bà ấy đi tới chỗ tôi, có thể thấy được bộ dáng của tôi.

Tôi bắt đầu ảo giác.

Tôi còn sống không?

Đôi mắt tôi có mở to không?

Là tôi nhìn mẹ hay là linh hồn của tôi đang nhìn mẹ?