Mê Tàng Hình Trinh

Chương 7



7.

Ding dong.

"Tới rồi."

Cha của Diệp Tịch mở cửa và bảo họ không cần thay giày, cứ vào trong thẳng.

Hám Đồng mở to đôi mắt lạnh lùng, lắng nghe cha Diệp Tịch kể.

Sau khi Diệp Tịch qua đời, mẹ cô bé ngày nào cũng khóc, nhớ thương quá độ dẫn tới ốm yếu. Để vợ khỏi buồn, ông đã chuyển nhà sang thành phố khác. Trong lúc chuyển, đồ đạc của Diệp Tịch cũng bị vứt đi.

Hám Đồng liếc Vương Bình, người sau gật đầu. Vì vậy anh đứng dậy từ giã.

"Cảm ơn sự hợp tác của ông."

"Đội trưởng Hám, tiếp theo chúng ta đi bệnh viện à?"

Hám Đồng “ừ” một tiếng, bảo anh ta đi nhà Vương Bối Bối chờ. Còn mình qua đó trước xem sao.

Khoa Nội trú bệnh viện, Hám Đồng và cha Vương Bối Bối đứng trong hành lang cầu thang thoát hiểm, cha Vương Bối Bối đồng ý dẫn họ lấy đồ.

Ở đây người qua lại, xe cộ nhiều màu sắc đi lại đón trả khách. Hám Đồng ngồi xe nhà Vương Bối Bối về nhà Vương.

Cha Vương lấy ra một hộp giấy đưa Hám Đồng. Anh lấy ra, nhanh chóng loại ra những thứ không cần thiết sang một bên. Trong đống sách có một tờ, anh chụp ảnh rồi sắp xếp gọn gàng sách vở, cảm ơn sự hợp tác của cha Vương.

Đi thăm hai người đã hết buổi sáng, còn một người chưa ghé. Hai người hơi đói nên đi ăn trước.

Dọc đường là những biển quảng cáo khổng lồ sừng sững hai bên, Vương Bình cảm khái ngàn vàn: Ở đây giàu có hơn Kiều Thị nhiều lắm. Cuộc sống nhộn nhịp nhưng cũng cô độc.

Ăn xong trưa, họ đi tàu điện ngầm đến khu vực nhà Đường Thơ Kỳ. Hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới. Rồi lên xe buýt đi tiếp.

Hai người ngồi mỏi cả lưng, mẹ Đường Thơ Kỳ hẹn gặp họ bên ngoài.

Bà Đường có vẻ mệt mỏi nhìn anh, "Lúc đó cảnh sát xử lý vụ án cho rằng những thứ đó không phải bằng chứng vật chất, nên chúng tôi đã vứt đi."

Hám Đồng gật đầu sau khi nghe, cuối cùng cũng đồ đạc cách đây 20 năm, người bình thường ai cũng vứt.

Ban đầu họ cũng không hy vọng nhiều lắm.

"Ôi, lại phải đi xe gần một tiếng nữa."

"Thật xa."

- ----

Hòa Miêu dạo chơi trên phố, cành lá của hàng thông ven đường vẫn còn non tơ, mùi lá nhạt nhẽo, nhạt mà không lạnh, mềm mà không rực rỡ. Cô ngước nhìn lên, ánh nắng xuyên qua tán lá rọi xuống lung linh.

Tìm một khoảnh cỏ xanh tươi trong công viên, ngồi trên đó. Nhìn những đứa trẻ vui đùa, cảm nhận được sức sống nở rộ.

Cho đến chiều, Hòa Miêu mới quay về.

Lại gặp cảnh buổi sáng. Chỉ khác là lần này là cô tìm chỗ.

Vương Bình vừa ngẩng đầu lên, thấy Hòa Miêu đang tìm chỗ, nhiệt tình mời cô đến ghép bàn.

Rõ ràng Hòa Miêu giật mình, vừa định nói gì đó thì khay đồ ăn bị cầm đi, cô ngước mắt nhìn, Hám Đồng nói: "Cùng nhau nhé. Bây giờ không còn chỗ."

Khay đồ ăn bị cầm đi, Hòa Miêu đành phải theo.

Cô ăn thịt bò, tay tập trung cắt miếng.

Vương Bình cẩn thận liếc nhìn, trong lòng mừng rỡ. Anh ta cảm thấy gặp hai lần trong một ngày là duyên phận, cảm giác như đã gặp được tình yêu đích thực!

Hòa Miêu cảm nhận được ánh mắt, trong lòng lật mắt. Ngược lại, người bên cạnh im lặng ăn.

Hòa Miêu vô tình hỏi: "Hai anh cũng đến đây chơi à? Đã đi đâu rồi?"