Mê Thất

Chương 125



Xa xa truyền đến tiếng động cơ ô tô, chúng ta đều lâm vào sửng sốt. Lâm Hạo nhìn chiếc xe cách chúng ta càng ngày càng gần, vội vàng cầm lấy súng chĩa vào một trong hai người kia, sau đó kéo ta bắt đầu lui về phía sau.

“Ngươi cũng đừng có động. Chỉ cần không chết, nếu cần thiết, ta cũng sẽ không ngần ngại bắn vào chân ngươi đâu!” Lâm Hạo lạnh lẽo nói với ta.

Lái xe vừa nãy bị bọn họ đánh bất tỉnh xoa xoa đầu tỉnh dậy, khởi động xe hướng ngoài cửa sổ nói: “Lâm tiên sinh, mau lên đây!”

Lâm Hạo chưa kịp đụng tới cửa xe, chiếc xe kia phóng nhanh đến cố ý đâm lên chiếc xe vừa khởi động, sau tiếng đâm là tiếng lái xe khẽ rên rỉ, cửa xe biến dạng chèn lên cơ thể hắn.

Chiếc xe kia sau khi va chạm lập tức lui về phía sau, sau đó dừng ở bên người chúng ta. Lâm Nam chậm rãi đi ra.

“Ca ca quả nhiên không tồi, bất quá đám cảnh vệ kia của người vẫn đang trên đường đến, bị một vụ tai nạn xe cộ giữ lại, tạm thời sẽ không quấy rầy chúng ta!” Lâm Nam hai tay gõ nhẹ mấy cái rồi tiếp tục nói: “Cư nhiên có thể đánh nhau được như vậy, ta còn tưởng ca ca sau khi mắc bệnh sẽ suy yếu không ít!”

Lâm Hạo đối với tán thưởng của hắn cũng chỉ coi thường: “Cút ngay!”

“Ngươi sẽ nổ súng với ta sao? Ta thế nhưng căn dặn họ không thể đánh ngươi!” Lâm Nam nhíu mày lại.

Phanh!

Phát súng như cảnh cáo bắn xuống cạnh chân Lâm Nam!

Lâm Nam cúi đầu cười, “Tuy rằng cảnh vệ của ngươi chưa đến, nhưng dù sao cũng đang trên đường, vạn nhất người tới nhiều thì sẽ bất lợi đối với chúng ta, chúng ta tốt nhất nên nắm chắc phần thắng!”

Lâm Nam nói thật chậm, những chữ cuối cùng lại có thâm ý khác khiến Lâm Hạo cảnh giác quay nhìn đầu lại nhưng dường như đã quá muộn. Hai gã gắc y nhân kiện toàn kia bổ nhào đến, lần này đánh nhau không chút lưu tình. Lâm Hạo trên mặt ứ xanh một mảnh, bụng cũng liên tục trúng vài cú, động tác đánh trả cũng chậm hơn rất nhiều, chính là y thủy chung không để hai người kia đoạt lấy khẩu súng trong tay. Nhưng khẩu súng kia ở cự li gần như vậy, khả năng sử dụng của nó cũng chỉ như sử dụng viên gạch mà thôi.

Lâm Nam đứng một bên lười biếng nhìn, phát hiện Lâm Hạo không thể phân tán tư tưởng về cái khác nên tiếng đến bên người ta nói: “A Hòa, ta biết ngươi còn trách ta, ngươi chịu đáp ứng bọn họ trở về với ta thì cũng sẽ không kéo dài lâu như vậy!”

Lâm Hạo bị đánh ngã trên đất, lại phát ra một tiếng cười trào phúng, cơ thể Lâm Nam nhất thời căng thẳng, “Tốt lắm, A Hòa, trở về ta sẽ giải thích với ngươi, mau đi thôi!” Lâm Nam vươn tay về phía ta.

Lâm Hạo cúi đầu thở dốc, hai người kia thấy y không có khả năng phản kích liền lui về nâng hắc y nhân bị thương đang ngồi dưới đất dậy, rồi dìu hắn ngồi xuống ghế sau của xe.

“Lâm tiên sinh, A Sâm đại ca xuất huyết rất nhiều, cần phải lập tức đưa đến bệnh viện!”

“Được, A Tề dẫn hắn đi! A Dịch ngươi đem nơi này xử lý sạch sẽ!” Lâm Nam nói.

Chiếc xe vừa nãy bám theo chúng ta lập tức li khai, chỉ để lại một gã hắc y nhân tóc húi cua.

Sau đó, Lâm Nam không hỏi ta nữa, trực tiếp kéo tay ta muốn ta đi đến xe hắn. Biến cố phát sinh trong nháy mắt, Lâm Hạo đột nhiên từ mặt đất nhảy lên, quả nhiên, sự yếu thế vừa rồi cũng có vài phần giả ý, y chính là cố ý tìm cơ hội thích hợp để ra tay.

Nòng súng trực tiếp chĩa vào Lâm Nam, “Ngươi hẳn là biết cá tính của ta, chỉ cần giết ngươi, giết các ngươi, ta sẽ không phải để các ngươi một lần nữa nghênh ngang chạy trốn trước mắt ta!” Lâm Hạo nói có vài phần trào dâng hận ý.

Đối chuyện cũ có chấp niệm sâu sắc, bàn tay cầm súng của Lâm Hạo nắm rất chặt, giống như bất cứ khi nào cũng có khả năng bóp cò.

Chủ nhân bị uy hiếp, tên lưu lại xử lý hiện trường kia cũng dừng lại động tác, làm theo lời Lâm Hạo ngồi xổm xuống đất, nhưng Lâm Hạo vẫn bắn một phát lên đùi hắn.

Lúc này Lâm Hạo tựa như động vật máu lạnh, lãnh tĩnh bắn, nhìn máu tươi bắn ra cũng không có phản ứng gì, thái độ rõ ràng là dù phải trả bất cứ giá nào cũng sẽ không để chúng ta rời đi.

Hoàn đệ nhất bách nhị thập ngũ chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤