[Kiếm Tam][Sách Tàng] Mê Tiên Dẫn

Chương 6



Quảng Võ mướn một chiếc xe ngựa, đi qua đi lại giữa Đông Thị và Tây Thị như con thoi. Khi mọi người trong xe choáng váng hết cả đầu óc thì xa phu ngừng xe.

Vết thương trên người Đàm Thiên đã được xử lý sơ qua, từ ngực đến eo bị quấn mấy vòng băng vải, màu máu bên dưới bị che kỹ.

Quảng Võ xuống xe đầu tiên, một lát sau hắn vén rèm xe lên nói với hai người: “Xuống xe, đã chuẩn bị xong.”

Diệp Tuyền xuống xe, trong đầu nổ tung một cái, hết thảy đều hóa thành tro tàn.

Đây là sòng bạc.

“Đi theo ta.” Quảng Võ đi vào cửa sòng bạc, quay đầu nhìn hai người bọn họ, dùng ánh mắt giục bọn họ mau lên: “Hiện tại chưa có nhiều người, lát nữa có người đến là phiền đấy.”

Diệp Tuyền âm thầm cắn răng. Dù sao cũng là chết, có chết cũng phải chết cho rõ ràng, xem xem rốt cuộc quan hệ giữa Quảng Võ và sòng bạc này là gì. Diệp Tuyền khoác tay Đàm Thiên lên vai mình, cùng Quảng Võ đi vào sòng bạc. Trong sòng bạc đều là những gương mặt quen thuộc, nhìn thấy mình đều vờ như không biết, lại nhe gật đầu với Quảng Võ đi trước hắn và Đàm Thiên, kêu một tiếng “Quảng gia”.

Quảng Võ đi thẳng đến chỗ sâu nhất trong sòng bạc, ngón tay gõ nhẹ lên bàn hai cái, đánh thức chạy bàn đang ngủ gật.

“Quảng gia.” Chạy bàn đứng bật dậy, xấu hổ cào cào tóc mình.

“Ngươi đi ra ngoài.” Quảng Võ huơ tay.

Chạy bàn dùng sức gật đầu hai cái, dưới chân như bôi dầu vội chạy ra khỏi phòng, còn không quên đóng cửa giùm bọn họ.

“Lại đây giúp một tay.”

Diệp Tuyền nhìn quanh, trong phòng chỉ có ba người, Đàm Thiên là người bị thương, vậy chắc chắn là Quảng Võ đang nói chuyện với mình. Diệp Tuyền yên lặng đi qua, đứng bên cạnh Quảng Võ chờ chỉ thị tiếp theo của hắn.

“Đẩy ra.”

Lúc này Diệp Tuyền mới chú ý đây không phải là một cái bàn gỗ bình thường. Nó là một hình hộp chữ nhật rất lớn, ở giữa bị khoét đi một phần nhỏ, phần còn lại y dùng tay sờ sờ, quả nhiên đều đặc ruột.

Hai người dùng lực đẩy bàn gỗ ra, hai vết lõm màu đen dần dần hiện ra, mơ hồ thấy được phần sàn giữa hai chỗ lõm bị cắt một phần.

Cửa vào của ám đạo. Trong đầu Diệp Tuyền bỗng nhảy ra năm chữ này.

Sòng bạc này đã bị y dùng làm cứ điểm một thời gian, đến giờ vẫn chưa từng điều tra qua bên trong ra sao, chỉ lo điều tra xem người ở đây có đáng tin không. Kết quả là một bí mật lớn như vậy bị bỏ qua, lại là nhờ Quảng Võ y mới biết được.

“Ngươi để đó, ta gõ cửa.” Quảng Võ cúi người, gõ hai cái lên phần bị cắt qua, phát ra tiếng vang dội. Quả thật là cửa vào ám đạo. Quảng Võ đợi một lát, một thanh trường kiếm sắt bén từ chỗ lõm đâm ra. Quảng Võ kịp thời né qua, lạnh lùng nói: “Là ta.”

Trường kiếm rụt lại, vết lõm trên sàn mở ra, cửa vào được mở hoàn toàn.

“Hai người các ngươi xuống trước, ta bọc hậu.”

Diệp Tuyền để Đàm Thiên xuống trước. Ám đạo không có thang dây, Đàm Thiên chỉ có thể buông người nhảy xuống. Rất nhanh, âm thanh rơi xuống nước truyền vào tai Diệp Tuyền.

“Nhanh lên.” Quảng Võ tức giận thúc giục.

Diệp Tuyền yên tâm nhảy xuống, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng lướt qua, không chờ y nhìn rõ rốt cuộc chỗ này ra sao thì đã bị làn nước lạnh lẽo bao trùm.

Diệp Tuyền bơi đến bờ ao, phát hiện Quảng Võ khô ráo đứng ở bên bờ. Quảng Võ ném cho y một cái khăn, nắm tay y kéo y từ trong nước ra, dùng sức lau tóc y.

“Lau cho sạch, đừng làm bẩn chỗ này.” Quảng Võ ném lại một câu này rồi đi về phíc trước.

Lúc này Diệp Tuyền mới phát hiện nơi này trang hoàng lộng lẫy có thể sánh với Hoàng gia.

Đàm Thiên chật vật ngồi dưới đất, lúc nãy vừa nhảy xuống vết thương của hắn tất nhiên đã bị rách ra, này còn thêm dính nước, màu máu tươi đã xuyên qua lớp băng dày.

“Còn chưa đi.” Quảng Võ chìa tay về phía Đàm Thiên.

Đàm Thiên gian nan đứng dậy, thân hình cao lớn khẽ lung lay, cuối cùng vẫn là ổn định lại.

Ba người không nhanh không chậm đi về phía đại điện. Đi được một khoảng, một lá cờ thật lớn xuất hiện trước mắt ba người. Lá cờ nhiễm bụi cũ nát, đã có tuổi khá lớn, đồ án thêu ở trên bị người ta phá đi, nhìn không rõ vốn là đồ án gì.

Diệp Tuyền nhìn lá cờ kia mà trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, không nhịn được bước nhanh hơn đi đến gần Quảng Võ ở phía trước.

“An tâm.” Quảng Võ vỗ vỗ lưng y.

Ba người đi nhanh hơn, nhanh chóng đi băng qua đại điện, đi đến trước một cánh cửa/

Quảng Võ mở cửa, sau cửa chỉ có một cầu thang uốn lượn bằng đá. Quảng Võ để Diệp Tuyền cùng Đàm Thiên đi trước, hai người đi lên được một quãng rồi Quảng Võ mới vào cửa, sau khi đóng cửa lại còn cài then.

Diệp Tuyền đi không nhanh, ít nhất còn chậm hơn cả người bị thương là Đàm Thiên. Quảng Võ ở sau chót chậm chạp không đuổi theo, nội tâm không ổn định cùng cảm giác bất an mạnh mẽ khiến Diệp Tuyền không nhịn được sinh ra ý niệm muốn quay trở lại.

“Đang chờ ta?”

Giọng nói quen thuộc kéo Diệp Tuyền trở về hiện thực, một lần nữa nhìn thấy gương mặt Quảng Võ, hòn đá treo trong lòng lập tức rơi xuống đất.

Quảng Võ kéo tay Diệp Tuyền, một bước lướt qua vài bậc thang, nhanh chóng đuổi theo Đàm Thiên đang đi ở phía trước.

Đàm Thiên nhìn thấy Quảng Võ dường như cũng thở phào một hơi. Ba người được được một đoạn Đàm Thiên đột nhiên nói: “Lúc nãy là chỗ nào?”

“Hội họp với bọn họ rồi nói.” Quảng Võ vỗ vỗ vai Diệp Tuyền ý bảo y yên tâm.

Cánh cửa cuối cùng.

Quảng Võ đẩy cửa ra, Thư Mặc tiên sinh đã ở trong phòng đợi người từ lâu.

Diệp Tuyền thở phào một cái, dỡ hết phòng bị trên người xuống, cả người thả lỏng dựa lên người Quảng Võ, quay đầu cười tươi roi rói với hắn.

Quảng Võ giơ tay búng trán Diệp Tuyền: “Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ không tính sổ với ngươi.”

Thư Mặc tiên sinh đỡ Đàm Thiên đến tháp Di Lặc, lấy ngân châm ra thi châm cầm máu.

Ba người đều đã vào cửa, Diệp Phong lấy một cái ổ khóa mới khóa cửa lại, sau đó lại bẻ gãy chìa khóa ném vào trong hồ lô của Quách Quỷ.

Quách Quỷ quái dị hú lên, đẩy giá sách qua chặn cánh cửa lại rồi vội vàng ôm lấy hồ lô của mình đổ hai đoạn chìa khóa ra.

“Tại sao lại xây nó?” Diệp Tuyền quay đầu hỏi Quảng Võ.

“Đó vốn là chỗ của Ác Nhân Cốc, sau khi quan phủ phát hiện liền đoạt hết mọi thứ ở trong. Tuy hiện tại đã không còn xem là chỗ của Ác Nhân Cốc nữa nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.” Quảng Võ đột nhiên nhận ra mình ở quá gần Diệp Tuyền, xấu hổ khụ hai tiếng rồi đứng dậy: “Tiên sinh, có thể nhìn ra gì từ vết thương của Đàm Thiên không?”

“Gây thương tích cho Minh Giáo đệ tử, phải xem Đàm Thiên còn nhớ cái gì.”

Đàm Thiên đẩy tay Thư Mặc tiên sinh ra, tự mình thắt nút băng vải lại, nói: “Làm ta bị thương là người Trung Nguyên, trên mắt phải có một vết sẹo, thuận tay trái, trên hổ khẩu [1] có xăm hình. Động tác của hắn quá nhanh, ta không thấy rõ hình xăm.”

Mọi người ở đây đều run lên.

Thư Mặc tiên sinh nhéo mắt lại, nghi ngờ nói: “Ngươi chắc chắn?”

“Ta chắc chắn.” Đàm Thiên dùng sức gật gật đầu: “Binh khí thường dùng của người này không phải đao, nhưng ta cảm giác hắn cũng là sát thủ như ta, ra tay rất nhanh rất chuẩn, nếu không phải dùng đao thì có lẽ ta đã chết rồi.”

Quảng Võ cười ha một tiếng: “Mắt phải có sẹo, hổ khẩu xăm hình, người muốn giết ngươi là Đường Thiên Huyền.”

Đàm Thiên chần chờ một chốc, nói: “Ta chưa từng gặp Đường Thiên Huyền nhưng ta có xem qua tranh vẽ hắn, mặt người kia không giống với tranh.”

“Đường Thiên Huyền tinh thông dịch dung.” Diệp Tuyền nói.

Thư Mặc tiên sinh lắc đầu, nói: “Trên thế giới này không chỉ có mình Đường Thiên Huyền tinh thông dịch dung, chúng ta cũng có một người, không thể vì vết sẹo cùng hình xăm mà cho rằng đó là một người, có khả năng chỉ là người Đường Thiên Huyền phái đi đánh lạc hướng chúng ta.”

“Không phải không có lý.” Quảng Võ tán đồng.

Quảng Võ mở cửa sổ nhìn ra ngoài một thoáng. Bên ngoài lác đác vài người đi qua, phần lớn là thủ vệ. Hắn đóng cửa sổ lại, ôm vai Diệp Tuyền, không quay đầu nhìn những người còn lại nói: “Ta cùng Diệp thiếu gia ra ngoài làm chút chuyện, các ngươi về Tây Thị trước đi.”

Bước ra khỏi cửa, cảnh tượng trước mắt khiến Diệp Tuyền sửng sốt.

Đây là Thẩm Viên.

Hai người kề vai sát cánh đi với nhau một đoạn, Diệp Tuyền đột nhiên dừng bước không chịu đi tiếp.

“Ngươi gọi ta tới làm gì?” Diệp Tuyền bất mãn bỏ tay Quảng Võ ra.

“Diệp thiếu gia, ngươi có ngại nói thẳng mọi việc với ta không?”

Diệp Tuyền thình lình bị dọa, đề phòng lùi về sau một bước, một tay đặt lên chỗ mình giấu chủy thủ. Kết quả là không chạm đến cái gì, y ngay cả làm mất chủy thủ khi nào cũng không biết.

“Ngươi đang tìm cái này à?” Quảng Võ từ trong thắt lưng lấy ra một thanh chủy thủ, chuôi dao màu trắng bạc lóe sáng dưới ánh mặt trời.

Diệp Tuyền im lặng, ánh mắt nhìn Quảng Võ không có chút cảm xúc nào, sạch sẽ như là ánh mắt của một đứa trẻ.

“Diệp Tuyền, nói thật với ta một lời đi.” Quảng Võ đặt chủy thủ vào tay Diệp Tuyền: “Ngươi tin ta, hay là không tin ta.”

Môi Diệp Tuyền hơi giật giật, lại mím chặt lại. Quảng Võ khe khẽ thở dài, thu bàn tay đang đặt trên tay y về. đầu Diệp Tuyền nóng lên, bắt được cánh tay đang thu lại của Quảng Võ, khẩn trương nhìn hắn.

“Tin, hay là không tin.” Quảng Võ hỏi lại lần nữa.

“Tin.” Ngữ khí Diệp Tuyền vô cùng kiên định.

“Theo ta đi Hồ Nguyệt Lâu một chuyến.”

Quảng Võ kéo tay y đi về phía trước, Diệp Tuyền ngây ngốc theo sau hắn, trong đầu vẫn nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Bối cảnh của Quảng Võ hắn không hề biết chút gì, Quảng Võ quen biết bao nhiêu người ở thành Trường An này lại càng không biết. Kết quả là chỉ bằng vài câu nói, vài động tác Quảng Võ đã khiến y tự bán mình.

Không hiểu được, hoàn toàn không hiểu được.

Diệp Tuyền khó hiểu nhìn chằm chằm gáy Quảng Võ. Hẳn là đã nhận ra ánh mắt của y, Quảng Võ quay đầu nhìn y một cái, cong khóe môi với y.

“Ầm ——”

Đại não triệt để ngừng hoạt động.

Bố Sam Lão Nhân rót một chén rượu cho hai người, mình thì ôm tay từ từ nhắm mắt phơi nắng.

Quảng Võ liếc mắt nhìn xác nhận Bố Sam Lão Nhân không mở mắt ra, lấy xuống ống trúc treo trên thắt lưng mình lung lay trước mặt Diệp Tuyền, bên trong truyền ra tiếng chất lỏng lay động nho nhỏ.

Diệp Tuyền khó hiểu nhìn hắn, nhưng mà thấy thái độ không muốn kinh động đến Bố Sam Lão Nhân của Quảng Võ, y không mở miệng hỏi.

Quảng Võ mở ống trúc ra, hớp một ngụm vào miệng. Hắn không nuốt xuống, chậm rãi đậy ống trúc lại, treo ống trúc về lại trên thắt lưng. Quảng Võ cứng đờ eo, ngoắc ngoắc ngón tay với Diệp Tuyền. Đối phương cẩn thận nhích lại gần, hắn bỗng nắm lấy cằm Diệp Tuyền, áp lên môi hắn chuyển một ngụm rượu qua.

Nam nhân cứng rắn nâng cằm y lên, bắt y nuốt ngụm rượu kia xuống. Rượu theo yết hầu trượt xuống, mạnh như dao cắt qua cổ họng, cay đến mức y chảy cả nước mắt.

“Uống xong rồi.” Quảng Võ đổ rượu Bố Sam Lão Nhân châm cho bọn họ đi.

Diệp Tuyền nói theo lời Quảng Võ.

Nháy mắt thay đồi bất ngờ, cát đá tung bay, cảnh tượng bốn phía chỉ mỗi Quảng Võ là rõ ràng. Diệp Tuyền theo bản năng nắm lấy Quảng Võ, đối phương lại dứt khoát kéo y vào lòng mình, cúi đầu dán lên tai y nói: “Tin ta.” Đến khi cát bụi rơi xuống hết, Diệp Tuyền phát hiện mình đã ở trong Mê Tiên Dẫn.

“Sao ngươi biết nói gì sẽ được vào?”

“Đoán thôi!” Quảng Võ nói.

Diệp Tuyền trợn mắt, không nói chuyện với Quảng Võ nữa.

Nhớ tới lịch sử ở Mê Tiên Dẫn của Diệp Tuyền, Quảng Võ không khỏi chú ý một chút, chủ động nắm tay Diệp Tuyền, đứng đắn nói: “Đi theo ta.”

Diệp Tuyền nghe khẩu khí quân tử vô tư này của hắn lại ngượng ngùng rụt tay lại.

“Ta bảo Đàm Thiên đi thăm dò Hồ Nguyệt Lâu.”

Diệp Tuyền sánh vai cùng đi với Quảng Võ, không hiểu những lời này của Quảng Võ có ý gì, cũng không biết mình nên nói gì cho đúng.

“Ta vẫn luôn cho rằng Đường Thiên Huyền đang ở trong Mê Tiên Dẫn, chỉ là hiện tại không còn nghĩ như vậy.”

“Ngươi muốn nói gì thì nói đi, vòng vo tam quốc ta không hiểu.”

Quảng Võ dừng chân, xoay Diệp Tuyền qua, khiến y đối mặt với mình: “Trong số chúng ta, có nội gián.” Giọng điệu Quảng Võ rất bình tĩnh, giống như nói ra một sự thật chứ không phải hoài nghi.

“Ta cảm thấy không phải ngươi đang nói ta.”

“Đương nhiên không phải ngươi.” Quảng Võ bật cười: “Ngươi muốn tìm Đường Thiên Huyền, cùng chung mục đích với ta. Mâu thuẫn giữa chúng ta sẽ chỉ phát sinh sau khi tìm được Đường Thiên Huyền chứ không phải trước khi tìm được Đường Thiên Huyền.”

“Vậy ngươi nghĩ ai không muốn chúng ta tìm được Đường Thiên Huyền?”

“Không phải Thư Mặc tiên sinh. Thư Mặc tiên sinh là tới giám thị ta, còn những người khác thì ta không chắc.”

Một cánh bướm dừng trên vai Diệp Tuyền, Diệp Tuyền thật cẩn thận bắt lấy cánh nó, tung nó bay lên. Hai người tiếp tục thong thả đi sâu vào Mê Tiên Dẫn. Đây không phải là lần đầu tiên họ đi trên con đường này, lại là lần đi nhẹ nhàng nhất, thoải mái nhất.

Diệp Tuyền kéo Quảng Võ ngồi xuống chỗ hành lang, mình thì tựa vào cột của hành lang, cau mày trầm tư suy nghĩ.

“Nghĩ gì thế?” Quảng Võ hỏi y, mắt nhìn chằm chằm y không dời.

Diệp Tuyền ngoắc ngoắc hắn, bảo Quảng Võ xáp lại đây. Hai tay khoác lên vai đối phương, môi dán lên vành tai đối phương, hầu kết Diệp Tuyền hơi giật giật, miệng phát ra vài âm tiết ngắn ngủi.

“Lập trường của Quách Quỷ tuy không rõ những vẫn có thể dùng được. Ngươi đưa lệnh bài của ta cho hắn thì có thể tra được những thứ trước kia ngươi tra không ra.”

“Sao ngươi biết ta cầm lệnh bài của ngươi?” Diệp Tuyền kinh ngạc nói.

“Ta không tìm thấy lệnh bài của mình, cùng sống dưới một mái nhà với ta chỉ có ngươi, không phải ngươi thì là ai?” Quảng Võ yên lặng nhìn y, trong mắt tràn đầy ý cười, ý là không hề trách y.

Diệp Tuyền không yên lòng à một tiếng. May mà Quảng Võ không biết thật ra mình lấy lệnh bài của hắn như thế nào.

“Quách Quỷ, ra đây.” Diệp Tuyền tức giận đạp cửa phòng khách sạn. Sáng sớm hôm nay y liền bị Quảng Võ đạp xuống giường, đối phương không nói hai lời liền ra ngoài tìm Quách Quỷ điều tra chuyện Đường Thiên Huyền. Diệp Tuyền tất nhiên không phải là người tốt tính, chỉ là tại sao Đường Thiên Huyền lại bị nhiều người đuổi giết như vậy cũng khiến y ngạc nhiên. Xét cho cùng người phái y đến cũng chỉ nói là thưởng rất hậu hĩnh, cũng không nói Đường Thiên Huyền phạm tội gì.

Tên ăn mày cau có mở cửa phòng ra, thấy là Diệp Tuyền liền nhanh nhẹn nở một nụ cười lấy lòng, hỏi: “Diệp thiếu gia đại giá quang lâm có chuyện gì thế?”

Diệp Tuyền lấy lệnh bài của Quảng Võ ra chìa đến trước mặt Quách Quỷ: “Tra một người.”

Mặt Quảng Võ bỗng giựt một cái, thấp giọng nói: “Đi theo ta.”

Chim chóc trên cây bị người đi qua làm giật mình bay đi.

Diệp Tuyền cùng Quách Quỷ đi qua đường lớn Chu Tước, tiến vào Đông Thị. Đến Đông Thị số lượng thủ vệ nháy mắt tăng lên, người đi đường qua lại cũng im lặng lạ kỳ. Diệp Tuyền vô ý thức nhíu mày, im lặng như vậy khiến y nhớ đến cảnh tượng lần đầu mình cải trang thành Quảng Võ đến Đông Thị.

“Đi về phía trước.” Quách Quỷ chỉ căn nhà thật lớn ở cuối ngã tư: “Là chỗ này.”

“À, ta đi một mình được rồi.”

Đi về phía trước được chừng nửa trượng [2], chợt một luồng gió ập tới. Diệp Tuyền mạnh quay đầu lại, nháy mắt sau đó, cảm giác đau đớn kịch liệt khiến đại não y trống rỗng. Y lăn đi mấy trượng, một lượng lớn máu tươi trào ra khỏi miệng.

Quách Quỷ từng bước tiến về phía Diệp Tuyền. Thủ vệ trên đường đều là nội ứng Ác Nhân Cốc cài vào, dù thấy bọn họ cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì. Quách Quỷ ngồi xổm trước mặt Diệp Tuyền, đau đớn khiến cơ thể đối phương run rẩy không ngừng, máu tươi liên tục trào ra từ miệng bắt đầu tràn xuống đất.

“Diệp thiếu gia, ta không tin ngươi.”

Diệp Tuyền khó khăn hít thở. Một chưởng lúc nãy rất ác liệt, y không hề chống đỡ, hiện tại một chữ cũng không nói được.

Một bàn tay chậm rãi vươn về phía Diệp Tuyền, ý thức Diệp Tuyền hỗn độn, hai mắt nhắm lại, rơi vào bóng tối.

“Người đâu?” Quảng Võ hỏi.

“Chạy rồi.” Quách Quỷ đáp.

Quảng Võ cúi người ôm Diệp Tuyền đã ngất xỉu trên đất lên. Hẳn là tác động đến vết thương của đối phương, Diệp Tuyền phát ra vài tiếng rên rỉ thống khổ.

Quả nhiên là ngươi. Quảng Võ không nhịn được nhếch mép. “Vào thôi.”

Quảng Võ đi đến trước cửa, cánh cửa son đóng chặt chậm rãi mở ra, tiếng két bén nhọn khiến tai mỗi người đều đau. Một cặp song sinh từ sau hai bên trái phải cánh cửa đi ra, cung kính khom người, đồng thanh nói: “Mời Quảng gia.”

Diệp Tuyền mơ mơ màng màng mở mắt ra, một đôi mắt đen láy sáng sủa phản chiếu gương mặt mình.

Cô gái vui vẻ ngẩng đầu, quay đầu lại cười nói: “Quảng gia, tỉnh rồi.”

Quảng Võ đẩy cô gái ra, ngồi xuống bên đầu giường Diệp Tuyền, hai tay luồn qua nách đối phương kéo vào lòng mình, thân mật dán lên vành tay đối phương, dùng thanh âm chỉ mình Diệp Tuyền nghe được nói: “Nói một chuyện chỉ có hai chúng ta biết.”

Diệp Tuyền quay đầu dùng thanh âm giống vậy nói vài chữ bên tai Quảng Võ.

“Hàng thật.” Quảng Võ cao giọng nói.

Quách Quỷ thở phào một hơi, xoa xoa tay đi đến, còn chưa kịp mở miệng —— Bị một đấm của Diệp Tuyền đánh lăn quay xuống đất.

Diệp Tuyền thờ phì phò, từ miệng vết phát ra từng cơn đau nhức.

“Tên lúc nãy không phải là Quách Quỷ.” Quảng Võ thở dài, ôm lấy mặt mình: “Là Đường Thiên Huyền.”

Diệp Tuyền im lặng không nói gì.

“Khi ta đến kho củi thì thấy Quách Quỷ bị trói gô lại ném trong đống củi, khi chạy đến Phủ Tướng Quân thì ngươi đã nằm trên đất.”

Lửa giận của Diệp Tuyền với Quách Quỷ hơi hạ xuống một chút.

“Ngươi xem xem lệnh bài còn đó không?”

Diệp Tuyền nâng tay lênh, định sờ lệnh bài của Quảng Võ, bỗng nhiên dừng tay lại, tức giận trừng Quách Quỷ quát: “Ngươi đi ra ngoài!” Nhìn quanh phòng một lượt, Diệp Tuyền thấy tiểu cô nương đứng trong góc, ghét bỏ nhíu mày, cũng quát cô: “Ngươi cũng đi ra ngoài.”

Cô gái sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Diệp Tuyền sờ sờ chỗ vốn đặt lệnh bài, đã trống trơn. “Không thấy.”

“Quả nhiên là vì cái này.”

“Làm sao đây?” Diệp Tuyền đĩnh đạc nằm xuống giường, “Ui ——”, đụng vào miệng vết thương rồi.

“Tấm lệnh bài này vô dụng, ngươi giữ lâu như vậy không có khả năng không biết.”

“Đường Thiên Huyền muốn vào một chỗ nên mới muốn lệnh bài của ngươi.”

Diệp Tuyền nhớ đến chuyện xảy ra ở Đông Thị.

Trước khi tiếp xúc với Quảng Võ, Đường Thiên Huyền còn từng gửi thư cho y nói mình đang ở Mê Tiên Dẫn, sau này y không còn nhận được tin tức từ Đường Thiên Huyền nữa. Sau khi bị bức phải hợp tác với Quảng Võ, Đường Thiên Huyền liên tiếp xuất hiện mấy lần. Lần đầu tiên làm Đàm Thiên bị thương, lần thứ hai làm kẻ cùng hắn tồn tại ở Ác Nhân Cốc nhiều năm là mình.

Diệp Tuyền ngẩng đầu nhìn Quảng Võ. Quảng Võ vô cùng chú tâm tự hỏi chuyện gì đó, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của mình.

Mấu chốt khiến Đường Thiên Huyền thay đổi thái độ với mình là Quảng Võ… Nói cách khác, không phải Đường Thiên Huyền không tin y, mà là không tin kẻ từ đầu tời đuôi đều trống rỗng như Quảng Võ.

“Quảng Võ, ta đi ra ngoài một chuyến.”

“Đi đi.” Quảng Võ vô tình phất tay.

Đôi song sinh từ ngoài cửa bước vào, liếc nhau, dùng giọng nói trong trẻo nói: “Quảng gia có cần bọn ta đi theo hắn không?”

Quảng Võ đờ ra một chút, nhẹ nhàng nói: “Không cần, ta tin hắn.”

Diệp Tuyền đổi một đĩnh vàng từ tiền trang, mang theo đĩnh vàng này vào sòng bạc.

Lúc này sòng bạc đang có rất nhiều người. Xét cho cùng có không ít người nghĩ rằng mình được trời thương, không cẩn thận liền đặt một số tiền lớn.

Diệp Tuyền đi thẳng đến bàn nhiều người đánh bạc nhất, Y cố ý không nhìn vào mắt nhà cái, từ sau lần đi vào mật đạo trong sòng bạc, Diệp Tuyền căn bản không biết được người trong sòng bạc này rốt cuộc là đứng về phía hắn hay đứng về phía Quảng Võ. Diệp Tuyền đặt đĩnh vàng chói mắt xuống giữa bàn, hình vẽ dưới đĩnh vàng là ba con xúc xắc hướng mặt sáu điểm lên trên. Y đặt là báo tử.

Trong đám người truyền ra tiếng kêu sợ hãi hoặc trào phúng.

Nhà cái cùng Diệp Tuyền đều im lặng, nhà cái cầm chén xúc xắc lên, ra vẻ lắc rất mạnh. Cái chén đi một vòng trên không sau đó nặng nề đập xuống bàn, ba con xúc xắc bên trong phát ra tiếng vang trong trẻo, tất cả động tác đều rất lưu loát.

“Đại! Đại! Đại!”

“Tiểu! Tiểu! Tiểu!”

Mấy con bạc liên tục hô lên.

Nhà cái lật chén lên, đáp án sáng tỏ —— Ba mặt ba [3].

“Cái đệt! Vậy mà cũng đặt trúng à!”

“Xin mời khách quan lên lầu, ngài là người đầu tiên đặt trúng báo tử của sòng bạc chúng tôi, ông chủ đã chuẩn bị một bàn nhắm rượu cho ngài hưởng dụng.”

Diệp Tuyền không nói tiếng nào theo nữ nhân lên lầu, hai chạy bàn ở sau lưng thở hổn hển ôm tiền thắng được cho hắn.

“Các ngươi đi xuống đi.” Diệp Tuyền phất phất tay, ý bảo ba người rời đi.

Một bàn đồ ngon rượu thơm bị y quét sạch. Diệp Tuyền ăn uống no nê xong không bảo người đến dọn dẹp, cũng không mang tiền y thắng được rời đi, chỉ nằm trên tháp Di Lặc nhắm mắt dưỡng sinh, như là đang đợi người.

Thời gian mỗi lúc một trôi, mặt trời dần dần ngã về tây, sòng bạc vốn náo nhiệt về chiều càng thêm náo nhiệt.

“Két ——” Một âm thanh đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Diệp Tuyền mở mắt ra, từ trên tháp ngồi dậy, nhìn người đang đứng trong bóng tối: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đến.”

Người vừa tới tháo mặt nạ xuống, vết sẹo dữ tợn trên mắt phải lộ ra. Tay trái hắn xách thiên hạp đặc hữu của Đường Môn, trên hổ khẩu có một hình xăm, là hình hai lưỡi búa giao nhau của Ác Nhân Cốc.

—— Đường Thiên Huyền.

“Ngươi không nên tới tìm ta.” Đường Thiên Huyền mở miệng, giọng nói khàn khàn, vô cùng khó nghe.

“Nếu Đào Hàn Đình không ra lệnh thì ta cũng không muốn tới tìm ngươi. Chỉ vì tránh quan phủ mà biến mình thaành cái dạng này, thật đáng xấu hổ.” Giọng điệu Diệp Tuyền không vui, để lộ ra sự phẫn nộ của y với người này: “Ta tới cũng chỉ để hỏi ngươi một chuyện, tại sao lại ra tay với ta. Nói gì thì nói, chúng ta mấy năm nay cũng xem như là đồng bạn.”

“Ha.” Đường Thiên Huyền cười, thanh âm như là một cái thanh la bị hỏng: “Ngươi về phe Quảng Võ, ngươi liền là kẻ địch của ta.”

Chủy thủ vung lên, vững vàng đặt trên cổ họng Đường Thiên Huyền. Mũi dao dần dần nhập vào da, mất mạng cũng chỉ là chuyện trong giây lát.

Đường Thiên Huyền cười lạnh, cúi đầu điều chỉnh thiên cơ hạp của mình như không có gì, thờ ơ nói: “Ngươi quen ta bao lâu, ngươi tin tưởng ta không? Ngươi quen Quảng Võ bao lâu, sao ngươi lại tin tưởng hắn ngay?”

“Quan hệ thiệt hơn giữa ngươi và ta phức tạp hơn quan hệ giữa ta và Quảng Võ.”

“Ngươi vốn không rõ hắn là loại người nào.”

“Ta vốn cũng không rõ ngươi là loại người nào.”

“Lực lượng sau lưng Quảng Võ đủ để lay động toàn bộ Ác Nhân Cốc, như vậy ngươi vẫn muốn tiếp tục hợp tác với hắn?”

“Đường Thiên Huyền, ngươi nói cứ như là thứ trong tay ngươi không đủ để lay động toàn bộ Ác Nhân Cốc.”

“Nếu đã như vậy, đôi ngã phân ly.”

Chủy thủ trong tay Diệp Tuyền hơi đẩy lên trên, cười nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ thả ngươi đi?”

“Ngươi ngăn được ta sao?” Phù Quang Lược Ảnh.

Diệp Tuyền vội lùi về sau mấy bước, sau lưng chạm đến tường, lại vội vàng bước về trước hai bước, đảm bảo quanh mình không có trở ngại. Cơ quan của thiên cơ hạp kêu lên ken két, Diệp Tuyền nắm chặt chủy thủ trong tay, cẩn thận cảm nhận từng chút thay đổi bên người.

“Vù ——” Một vệt đen sượt qua tay trái, “Đinh ——”, mũi tên cắm sâu vào vách tường. Diệp Tuyền chật vật lăn hai vòng về bên trái, bên tai hiện ra một đường máu đỏ thắm.

“Diệp Tuyền, chỉ khuyên ngươi một câu, đừng quá tin Quảng Võ ——”

“Ầm ——” Đường Thiên Huyền phá song cửa sổ ngảy xuống ngã tư nhộn nhịp dưới lầu.

Diệp Tuyền tựa vào cửa, ánh mắt truy tìm bóng dáng Đường Thiên Huyền. Động tác của đối phương rất nhanh nhẹn, sau khi chạy vài chục trượng liền triệt để biến mất trong đám đông.

May mà chuyến này cũng không xem là không có thu hoạch.

Diệp Tuyền sờ sờ vết thương trên tai mình. Đầu ngón tay chạm vào làn da bị thương truyền ra một chút đau đớn. Y dùng ngón tay vê vê máu của mình. Màu sắc bình thường, không có cảm giác đặc sệt quá mức, trên tên của Đường Thiên Huyền không tẩm độc.

Diệp Tuyền âm thầm thở phào một hơi, xách hai cái túi nặng trịch lên, từ song cửa sổ bị Đường Thiên Huyền phá hỏng bỏ đi.

Phản ứng đầu tiên khi Quảng Võ thấy Diệp Tuyền là chú ý đến vết thương trên tai y.

Gặp phải ánh mắt có thể nói là trắng trợn của Quảng Võ, Diệp Tuyền chột dạ cúi đầu, thấy đối phương không có ý định thăm dò, y lại không cam lòng ngẩng đầu lên, giận hờn nhìn Quảng Võ.

“Bị người của quan phủ bắt gặp?”

Diệp Tuyền lắc đầu, đối phương sáng tỏ gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

“Ta gặp được Đường Thiên Huyền.” Diệp Tuyền đi đến trước mặt hắn.

Hai chân bắt chéo nhau của Quảng Võ mất tự nhiên giật giật, nhịn không được mà từ trên giường ngồi dậy. Hắn vẫy vẫy Diệp Tuyền, ý bảo y đến chỗ mình. Diệp Tuyền không hề chần chừ, ba bước thành hai bước, gần như là vội vã đi đến bên người hắn.

“Vết thương không sao chứ?” Hắn vén tóc rũ xuống bên tai Diệp Tuyền.

“Nhìn máu chảy ra thì hẳn là không sao.” Diệp Tuyền hơi mím môi, bỗng nhiên nói: “Ta cảm thấy ngươi hẳn là biết.”

Quảng Võ bật cười: “Ta không cho người theo dõi ngươi.” Hắn vỗ vỗ giường, muốn Diệp Tuyền nằm xuống.

Diệp Tuyền nằm lên giường, để vết thương lộ ra, một tay đè tóc mình lại. Quảng Võ mang rượu thuốc tới, động tác hết sức ôn nhu chùi miệng vết thương cho y, dù rằng đây chỉ là một vết thương nhỏ.

“Lần sau ngươi có thể theo dõi ta.”

“Không cần thiết.” Quảng Võ nói: “Ta tin ngươi.”

Diệp Tuyền quay đầu, dùng khóe mắt nhìn Quảng Võ đang nghiêm túc xử lý vết thương cùng bôi thuốc cho mình, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra lời cuối Đường Thiên Huyền nói với y trước khi đi.

“Đừng quá tin Quảng Võ.”
Chú thích:

[1] Hổ khẩu: Vùng giữa ngón cái và ngón trỏ.

[2] Trượng: Một trượng bằng khoảng 3,3 mét.

[3] Nguyên đoạn này mình cũng không chắc lắm, không hiểu tại sao Diệp Tuyền đặt ba mặt sáu mà ra ba mặt ba lại ăn @@