[Kiếm Tam][Sách Tàng] Mê Tiên Dẫn

Chương 9



Có lời của Quảng Võ, mọi người đều ngủ rất ngon, sáng sớm thức dậy ai cũng thần thanh khí sảng, trừ một người.

Dưới mắt Vu Huyền đen thui, nhìn cứ như một đêm không ngủ.

Quách Quỷ ăn một đũa mì thịt bò, quái dị nhìn Vu Huyền.

Trên bàn đặt mấy chén nước ấm, Vu Huyền mơ mơ màng màng ngồi xuống, Khoái Đao Thát Tử bưng một tô mì thịt bò lên. Hắn cầm lấy một đôi đũa dùng không được thuần thục lắm, động tác ăn mì cứng đờ không tự nhiên.

“Tay bị sao vậy?” Thư Mặc tiên sinh chú ý trên tay phải Vu Huyền có quấn băng vải.

Vu Huyền dường như nghĩ đến cái gì, bỗng dưng mở to hai mắt, buông đôi đũa trong tay xuống, mở băng vải ra để lộ cổ tay trước mắt mọi người —— Trong lòng bàn tay Vu Huyền có ba điểm đen, một màn sương đen ngưng trên cô tay.

“Mê Thần Đinh.” Thư Mặc tiên sinh thu hồi ánh mắt.

Mặt Vu Huyền trở nên trắng bệch.

Độc của Mê Thần Đinh phát tác không mau, độc tính từng chút từng chút một ngấm vào cơ thể. Ban đầu thoạt nhìn như là thiếu ngủ, có vẻ mơ mơ màng màng, nếu không để ý thì người trúng độc sẽ dần trở nên đầu óc mơ màng, thời gian mơ hồ mỗi lúc một dài, cuối cùng hoàn toàn mê muội, mặc cho độc tính như tằm ăn rỗi nuốt lấy cơ thể, chết trong thống khổ.

Đường Thiên Huyền luôn dùng độc rất dã man, xưa nay luôn đánh Mê Thần Đinh vào tim, độc tính phát tác cực kỳ nhanh, khi chết đi chỉ thấy trên ngực có ba điểm đen. Độc trên người Vu Huyền e là khi Đường Thiên Huyền muốn giết Mạc Cửu Ngân, Vu Huyền thay đệ đệ cản một chiêu nên Mê Thần Đinh đã đánh vào tay.

Thư Mặc tiên sinh lấy ra ngân châm đâm vào vài đại huyệt của Vu Huyền, hai mắt đối phương nhanh chóng tỉnh táo lên, chỉ là… màn sương đen trên cổ tay cũng thâm hơn.

“Mê Thần Đinh của Đường Thiên Huyền chỉ đánh vào tay ngươi, thời gian độc tính ngấm vào sẽ rất dài. Ta giúp ngươi phong kín vài đại huyệt, thời gian của ngươi sẽ dài hơn một tí. Nếu trong vòng một tháng có thể bắt được Đường Thiên Huyền thì độc của ngươi sẽ được giải, nếu không bắt được thì ngươi tự cầu nhiều phúc đi.”

Vẻ mặt Vu Huyền nặng nề, không nói lời nào.

Giờ Thìn, thương đội kiểm kê hàng hóa mang theo, cho lạc đà ăn no, múc đầy nước xong, nhân dịp nắng còn chưa quá gắt nhanh chóng lên đường.

Các thương nhân không phải người luyện võ như bọn Quảng Võ, chưa tỉnh ngủ chính là chưa tỉnh ngủ, cố tỉnh thì tinh thần cũng mệt rã rời. Trên đường đi rất ít người nói chuyện đùa giỡn, đều cưỡi trên lạc đà gật gà gật gù. May mà lũ lạc đà này biết đường, không thì đi vào hang ổ của mã tặc cũng không biết.

Trong tay Diệp Tuyền nắm một thanh đoản đao.

Thanh đoản đao là hôm qua Đường Thiên Huyền bỏ lại, Quảng Võ tẩm qua nước rồi lại bỏ ngân châm vào trong nước, thật lâu sau ngân châm cũng không chuyển sang màu đen, đoản đao không tẩm độc.

Sau đó Quảng Võ nhét đao vào tay y.

Đao này tuyệt đối là đao tốt, bén đến mức không thể cho vào vỏ. Diệp Tuyền không thể để trong người liền dùng một sợi dây tơ hồng treo trên thắt lưng.

“Mượn hoa hiến Phật.” Quảng Võ nói với y như vậy.

Đúng là Diệp Tuyền đã thèm muốn thanh đoản đao này từ lâu. Ngày Đường Thiên Huyền còn ở trong Ác Nhân Cốc, hai người vẫn còn bình yên vô sự, Diệp Tuyền đã thấy thanh đao này của Đường Thiên Huyền rất tốt, cũng từng hỏi mượn hắn không chỉ một lần, không ngờ cuối cùng lại lấy được bằng cách này.

Diệp Tuyền tung đao hai vòng, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Quảng Võ ở phía trước. Trên lưng đối phương đeo một thanh thương, dùng vải đen bọc lấy, vật giấu dưới lớp vải rất là mảnh dài, có cảm giác rất yếu đuối.

Diệp Tuyền chưa từng thấy thanh thương nào như vậy.

Có lẽ là vì Diệp Anh, một đại đệ tử như Diệp Tuyền có một sự yêu thích và hiếu kỳ không thể nói thành lời với binh khí.

Thương của Quảng Võ, không hề nghi ngờ, đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của y.

Đó là một thanh thương rất kỳ quái. Diệp Tuyền không thạo thuật đúc nên cũng không thể nói nó kỳ quái ở chỗ nào, thế nhưng đã ở Tàng Kiếm Sơn Trang từ nhỏ cũng mưa dầm thấm đất, y chỉ liếc nhìn một cái là biết thanh thương kia không tầm thường.

Những thanh thương bình thường đều có cảm giác uy mãnh, đại khái là cảm giác kiểu “một thương định thiên hạ”.

Nhưng thương của Quảng Võ lại không như vậy. Rất nhỏ, rất dài, giống như là thương dành cho nữ. Diệp Tuyền đã từng nhìn thấy thương của Tào Tuyết Dương, ngay cả thương của Tào Tuyết Dương còn mạnh mẽ hơn thương của Quảng Võ.

“Đang nghĩ gì?” Không biết từ khi nào Quảng Võ đã lùi về bên người Diệp Tuyền.

Diệp Tuyền giật mình, nghĩ về thương của Quảng Võ đến mất hồn, lại còn không biết chính chủ đã đi đến bên người mình. “Không nghĩ gì cả, chỉ là có chút hiếu kỳ.”

Quảng Võ cong môi, bình tĩnh nói: “Ta nghĩ có liên quan đến ta.”

Diệp Tuyền đang định hỏi về thương của Quảng Võ thì Quách Quỷ bên cạnh bỗng kêu ầm lên.

“Thương đội muốn đi Phi Sa Quan, chúng ta đi theo hay là trực tiếp qua Ngọc Môn Quan?” Diêu Phong hỏi ý kiến Quảng Võ.

“Ngọc Môn Quan, trực tiếp đến Trường Nhạc Phường.”

Thương đội đi về phía Phi Sa Quan, bọn họ đi Ngọc Môn Quan, hai bên mỗi người một ngã.

“Thương đội không thiếu một ai.”

“Ai biết.” Quảng Võ lấy túi da dê ra thoải mái uống nước.

Tách khỏi thương đội mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn. Ở chung với người lạ không rõ thân phận khiến người ta khó chịu, đổi thành người quen thì dù không rõ thân phận cũng thoải mái hơn nhiều.

Huống chi trong đội ngũ còn có một người như Quảng Võ.

“Hình như Quảng tướng quân đã nhìn ra gì đó.” Thư Mặc tiên sinh quay đầu nhìn Quảng Võ, gương mặt có chút không giống với hôm qua.

Diệp Tuyền không nhịn được nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Thư Mặc tiên sinh, muốn tìm ra chút manh mối.

“Những người biết được chân diện mục của Thư Mặc tiên sinh đều đã chết”. Quảng Võ nói.

Diệp Tuyền xấu hổ thu hồi ánh mắt, không ngờ khi mình chăm chú nhìn người khác thì lại có người nhìn mình.

“Thư Mặc đang bị truy nã, khuôn mặt lúc trước rất giống với khuôn mặt vốn có nên phải dịch dung.”

“Không có gì khác biệt.” Diệp Tuyền thẳng thắng.

Phía trước chính là Ngọc Môn Quan, mọi người lần lượt xuống lạc đà.

Ngọc Môn Quan là lãnh địa của Thần Sách, Quảng Võ dùng thân phận Thiên Sách Phủ xuất hiện ở đây rất là nhạy cảm, rất dễ rước họa sát thân.

“Người tới là ai!” Quân Thần Sách trên thành cao giọng quát.

Quảng Võ không nói gì, nâng tay vỗ vai Diệp Tuyền. Diệp Tuyền sửng sốt một chút rồi quay đầu nghi hoặc nhìn đối phương.

Không nhận được câu trả lời, quân Thần Sách bắt đầu đề phòng, lại hỏi những người đang giấu mình trong lớp áo choàng dưới thành: “Người tới là ai!” Ngữ khí cũng nghiêm khắc hơn lần trước.

“Ác Nhân Cốc Tuyền Tự Kỳ.” Quảng Võ đáp.

Quân Thần Sách châu đầu thảo luận một lát, một người từ trên thành đi xuống. Người đó cúi chào bọn họ, nói: “Cảm phiền lấy lệnh bài ra.”

Diệp Tuyền lấy lệnh bài của mình ra, lệnh bài kỳ chủ của Tuyền Tự Kỳ đủ để dọa bọn tiểu binh. Tiểu binh nhanh chóng chạy lên tường thành, nói nhỏ vài câu với lĩnh tướng, lĩnh tướng vung tay lên, cổng Ngọc Môn Quan mở ra.

Vào Ngọc Môn Quan mọi người đều rất cẩn thận, nắm lạc đà bước nhanh về phía trước. Trên đường không ai nói gì, mãi đến khi qua Ngọc Môn Quan, quân Thần Sách thủ quan một lần nữa đứng thành hàng, thần kinh luôn căng chặt mới được thả lỏng.

“Ta cứ tưởng ngươi có thể hù cả quân Thần Sách.” Diệp Tuyền quay đầu nhìn Quảng Võ, trên mặt là một nụ cười khiến người ta thấy thoải mái.

“Thật ra cũng không phải là không thể, chỉ là sẽ bại lộ vài chuyện, chuyện ấy không được để lộ ở đây.” Quảng Võ nói nhỏ với y: “Hơn nữa, ta thấy rất nhanh thôi ngươi sẽ biết nó là gì.”

Diệp Tuyền không hiểu câu cuối của Quảng Võ lắm.

Lạc đà qua Hoang Mạc Long Môn rồi thì không còn tác dụng nữa, Quách Quỷ bán mấy con lạc đà cho trạm dịch rồi mua mấy con ngựa chịu được cái lạnh ở Côn Lôn.

Vào Côn Lôn sẽ thật sự là nơi vàng thau lẫn lộn.

Quách Quỷ cưỡi ngựa đến khách sạn trước để chuẩn bị, Thư Mặc tiên sinh cùng Diêu Phong đều bị cóng không chịu nổi, với lại Vu Huyền cũng cần người giám thị nên đi cùng Quách Quỷ đến khách sạn trước. Theo thói quen, sau khi vào Trường Nhạc Phường, việc đầu tiên Đàm Thiên làm là dạo một vòng, thăm dò địa hình, tìm vài chỗ có thể bổ sung lương thực và nước rồi mới đến khách sạn.

Quảng Võ không biết từ đâu mua được một cái áo khoác lông khoác lên người Diệp Tuyền. Đối phương ăn mặc quá mỏng manh, gương mặt trắng nõn bị cóng đến tái nhợt.

“Uống chút rượu nhé?”

Diệp Tuyền kiên định lắc lắc đầu. Tửu lượng cùng tửu phẩm của mình tệ đến mức nào y cũng rõ, hơn nữa ở chỗ này muốn làm ấm người thì phải uống rượu mạnh mới được.

Quảng Võ đi tìm Miêu Bà Bà, bà lão rất nhiệt tình mang rượu nóng và thịt nướng ra chiêu đãi hắn và Diệp Tuyền.

Ăn chút đồ nóng, sắc mặt Diệp Tuyền dần hồng hào trở lại. Quảng Võ cầm chén rượu đưa đến trước mặt y, hất hất cằm ý bảo y uống đi: “Uống một chút, đây là rượu được hâm nóng.”

Diệp Tuyền nửa tin nửa ngờ nhấp một chút, cảm giác ấm áp, quả nhiên không phải rượu mạnh.

“Dạ dày sẽ thoải mái chút.”

“Ừ.” Mặt Diệp Tuyền giấu trong mũ trùm lông xù, khóe mắt cẩn thận nhìn trộm Quảng Võ.

Quảng Võ mặc một chiếc áo choàng tương đối dày, một bàn tay từ trong áo choàng vươn ra nắm lấy chén rượu, đại khái là vì màu da nên y cũng không nhìn rõ Quảng Võ có bị lạnh hay không. Diệp Tuyền uống một ngụm rượu cuối cùng trong chén, bỏ chén xuống, dùng mu bàn tay chạm vào mặt Quảng Võ. Dường như đối phương không ngờ được rằng y sẽ làm như vậy, rượu trong chén bắn ra hơn phân nửa.

“Về khách sạn, lạnh quá.” Mặt Quảng Võ không lạnh, cũng không hẳn là ấm.

Quảng Võ cố ý không để ý Diệp Tuyền, thản nhiên uống rượu ăn thịt.

Diệp Tuyền không thấy hắn trả lời, vươn tay kéo kéo áo choàng của hắn, lặp lại: “Về khách sạn, lạnh quá.”

Không hiểu tại sao Quảng Võ cười cứ như quỷ kế vừa thành công.

Diệp Tuyền cởi áo khoác ra, Quảng Võ sờ sờ độ ấm trên mặt y, ấm áp. Không biết có phải là do uống rượu hay không mà hai má đỏ rực.

Mắt Diệp Tuyền rất sáng, có chút long lanh. Quảng Võ đứng im không nhúc nhích, lặng lặng đối diện với y.

Quách Quỷ thấy hai người bọn họ bước vào, há miệng định kêu, lại thấy không khí giữa hai người là lạ, miễn cưỡng nuốt lại những lời muốn nói.

“Nhìn cái gì?” Quảng Võ nhẹ nhàng hỏi y.

Diệp Tuyền không nói gì, vẫn cứ ngước mắt nhìn hắn. Hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh, Quảng Võ nhìn kiểu nào cũng thấy thuận mắt.

Diệp Tuyền ôm lấy mặt Quảng Võ, chậm rãi đến gần, mắt thấy sắp hôn lên thì bị một bàn tay không biết từ đâu ra bụm miệng lại.

“Sao ngươi uống rượu nếp mà cũng say được thế?”

Quảng Võ ôm Diệp Tuyền lên, đối phương ở trong lòng hắn càng không an phận. Quảng Võ cố gắng chống cự một lát, cuối cùng cũng bỏ cuộc —— Rốt cuộc phải khiêng lên.

Quảng Võ ra khỏi phòng, thở phào một hơi như được đại xá.

Quách Quỷ đang cắn một cái chân dê nướng, trên miệng dính đầy mỡ, thấy Quảng Võ đi qua còn huơ huơ chân dê trong tay.

Quảng Võ ngồi xuống, cầm đũa lên chọt chọt một cái chân dê khác trong dĩa, không hứng thú lắm.

“Haiz, nghe nói gì chưa?”

“Nghe nói gì?”

“Thiên Huyền Kỳ xảy ra nội chiến. Sau khi Đường Thiên Huyền bị bắt thì Liễu Tam Đao tạm nhậm chức kỳ chủ, hôm qua Liễu Tam Đao đến khách sạn Long Môn làm việc gặp phải vài người. Ai trong Ác Nhân Cốc cũng biết Liễu Tam Đao, chỉ tạm nhậm chức kỳ chủ mà đã cho rằng mình giỏi lắm, kết quả là đắc tội Quỷ Thủ Đường bị người ta xử lý. Hiện tại người trong Thiên Huyền Kỳ đang đánh nhau vì chức kỳ chủ.”

“Ngươi có tay chân trong Ác Nhân Cốc à? Sao có thể hỏi thăm rõ ràng như vậy?”

“Hiển nhiên!” Hắn kiêu ngạo ưỡn ngực, giống như mình vừa làm một chuyện rất giỏi.

Quảng Võ rầu rĩ cười hai tiếng.

Không phải là chưa nghe qua người của Trường Nhạc Phường luôn cho mình là đúng, chỉ là không ngờ rằng họ lại tự cho mình là đúng đến mức này. Nhưng mà… Tóm lại là vẫn nghe ngóng được một chút.

Diệp Tuyền tỉnh giấc giữa đên, bên ngoài im ắng, chỉ có tiến gió vù vù.

Diệp Tuyền xuống lầu, bảo chạy bàn gác đên cho hắn một tô mì sợi.

Ban ngày y đã ngủ do say, những người khác chắc là đang ngủ mê man, trong khách sạn trừ chạy bàn gác đêm chắc cũng chỉ còn y thức.

Người nào đó đứng ở cửa, ló đầu qua song cửa nhìn Diệp Tuyền.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đoản đao trên thắt lưng Diệp Tuyền, bàn tay nắm ám khí mỗi lúc một nắm chặt. Hắn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, canh tay để trên cửa dường như nháy mắt sau đó sẽ đẩy cửa ra rồi lập tức phóng ám khí.

“Két ——” Cánh cửa cách mấy gian phòng mở ra, một người khác đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy mặt người kia hắn nhanh chóng lùi vào bóng tối, đôi mắt ngập tràn sát ý cũng bị bóng tối nuốt chửng.

Quảng Võ đi xuống lầu, cười đáp lại vẻ mặt ngoài ý muốn của Diệp Tuyền.

Chạy bàn bưng mì lên đặt trước mặt Diệp Tuyền rồi trở về quầy tiếp tục nằm sấp chờ bình minh.

Diệp Tuyền vừa ăn mì vừa nói: “Sao ngươi lại tỉnh?”

“Nghe tiếng động nên dậy xem thử.”

“Ta nào phải kẻ gian.” Diệp Tuyền tức giận trừng Quảng Võ.

“Ăn nhanh đi, ăn xong thì về phòng ngủ. Đường đến Ác Nhân Cốc còn rất dài, nếu chúng ta xui xẻo thì có khi phải qua đêm trong tuyết.”

Ngoài cửa sổ đúng lúc nổi lên một trận cuồng phong, tiếng gió gào thét nghe như tiếng mãnh thú phẫn nộ rít gào.

Diệp Tuyền run run, có cảm giác cả người đều lạnh cóng.

“Coi chừng lạnh chết ngươi.”

“Lạnh chết ta ngươi cũng không sống tốt!” Nói xong Diệp Tuyền bỗng nhận ra lời mình có chút ái muội, xấu hổ rụt rụt cổ, dùng mì trong tô chặn miệng mình.

Diệp Tuyền dậy sớm nhất, mới sáng sớm mà không hiểu sao khách sạn lại đầy người.

Khách sạn ở Trường Nhạc Phường không phải mì thì cũng là cháo trắng, đêm qua Diệp Tuyền đã ăn mì nên bảo chạy bàn cho mình một chén cháo, ngoài cháo còn một dĩa dưa muối ít ỏi.

Diệp Tuyền tuy bất mãn nhưng cũng chỉ chậc chậc hai tiếng rồi thôi. Người của Trường Nhạc Phường là kiểu gì sao một kẻ sống ở Ác Nhân Cốc nhiều năm như y có thể không biết, không cần thiết vì chút chuyện cỏn con mà làm lộ thân phận ở nơi vàng thau lẫn lộn này.

Những người còn lại trong khách sạn không biết là ai, mặt người nào người nấy đều lạnh băng, chiếm bàn nhưng không gọi thức ăn, mấy vị khách vừa vào Côn Lôn đã bị bọn họ dọa đi mất.

Người dám gây sự ở Trường Nhạc Phường rất nhiều, nhưng dám phô trương thanh thế gây sự ởTrường Nhạc Phường lại rất ít.

Ông chủ khách sạn luôn luôn bình tĩnh cũng không nhịn được, khúm núm cầu xin một người trong số đó: “Hảo hán à, các ngài làm vậy dọa hết khách của ta rồi, như vậy ta đào đâu ra tiền nộp thuế cho các ngài.”

Người nọ không hề lung lay, còn hỏi ngược lại ông chủ: “Chẳng lẽ con gái của ông không thể bán lấy tiền sao?”

“Ta… Ta… Các vị hảo hán của ta ơi, ta van cầu các ngài, xin các ngài hãy bỏ qua cho tiểu nhân!”

Diệp Tuyền ngồi nghe hồi lâu cũng nhận ra lai lịch của đám người này, chỉ là không biết bọn họ rốt cuộc là hàng thật hay hàng giả.

Có thể thu thuế ở Trường Nhạc Phường chỉ có một nơi, chủ nhân của nơi đó xưa nay đều là thần long kiếm thủ bất kiến vĩ, ngay cả lệnh triệu tập của Vương Di Phong cũng đều là trợ thủ tham dự. Mà nhân vật này, ghét nhất chính là lũ ỷ thế hiếp người như vậy.

Hẳn là giả rồi.

Một nữ tử xinh đẹp vén màn bước vào khách sạn, thấy người ở bên trong thì nhíu mày cao giọng trách cứ: “Các ngươi ở đây làm càn cái gì, cố ý khiến bảo chủ chán ghét à?”

“Tự nhìn lại mình đi, bảo chủ còn chưa xuất hiện đã vội vã lấy lòng, sợ mất chức đường chủ của mình à?”

“Câm miệng lại rồi cút khỏi khách sạn cho ta!”

“Hừ! Luyện đường chủ, bọn ta đi đây!” Nam nhân đứng dậy, ngạo mạn dẫn người ra khỏi khách sạn.

Đệ từ Minh Giáo vốn ẩn mình trong Ám Trần hiện thân bên cạnh nữ tử, nữ tử hít sâu một hơi, khẽ nói: “Lũ vô dụng không cần giữ lại, ngươi đi xử lý đi.”

“Vâng.”

Tiếng kêu thảm thiết từ ngoài cửa truyền vào, nữ tử lộ ra vẻ mặt hài lòng, lấy ra một đĩnh vàng đặt trước mặt ông chủ, mỉm cười nói: “Lúc nãy đã đắc tội ông rồi, đây là Lẫm Phong Bảo bồi thường cho ông.”

“Đa… Đa tạ…”

“Không cần khách sáo.” Nữ tử khẽ gật đầu với ông chủ, vén màn ra khỏi khách sạn.

Thư Mặc tiên sinh từ trên lầu đi xuống, hỏi: “Xảy ra chuyện gì, mới sáng sớm mà đã giết người rồi?”

“Chuyện riêng của Lẫm Phong Bảo ta cũng không dám lắm miệng.”

“Lẫm Phong Bảo?” Thư Mặc tiên sinh nghe vậy liền dậy lên hứng thú: “Nghe nói Lẫm Phong Bảo xưa nay trên dưới đồng lòng, bảo chủ thường xuyên đi vắng cũng không ai nổi loạn, sao bỗng nhiên lại có chuyện?”

“Có người làm chuyện bảo chủ của bọn họ không thích, bị một đường chủ xử lý.” Diệp Tuyền che miệng ho khan, nhỏ giọng nói: “Đừng nói đến chuyện riêng của người ta nữa, vị đường chủ kia đang ở ngoài khách sạn.”

Thư Mặc tiên sinh biết điều ngậm miệng.

Ở Côn Lôn, tuyệt đối không thể đắc tội Lẫm Phong Bảo. Từ sau khi trú quân của Hạo Khí Minh bị đẩy lùi, toàn bộ Côn Lôn đều nằm trong tay bọn họ.

“Sáng hôm nay náo nhiệt thật.” Quảng Võ xuống lầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.

“Vì lý do an toàn, câm miệng.” Diệp Tuyền nhắc nhở.

Quảng Võ mỉm cười, trả lời: “Được.”

Khách khứa dần dần thức dậy, họ đều rất ngạc nhiên với chuyện xảy ra ngoài khách sạn, nhưng khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa nữ tử và nam nhân thì đều thông minh chọn ngậm miệng.

Hiếu kỳ không quan trọng bằng mạng sống. Đạo lý này ai cũng biết.

Khách thức dậy nhiều, chạy bàn liền bắt đầu bận rộn. Quảng Võ tự mình đến phòng bếp múc một chén cháo, gắp mấy đũa dưa muối bỏ vào. Chạy bàn đến múc cháo cho khách nhìn thấy, sắc mặt bỗng đen thùi. Quảng Võ lấy ra một khối bạc vụn trong tay áo quăng cho chạy bàn, chặn những lời oán giận trong miệng hắn.

“Khách quan cứ từ từ dùng.”

Quảng Võ bưng chén trở về thì thấy Diệp Tuyền đang “động tay động chân” với thương của hắn.

“Làm gì đó?” Quảng Võ đặt chén cháo lên bàn.

“Sờ sờ chút thôi.” Diệp Tuyền mặt không đổi tim không nhảy.

“Hoàng hoa khuê nữ nhà người ta, sờ soạng rồi ngươi có cưới không?”

“Quảng Võ ngươi đừng có đùa!”

Quảng Võ không trêu Diệp Tuyền nữa, rút một đôi đũa ra khỏi ống trúc, khuấy khuấy cháo và dưa muối trong chén rồi đưa lên miệng một ngụm uống cạn, không biết lấy đôi đũa kia để làm gì.

Nữ tử dẫn ba người vào khách sạn, đi thẳng đến bàn bọn họ.

Chỉ nghe bịch một tiếng, bốn người đồng loạt quỳ một gối xuống, hai tay giơ cao quá đầu nắm quyền.

“Thuộc hạ Luyện Ngôn Triều cung nghênh bảo chủ hồi bảo ——”

“Thuộc hạ cung nghênh bảo chủ hồi bảo ——” Âm thanh còn vang dội hơn từ ngoài khách sạn truyền vào.
Mai có bài kiểm tra nên nay post sớm để còn học bài ;A;

Ờ và tiếp tục đờ mờ hai đứa bây vì cái tội tình như cái bình ;A; Chương sau bọn nó còn tình nữa, mấy chế cứ chờ ;A;