Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 26: Hạng nhất khối



"Vậy có lẽ phải để cho con thất vọng rồi, chú chưa có bạn gái." Diệp Kỳ Sâm ý cười dạt dào nói.

Hứa Diễn dại ra một lát, hỏi ngược lại: "Vì sao con lại phải thất vọng?"

"Thấy con rất muốn chung họ với Diệp Minh, nhưng mà thật xin lỗi, để con thất vọng rồi, con còn chưa đổi họ được." Diệp Kỳ Sâm làm như rất nghiêm túc nói: "Nếu không chờ hôm nào đó chú tìm được bạn gái rồi lại thông báo cho con ha?"

Khóe môi Hứa Diễn co giật: "Thôi cũng không cần thiết." Anh cũng không muốn họ Diệp được chứ. Diệp Diễn gì đó, chẳng dễ nghe tí nào.

Hứa Thư Yểu nghe bọn họ đối thoại mà phì cười ra.

Thấp thỏm trong nháy mắt đó, giờ khắc này cũng biến mất không còn một mảnh.

Diệp Kỳ Sâm nhìn cô một cái, ánh mắt dừng trên đôi lúm đồng tiền của cô, cười nói: "Không gian có hạn, mấy đứa tạm thời làm bài tập trên bàn cơm nhé."

Ba người dời trận địa, ngồi xuống bên bàn ăn. Hứa Diễn với Diệp Minh lấy bài thi được phát hôm thứ 6 ra, Hứa Thư Yểu thì lại lấy tập sách phụ đạo Diệp Kỳ Sâm đề cử lần trước.

Cuốn sách này có vài trang đã bị gấp lại đánh dấu, những đề trên mấy trang này là mấy câu cô có nhìn đáp án tham khảo cũng không hiểu nội dung cho lắm.

Diệp Kỳ Sâm kéo ghế dựa ngồi bên người cô, nhìn sơ sơ những đề trong này, tìm được điểm yếu về mặt tri thức của cô, cuối cùng anh thống nhất quy hoạch, dựa theo các điểm tri thức để phân loại những câu hỏi trong này, sau đó dựa theo các dạng đề phân biệt giảng cho Hứa Thư Yểu nghe.

Hứa Thư Yểu rất thông minh, có vài chỗ chỉ một lần là hiểu rõ, mà đã hiểu về dạng đề, vậy thì những câu hỏi khác cô tất nhiên sẽ hiểu.

Chỉ một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trên cơ bản cô đã học xong hết những dạng đề sẽ đề cập tới rồi.

Mắt thấy sắp tới trưa, thời tiết bên ngoài chẳng đẹp được đến dâu.

Diệp Kỳ Sâm hỏi: "Trưa nay mấy đứa muốn ăn cái gì? Chúng ta đi ra ngoài ăn đi."

Diệp Minh xoay cây bút trong tay nói: "Đều được, chú út dẫn đường là được rồi."

Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Ừ." Anh đứng dậy, mới tính toán về phòng lấy ví tiền, ai biết bên ngoài ầm vang một tiếng sấm sét, nối đuôi sau đó chính là tiếng mưa rơi rào rào.

Bên ngoài trời mưa.

Cây bút đang xoay trên tay Diệp Minh rớt xuống bàn, phát ra một tiếng lách cách, tay anh đang run rẩy.

Diệp Kỳ Sâm liếc mắt nhìn Diệp Minh một cái, nhíu mày nói: "Trời mưa rồi, tạm thời không ra ngoài được."

Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn cũng đều nhìn về phía Diệp Minh, sắc mặt của anh bạn rất không tốt.

Bọn họ đều biết được, Diệp Minh sợ trời mưa.

"Chú út, trong nhà có nguyên liệu nấu ăn không? Nếu có, vậy thì chúng ta ăn ở trong nhà là được." Hứa Thư Yểu nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm: "Con có thể nấu nướng."

Diệp Kỳ Sâm phản ứng rất nhanh, anh vừa nói vừa đi về phía tủ lạnh: "Nhà không có nguyên liệu nấu ăn, nhưng mà sủi cảo đông lạnh nhanh." Nói rồi, anh lấy sủi cảo cất trong ngăn đá ra, có tới mấy gói lận, cũng đủ cho 4 người bọn họ ăn.

"Vậy ăn sủi cảo trước đi." Hứa Thư Yểu nói: "Để con nấu."

Diệp Kỳ Sâm gỡ tay cô ra: "Ở nhà chú, sao có thể để con động thủ? Mấy đứa chơi một hồi trước đi, chú đi nấu sủi cảo cho mấy đứa." Anh lại xoay người vào phòng bếp.

Hứa Thư Yểu nhìn về phía Diệp Minh, quan tâm hỏi: "Cậu sao rồi?"

Diệp Minh lắc đầu: "Đang ở nhà, mình không sao."

Vì phân tán lực chú ý của Diệp Minh một chút, Hứa Diễn đề nghị: "Không thì chúng ta chơi game một hồi nha? Không phải cậu nói có thể chơi Warcraft sao? Cậu dạy mình chơi thế nào đi."

Diệp Minh nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được thôi, tới đây."

Hai người bọn họ đi sang phòng cạnh bên chơi game rồi, Hứa Thư Yểu quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang bận rộn trong bếp, do dự một lát, vẫn là đi qua đó.

Trong bếp đang một mảnh sương mù mịt mờ, động tác Diệp Kỳ Sâm thuần thục mà cho sủi cảo vào nồi, sau đó lại đậy nắp nồi lại.

Anh quay đầu, liền nhìn thấy Hứa Thư Yểu đứng ở cửa phòng bếp: "Sao lại tới đây rồi?"

"Tới xem ạ." Hứa Thư Yểu cười cười nói: "Không nghĩ tới nha, người như chú út cũng sẽ xuống bếp."

"Người như chú?" Diệp Kỳ Sâm bắt lấy chữ trong lời của cô, buồn cười đến phải hỏi ra: "Chú là người thế nào?"

"Ừm......" Hứa Thư Yểu mím môi, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cũng không biết nên dùng những từ so sánh gì để hình dung anh nữa.

Chính là cứ cảm thấy, công tử nhà có tiền, không dính khói lửa phàm tục như Diệp Kỳ Sâm hẳn là không có cơ hội để vào bếp đi. Nhưng mà nhìn động tác vừa nãy của anh, hình như còn rất là thành thạo.

Diệp Kỳ Sâm khẽ cười nói: "Chú không biết nấu nướng cho lắm, cũng chỉ biết nấu mấy cái sủi cảo thôi. Sống một mình ở nước ngoài muốn ăn đồ ăn chín có sẵn cũng chỉ có thể lấy sủi cảo đông lạnh đi nấu ăn, nấu nhiều rồi, tự nhiên sẽ thuần thục thôi."

Nghe được trêu chọc trong lời nói của anh, Hứa Thư Yểu cười, cô xoay người dựa vào cạnh cửa phòng bếp, nhẹ giọng nói: "Con thì ngược lại là biết nấu mấy món. Hồi trước sống với ông ngoại dưới nông thôn đó, ông ngoại biến một góc sân trong nhà thành đất trồng rau, trong vườn trồng rất nhiều rau dưa. Với số rau dưa kia, đã đủ cho ông cháu bọn con ăn mỗi ngày rồi.

Ông ngoại mê rượu, có đôi khi thím Phúc làm món nhắm không đủ ăn, con đi học làm, thời gian lâu rồi cũng biết nấu. Lúc nào ông ngoại uống rượu, nếu thím Phúc không ở nhà thì con sẽ nấu cho ông ngoại mấy món, để cho ông nhắm rượu."

Diệp Kỳ Sâm quay đầu, cách lớp sương mờ mịt nhìn về phía thiếu nữ đứng nơi cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có điềm tĩnh, cũng có chút thương cảm. Đoạn chuyện cũ kia trong miệng cô, đối với cô mà nói, hẳn là rất hạnh phúc nhỉ.

Nghe nói Cố lão tiên sinh đã mất vào mùa đông năm ngoái.

"Sủi cảo được rồi, con có muốn nếm thử trước không?" Diệp Kỳ Sâm mở miệng, cắt ngang hồi ức của cô. Anh dùng chén nhỏ múc cho cô một cái sủi cảo, lại cầm một đôi đũa tới đưa cho cô: "Nếm thử xem, hương vị thế nào."

Hứa Thư Yểu nhìn về phía anh, đột nhiên bật cười: "Chú út, hương vị của sủi cảo đông lạnh, không phải đều như nhau sao?"

Diệp Kỳ Sâm trầm mặc: "......"

Cô nhận lấy đũa cùng với chén trong tay anh, gắp cái sủi cảo trong chén lên đưa đến bên môi, nhẹ nhàng thổi thổi, chờ không còn nóng quá nữa thì cắn một miếng.

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm, cười nói: "Chín, có thể ăn rồi."

Diệp Kỳ Sâm gật đầu, lấy ra 2 cái đĩa trong tủ chén, lại cho sủi cảo trong nồi vào trong đĩa, còn không quên phân phó Hứa Thư Yểu: "Đi gọi mấy đứa nó tới ăn trưa nào."

"Dạ." Hứa Thư Yểu khẽ gật đầu, thả chén đũa trong tay xuống, quay đầu đi gọi Hứa Diễn với Diệp Minh.

Hai anh chàng kia còn đang nghiên cứu xem nên chơi Warcraft thế nào, nhưng nghe thấy tiếng Hứa Thư Yểu gọi ăn trưa, hai người chỉ đành phải tắt game trước, chờ ăn trưa xong rồi lại nghiên cứu.

Bốn người ngồi quây quần bên bàn, Hứa Thư Yểu phát hiện, Hứa Diễn với Diệp Kỳ Sâm ăn sủi cảo đều thích chấm dấm ăn, còn Diệp Minh thì thích chấm nước tương.

Mà chính cô, cái gì cũng không thích chấm.

Thì ra ăn sủi cảo cũng có thể ăn bất đồng như vậy nha.

Ăn xong bữa trưa đơn giản này, Hứa Thư Yểu chủ động dọn dẹp chén đũa vào trong bếp, rửa sạch sẽ.

Mưa rào và sấm chớp bên ngoài đã qua đi, ngay cả tiếng mưa cũng không nghe thấy nữa.

Diệp Kỳ Sâm bị Hứa Diễn vơi Diệp Minh kéo đi dạy chơi Warcraft, Hứa Thư Yểu lại lấy mấy cái đề hôm nay học ra xem lại một lần.

Tới chiều cỡ chừng 2 giờ hơn, hai mẹ con dọn dẹp đồ đạc, xuất phát từ nhà Diệp Kỳ Sâm về nhà mình.

Vẫn là tài xế nhà họ Diệp tới đón đưa bọn họ, tài xế đưa Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn đến cửa nhà bọn họ, sau đó mới chở Diệp Minh rời đi.

Diệp Kỳ Sâm lưu lại trong nhà, ngoài ý muốn thấy được 600 tệ được đặt dưới cái gạt tàn trên bàn trà, còn có một tờ giấy nữa.

Trên tờ giấy là một loạt chữ trông rất thanh tú: Chú út, cảm ơn chú lần trước đã hỗ trợ ứng ra phí ăn uống, đây là tiền trả lại cho chú.

Diệp Kỳ Sâm sửng sốt, suy nghĩ một hồi lâu mới phản ứng lại được số tiền này là chuyện như thế nào.

Chậc.

Lần trước anh cũng chỉ là thuận tay tính tiền nên cũng không để trong lòng, lại không nghĩ rằng Hứa Thư Yểu vẫn luôn nhớ rõ, còn trả tiền lại nữa.

Diệp Kỳ Sâm nhìn 500 tệ này, trong đầu lại hiện lên bộ dáng của Hứa Thư Yểu.

Cô bé này...... Thật đúng là rất khác biệt.

——

Đợt thi thử đầu tiên tới đúng hạn.

Trước khi thi một ngày, giáo viên phát bảng ghi trường thi và chỗ ngồi cho các bạn học, yêu cầu mọi người phải tìm được vị trí trường thi trước, miễn cho ngày mai đi thi không tìm ra được phương hướng.

Hứa Diễn với Hứa Thư Yểu cùng nhau đi tìm vị trí trường thi, Hứa Diễn chẳng lo lắng cho chính mình chút nào, ngược lại là lo lắng cho Hứa Thư Yểu.

"Mẹ, mẹ có chắc chắn không?" Này đây nếu mà không thi được hạng nhất, anh liền thảm rồi.

Lúc này anh đặc biệt hối hận, vì sao mình lúc trước lại xúc động đến vậy chứ?

"Còn được đi." Hứa Thư Yểu bình tĩnh nói: "Con cứ cầu nguyện một điểm, đó là ngày mai mẹ con đi thi gặp đề cho thêm đều biết làm đi."

"Gần đây con vẫn luôn cầu nguyện giúp mẹ đó, cũng không biết thần linh có nghe thấy không nữa."

Trên đường đi về, hai người họ ngoài ý muốn nhìn thấy Vương Tiêu, lại thấy cậu ấy biểu cảm hoảng hốt mà đi ngang qua bên người mình. Cũng chẳng biết cậu ấy muốn đi đâu nữa.

Hứa Thư Yểu quay đầu lại nhìn bóng dáng anh, cứ cảm thấy gần đây Vương Tiêu rất kỳ quái, hình như là càng âm trầm hơn hồi trước nhiều.

"Đi thôi, về lớp." Hứa Diễn thúc giục một tiếng.

"Ừm, tới đây."

Phía trường học vẫn là rất coi trọng lần thi thử này, nghe nói thi xong rồi còn muốn tổ chức họp phụ huynh nữa. Cho nên, mỗi một học sinh đều có áp lực tâm lý nhất định, rốt cuộc nếu thi không tốt, chờ đến lúc họp phụ huynh chính là lúc công khai xử tội.

Thi thử đợt này hoàn toàn là dựa theo nhật trình như đi thi đại học mà sắp xếp, là thi 2 ngày mới xem như kết thúc.

Sau khi thi toán xong hết rồi, mọi người đều về lớp của mình.

Trường thi của Hứa Thư Yểu còn khá là gần lớp của cô, nên rất mau cô đã trở về lớp. Sau khi Lý Mạn đi thi về thì hưng phấn muốn tìm Hứa Thư Yểu so đáp án một chút, kết quả lại phát hiện đáp án của hai người họ có một nửa là không khớp.

"Trời ơi, rốt cuộc là mình sai rồi, hay là cậu sai rồi ta?" Lý Mạn chọc đáp án của mình, rất là rối rắm.

"Yên tâm chờ thành tích ra không tốt sao? Đã thi xong rồi lại so đáp án sẽ chỉ tăng thêm phiền não mà thôi." Hứa Thư Yểu cười nói: "Đáp án của mình cũng không nhất định sẽ đúng nha."

Nghe Hứa Thư Yểu khuyên xong, Lý Mạn hít sâu một hơi, dùng sức gật đầu: "Được rồi, vậy mình sẽ không so nữa. Vậy Yểu Yểu cậu cảm thấy lần này cậu thi thế nào?"

"Mình cảm thấy còn được." Hứa Thư Yểu gật đầu nói: "Đều làm được hết." Trong đó có một đề phụ vừa lúc là dạng đề Diệp Kỳ Sâm đã giảng cho cô.

Hứa Diễn với Đỗ Xán cùng nhau trở lại, đang lúc muốn về lại chỗ ngồi của mình thì Hứa Mộng Dao lại đột nhiên gọi lại Hứa Diễn: "Hứa Diễn, cậu còn nhớ được vụ đánh cược của chúng ta lúc trước không?"

Hứa Diễn bỗng chốc dừng bước chân, nhìn về phía Hứa Mộng Dao: "Đương nhiên nhớ rõ rồi, sao hả? Cô đã nghĩ kỹ mình muốn quỳ xuống ở chỗ nào để xin lỗi rồi à?"

Hứa Mộng Dao trừng mắt: "Người phải quỳ xuống là cậu mới đúng đó!" Cô ta căm giận nói: "Tôi chỉ là nhắc cậu chút thôi, để ngừa cậu quên mất."

Hứa Diễn cười nhạt một tiếng: "Cô yên tâm, trí nhớ tôi rất tốt, không cần cô nhắc nhở."

Hứa Mộng Dao mím môi: "Cậu nhớ rõ là được." Hiện tại chỉ cần chờ thành tích thi đợt này ra thôi, cô ta đã gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy cảnh Hứa Diễn quỳ xuống rồi.

Thành tích thi được công bố vào ngày thứ ba sau khi thi xong, Hứa Mộng Dao tranh thủ khi thành tích ra thì chạy tới xem trước, sau đó cô ta liền thấy được một sự thật làm trước mắt cô ta tối sầm xuống.

Hạng nhất khối, Hứa Thư Yểu.