Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 23



Editor: Sơn Tra Beta: Thuỷ Tiên

Trên đường trở về khách sạn, một mình Ân Lưu Tô đi ở phía trước như người mất hồn.

Tạ Văn Thanh và Ân Ân đi ở đằng sau cách cô hơn mười mét, từ xa mà nhìn bóng lưng của cô.

Ân Ân nhỏ giọng: “Bạn trai cũ của dì Lưu Tô đúng là quá đẹp trai luôn ấy!”

Tạ Văn Thanh tuyệt đối không chấp nhận được cái này: “Dì của em chưa nói đây là bạn trai cũ, đừng có nói bậy!”

“Không phải bạn trai cũ thì tại sao lại gọi dì là “Tô Tô” một cách thân thiết như vậy chứ?”

Tạ Văn Thanh xoa xoa cái mũi, trong lòng cực kỳ không thích cách giải thích này: “Anh ta còn trẻ như thế, chỉ tầm tuổi của anh thôi, sao lại là bạn trai cũ của chị ấy được.”

Ân Ân híp mắt nhìn Tạ Văn Thanh: “Anh đang nghi ngờ mị lực của dì Lưu Tô hả?”

“Anh đang hoài nghi trình độ thưởng thức của mấy thanh niên thời nay, không phải ai cũng tinh mắt như anh đâu.”

“Chậc chậc chậc.”

“Em chậc lưỡi làm cái gì!” Tạ Văn Thanh không hề e ngại mà búng vào trán cô bé. “Đau chết em! Oa Oa hư quá!”

Tâm tình của Ân Lưu Tô không tốt, sau khi về tới khách sạn thì cô tự nhốt mình ở trong phòng.

Những ký ức không tốt đẹp khi còn nhỏ mà cô từng cố gắng quên đi lại hiện lên trong tâm trí sau khi gặp được Ân Cẩn Du.

Sau khi cô được sinh ra, cả thế giới đều sợ hãi Ân Lưu Tô. Không ai yêu cô cả, chỉ có một mình mẹ còn yêu thương cô, cũng không hề đối xử với hai anh em khác biệt.

Nhưng khi Ân Lưu Tô tròn năm tuổi, mẹ vì bảo vệ cô mà bị tai nạn giao thông, bất hạnh mà qua đời.

Ba lại càng khẳng định con bé “quái vật” vừa sinh ra đã xấu xí này chính là “ác ma” đã khiến cho mẹ bị tai nạn.

Mà anh trai ruột của cô, Ân Cẩn Du, chính là niềm an ủi duy nhất của ba.

Nếu chỉ là phân biệt đối xử thôi thì không đáng nói, nhưng sau khi mẹ qua đời, điều đón chào cô lại chính là... cuộc sống trong bóng tối dưới tầng hầm ngầm.

Cô không thể chạy nhảy giống như những đứa bé khác mà chỉ dựa vào sự chăm sóc tận tâm của bảo mẫu trong nhà mới có thể yếu ớt tồn tại.

Sau này cơ thể tốt hơn một chút thì cô có thể ngồi xe lăn đi ra vườn hoa phía sau nhà.

Nhưng Ân Lưu Tô vẫn không được phép ra ngoài, thậm chỉ còn phải che giấu bản thân khi có khách tới thăm nhà.

Anh trai Ân Cẩn Du và người bảo mẫu lương thiện trong nhà chính là cả thế giới của Ân Lưu Tô.

Ba vứt bỏ cô vài lần nhưng cô đều không có ấn tượng gì.

Nhưng có một lần thì ký ức lại khắc sâu vô cùng.

Lần đó, ba dẫn Ân Lưu Tô đến bờ sông, cô nhìn thấy trên xe có một con diều còn vui vẻ nghĩ rằng người ba lạnh nhạt này muốn dẫn mình đi thả diều, vậy nên trong lòng chỉ toàn là chờ mong.

Ba chỉ đẩy xe lăn của cô tới cạnh bờ sông mà không nói gì.

Ân Lưu Tô nắm chặt con diều trong tay, khó hiểu nhìn ba mình, khẽ gọi ông một tiếng: “Ba...”

Sắc mặt của ông ta rất trầm trọng, cũng không trả lời cô mà đẩy xe lăn đến phần đê không có lan can.

Chỉ cách dòng nước đang chảy xiết vài xăng-ti-mét!

Ông ta cứ thế quay người bỏ đi. Trong lòng Ân Lưu Tô cực kỳ sợ hãi, cô dùng giọng nói nghẹn ngào già nua như tiếng lá khô bị nghiền nát mà gọi ông ta: “Ba, ba, con sợ!”

Gió thổi càng lúc càng mạnh khiến cho chiếc xe lăn cũng đong đưa. Cô cố gắng lùi lại nhưng cánh tay không có chút sức lực nào.

Ân Lưu Tô khóc.

Tuyệt vọng như thế, sợ hãi như thế là thứ cô chưa từng cảm nhận được, mạnh mẽ hơn cả chính là nỗi khát vọng được sống!

Ân Lưu Tô dùng hết sức lực toàn thân mà chống lên xe lăn, muốn làm cho thân thể già nua này đứng lên.

Nhất định phải đứng lên! Cô nhất định có thể làm được!

Cuối cùng, Ân Lưu Tô ngã lăn xuống mặt đất, sau đó cố gắng bò vào bên trong.

Ba quay đầu lại thì nhìn qua thấy xe lăn đã rơi xuống sông, Ân Lưu Tô còn cố gắng bò trên mặt đất.

Đôi mắt đầy nước mắt nhưng đầy ngoan cường.

Khát vọng sống sót mãnh liệt như thế đã làm xúc động người ba ấy. Ông ta quay lại, ôm con gái mình vào trong xe rồi trở về nhà.

Sau ngày hôm đó, Ân Lưu Tô không bao giờ khóc nữa.

Quan hệ giữa hai ba con cũng xem như đã hoàn toàn chấm dứt.

Trong khi những người bạn đồng trang lứa đang cố gắng học tập và lớn lên thì Ân Lưu Tô lại dùng hết sức mình để có thể sống sót.

Sau này, cuối cùng cô cũng có thể đứng dậy, tự mình đi lại.

Nhưng cô vẫn là chuyện gièm pha của gia đình họ Ân, là nỗi sỉ nhục cả đời của người ba giám đốc coi trọng thể diện kia, cũng là người ông ta căm hận nhất sau khi mất vợ.

Ân Lưu Tô bị ba mình che giấu cực kỳ kỹ càng, không một ai biết được.

Bên ngoài chỉ biết Ân Cẩn Du là đứa con trai độc nhất của ông ta, vừa đẹp trai lại vừa thông minh. Bọn họ lại không hề biết gia đình họ Ân còn có một đứa con gái giống như một con quái vật đang cố gắng sống sót.

Năm mười sáu tuổi, Ân Lưu Tô dành dụm đủ tiền nên bỏ trốn khỏi ngôi nhà đó. Đã rời khỏi nhiều năm, cô vẫn cứ tay làm hàm nhai, không trở về nữa.

Mà gia đình họ Ân cũng không hề đi tìm cô, có lẽ là xem như cô đã chết.

...

Chín giờ tối, Ân Lưu Tô ổn định cảm xúc của mình xong thì đã đói đến mức bụng kêu rõ to nên quyết định đi ra ngoài tìm gì đó để ăn.

Vừa ra đã thấy Tạ Văn Thanh đang khoanh tay đứng dựa vào tưởng ngủ gà ngủ gật, chiếc đầu với kiểu tóc đầu đinh giống như chim gõ kiến đang gõ lên tường.

Ân Lưu Tô đi vòng qua cậu. Cậu ngửi thấy mùi hương son phấn nhàn nhạt thì tỉnh lại, tóm lấy cánh tay của cô: “Tôi đang đợi chị đó.”

“Đợi tôi làm gì?”

“Chị mới về tới khách sạn đã nhốt mình trong phòng.” Tạ Văn Thanh gãi gãi đầu: “Tôi sợ chị gặp được bạn trai cũ thì... nghĩ quẩn.”

“Có mỗi cái bạn trai cũ mà có thể làm tôi nghĩ quẩn, vậy bản thân tôi chắc cũng không biết mình có bao nhiêu chuyện để nghĩ luôn ấy.”

“Vậy đó thật sự là bạn trai cũ!”

Ân Lưu Tô không trả lời mà ấn nút thang máy, nói bâng quơ: “Tôi đói bụng rồi, tôi đi kiếm gì ăn đã.”

Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Tạ Văn Thanh nhanh nhẹn chui vào: “Tôi cũng chưa ăn cơm tối.”

“Tiểu Muội đâu?”

“Em ấy ở trong phòng, lúc nãy đã ăn tô mì còn giờ thì ngủ như heo.”

“Tại sao cậu cho cô bé ăn mì ăn liền?”

“Chính em ấy vừa khóc vừa la, nói mì tôm chính là món ăn ngon nhất trên thế giới.”

“...”

Ân Lưu Tô đi đến một quán ăn khuya ở gần với khách sạn, gọi tùy tiện vài món rau xào.

Gió đêm thổi lạnh buốt, Tạ Văn Thanh cũng không muốn ăn gì mà chỉ nhìn cô, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt có phần ai oán.

Ân Lưu Tô cảm thấy phiền vì ánh mắt của cậu nên gác đũa xuống rồi hỏi: “Cậu muốn nói gì thì nói thẳng đi.”

“Là bạn trai cũ của chị thật à?”

“Không phải, được chưa?”

Sắc mặt của Tạ Văn Thanh càng cứng đờ: “Vậy là chồng của chị rồi.” Ân Lưu Tô nhấc chân chuẩn bị đá cậu nhưng cậu lại né được.

“Rõ ràng chị nói với tôi là chưa từng yêu đương.” Tạ Văn Thanh giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt: “Chị lừa tôi.”

Cuối cùng Ân Lưu Tô mới chịu giải thích rõ: “Không phải bạn trai cũ, là người thân ruột thịt.”

Cậu thanh niên nghe được lời cô nói thì đứng trơ ra vài giây rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu cầm lên đôi đũa bắt đầu ăn cơm: “Vậy mà không nói sớm...”

Làm hại cậu lo lắng cả buổi chiều, ăn cơm tối cũng chẳng ngon miệng. “Trước giờ tôi chưa từng nghe chị nhắc tới ba mẹ hay người thân gì hết.”

“Ba của tôi rất ghét tôi.” Ân Lưu Tô lắc lắc đầu: “Có nói hay không nói cũng vậy thôi.”

Tạ Văn Thanh im lặng suy nghĩ rồi nói: “Khó trách chị ở có một mình, cũng không liên hệ gì với gia đình. Tôi còn tưởng chị được sinh ra từ khe đá.”

Ân Lưu Tô nghĩ đến người mẹ đã qua đời của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu tôi thật sự từ trong khe đá chui ra thì tốt quá.”

Tạ Văn Thanh lại hỏi: “Vậy tên nhóc kia... là cháu trai hay cháu ngoại của chị thế?”

“Là anh trai của tôi.”

“Phụt.”

Tạ Văn Thanh phun nước ra đầy bàn giống như cái máy phun sương khiến cho Ân Lưu Tô ghét bỏ mà thả đôi đũa xuống: “Gớm quá! Cậu không biết che miệng lại à!”

Tạ Văn Thanh ho khù khụ, gương mặt nghẹn đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía cô rất là quái lạ: “Chị nói anh ta là gì của chị?”

“Anh trai của tôi.” Ân Lưu Tô trả lời với thái độ cực kỳ khó chịu: “Tôi đã nói là tôi chỉ mới hai mươi tuổi.”

“Tôi... tôi nghĩ là chị nói giỡn.”

Tạ Văn Thanh thấy cô chẳng có chút gì giống như đang nói giỡn thì nuốt một ngụm nước miếng: “Vậy vẻ ngoài của chị đúng là... hơi lạ.”

“Tôi là một thiếu nữ nhưng có ngoại hình của bà già, cũng không có cách nào khác.”

“Hiện giờ chị mới hai mươi, như vậy chờ đến khi chị bốn mươi tuổi chẳng lẽ sẽ thành một bà lão tóc bạc phơ sao?”

“Đúng rồi đó. Chính xác!” Tất nhiên là cô sẽ không nói cho cậu về bí mật phát triển ngược của mình, chỉ có thể bất chấp tất cả mà trả lời: “Nếp nhăn đầy mặt, bị bệnh đục thủy tinh thể ở người già, đi đường còn phải chống gậy.”

“Tôi đã hiểu được nguyên nhân vì sao chị vẫn còn độc thân rồi.” Tạ Văn Thanh nói: “Muốn yêu đương với chị cần rất nhiều dũng khí.”

Ân Lưu Tô nghe cậu nói thế thì trong lòng càng thấy khó chịu hơn. Cô gọi chủ quán cho hai lon bia, vừa bật nắp đã uống một ngụm thật to.

“Yêu đương làm gì cho mệt, tôi chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền.”

Tạ Văn Thanh cũng bật nắp lon bia rồi cụng lon với cô: “Hai việc này không ảnh hưởng gì hết, vừa xây dựng sự nghiệp lại vừa yêu đương.”

Ân Lưu Tô vuốt vuốt lon bia, cười nhìn cậu: “Làm gì có ai có đủ dũng cảm dám yêu đương với một bà lão mặt mũi nhăn nheo tóc tai bạc trắng như tôi. Cậu có hả?”

Tạ Văn Thanh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của người phụ nữ, mắt đã say lờ đờ lại mang đến một cảm giác khác biệt.

Cậu không đáp lại ngay lập tức mà tưởng tượng ra khung cảnh ở hai mươi năm sau nhìn thấy bộ dạng tóc trắng xóa của cô.

Nếu ngoại hình của cô là do bị bệnh gây ra thì thật sự rất đáng thương.

Sau đó một lúc lâu, Tạ Văn Thanh dường như đã hạ quyết tâm. Cậu uống một ngụm bia thật to rồi gật mạnh đầu: “Tôi có!”

Ân Lưu Tô duỗi tay kéo cậu lại gần, khuôn mặt hai người chạm vào nhau. Đôi môi đỏ mọng khiến người khác phải mê mẩn của cô dường như sắp chạm vào mặt cậu.

Tạ Văn Thanh có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng của đồ trang điểm trên khuôn mặt người phụ nữ, đó là mùi hương như trong giấc mơ...

Yết hầu của cậu hơi giật giật. Tạ Văn Thanh đang định chạm vào chỗ mà cậu đã nhớ mong rất lâu kia nhưng không ngờ lại bị Ân Lưu Tô đẩy ra: “Thằng nhóc thối tha này, uống say rồi à!”

“...”

Tạ Văn Thanh bị xấu hổ đến mức gương mặt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch. Cậu uống một hớp bia để che giấu cảm xúc của mình lúc này, cảm thấy có chút mất mát trong lòng.

Ít nhất, trong thoáng chốc vừa qua, cậu đã rất thật lòng.

Nhưng sự kiêu ngạo của thiếu niên khiến cậu khó lòng biểu lộ tâm ý của mình rõ ràng.

Trừ tuổi trẻ ra thì Tạ Văn Thanh chỉ có hai bàn tay trắng, còn không bằng lão Chu ở cửa hàng tạp hóa.

Ở độ tuổi đẹp nhất nhưng lại trong trạng thái chật vật nhất.

...

Buổi tối, Tạ Văn Thanh đỡ Ân Lưu Tô về phòng nghỉ ngơi, lúc này cô đã uống đến say mèm. Cậu kiên nhẫn tẩy trang, rửa mặt cho cô rồi lại bôi thêm kem bảo vệ da của Ân Ân.

Khi cậu định im lặng rời khỏi thì Ân Lưu Tô bắt lấy góc áo của cậu, lẩm bẩm: “Anh trai...”

Tiếng gọi “anh trai” mềm mại như đang làm nũng này không phải dành cho cậu nhưng lại khiến cho cậu không đi nổi, cả người cứng đờ.

Tạ Văn Thanh ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm lấy tay cô nhét vào trong chăn rồi chống cằm mà nhìn cô một cách rất ôn hòa.

Ân Lưu Tô giống như đang nói mớ: “Anh, em ghen tỵ với anh nhưng em chưa từng chán ghét anh.”

Tạ Văn Thanh nghe được lời nói này cũng có thể đoán được đại khái về cuộc sống trước đây của cô... Chắc chắn đã gặp rất nhiều khó khăn, cũng phải chịu rất nhiều uất ức.

Ngày thường Ân Lưu Tô là kiểu người hiếu thắng như thế mà lúc mớ ngủ lại yếu ớt như một cô gái nhỏ vậy.

Trái tim của Tạ Văn Thanh muốn tan chảy. Cậu nhẹ nhàng cúi người muốn hôn lên môi cô.

Không ngờ rằng, Ân Ân mặc một bộ váy ngủ màu hồng nhạt xuất hiện ngay trước cửa phòng, nhẹ giọng kêu lên: “Oa Oa! Anh xấu tính quá!”

Tạ Văn Thanh bị dọa nhảy dựng, đỏ bừng mặt mà uy hiếp Ân Ân: “Em không được kể với ai!”

Ân Ân nhận thấy mình vừa tóm được nhược điểm của cậu thì nói chuyện một cách dương dương đắc ý: “Hai túi kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng loại lớn, một hộp kẹo mút.”

“Em không sợ hư hết răng à!”

“Dì Lưu Tô, Oa Oa của cháu định lợi dụng lúc dì uống say để hôn dì!”

Tạ Văn Thanh vội vàng đẩy cô bé ra khỏi phòng, nói một cách nóng nảy: “Mua mua mua!”