Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 77



Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Cận Bạch Trạch đưa Ân Ân trở lại ký túc xá, Ân Ân đi phía trước, cúi đầu, không nói câu nào.

Cậu cũng không hỏi nhiều, lặng lẽ đi theo cô đến cửa túc xá.

“Em xin lỗi anh Bạch, vừa rồi em đã thất lẽ trước mặt đàn chị.”

“Em xin lỗi anh làm gì.”

“Ừm... Không phải đàn chị là bà chủ của anh sao, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.”

Cận Bạch Trạch cười dịu dàng: “Anh chỉ làm thêm, em không cần quá để ý, mà anh và chị ấy cũng không tính là cấp trên cấp dưới.”

“Hả?”

“Bạn học cùng trường của chị ấy cùng sáng lập app, có phần mã code do anh viết.”

“Wow, đàn anh thật là lợi hại.”

Ánh mắt Cận Bạch Trạch phức tạp nhìn Ân Ân, biểu hiện vừa rồi của cô gái nhỏ làm cho cậu khó hiểu: “Em biết cô ấy thật sao?”

“Em nói thì đàn anh nhất định sẽ không tin, dáng dấp của cô ấy rất giống với mẹ của em.”

“Mẹ của em... đã rời đi rồi sao?”

“Ừm, mẹ đã rời đi.” Ân Ân cúi đầu nói: “Em không biết mẹ còn trở về hay không, thậm chí cũng không biết mẹ có còn trên đời này nữa hay không.”

Rõ ràng là không thể, nhưng cô nhìn vào mắt của Ân Lưu Tô lại vô cùng chắc chắn, chắc chắn người trước mắt mình là mẹ.

Cận Bạch Trạch thấy cô gái nhỏ rầu rĩ như vậy, vì vậy nói: “Em về nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc sẽ tốt hơn.”

“Ừm! Đàn anh ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

...

Chín giờ tối, sân thể dục có không ít sinh viên chơi đùa ngắm sao ngồi tốp năm tốp ba trên cỏ, có người tản bộ nói chuyện phiếm, cũng cặp đôi thân mật...

Ân Lưu Tô chẳng có mục đích dạo bước đến sân thể dục, còn đeo tai nghe.

Trong điện thoại di động của cô ấy đều là bài hát của Tạ Văn Thanh, giọng hát này đã làm bạn với cô ấy vô số ngày đêm.

Có nhiều bài tình ca của Tạ Văn Thanh nói về nỗi nhớ triền miên, cô ấy thường tự mình đa tình, cảm thấy giọng hát đó đang nhớ nhung với mình.

Trong đầu vang lên lời chất vấn đau đớn thấu tim của Ân Ân, nhớ lại khung cảnh xa nhau ngày đó, nước mắt tràn mi.

May là trời tối, không có ai chú ý tới cô ấy cả.

Ân Lưu Tô khoanh tay lại, cô ấy siết chặt áo khoác trong gió lạnh, vừa đi vừa kìm nén nước mắt, cuối cùng đi đến xà đơn, nhân lúc trời tối thoải mái khóc lên, thở không ra hơi.

Sao cô ấy không nhớ bọn họ chứ!

Hơn mười năm qua, mỗi ngày, mỗi phút mỗi giây, không có lúc nào là không nhớ bọn họ.

Nhưng thế thì sao, cô ấy và bọn họ đã định là đi ngược hướng, thời điểm gặp nhau tốt đẹp nhất cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, giống như pháo hoa trên bầu trời đêm.

Cô ấy mở WeChat của Ân Ân, nhấn nút gửi tin nhắn giọng nói, khóc nức nở gọi cô: “Bảo bối, bảo bối, bảo bối, bảo bối...”

Hơi thở run rẩy, cuối cùng cô ấy vẫn xóa tin nhắn này đi.

...

Mấy ngày tiếp theo, Ân Ân đều không gặp được Lưu Văn Anh.

Anh không đến phòng luyện quyền anh, gọi điện thoại không nghe, nhưng trả lời tin nhắn rất nhanh, chứng tỏ anh còn sống.

Nhưng cô hẹn anh đến căn-tin ăn cơm, anh dùng nhiều lý do để không tới.

Ân Ân tìm được thời khóa biểu của năm nhất Học viện Chính trị và Pháp luật, trực tiếp đến cửa phòng dạy học Chính trị và Pháp luật chờ anh.

Tiếng chuông tan học vang lên, nam sinh chạy ra khỏi phòng học như ong vỡ tổ, xen lẫn mùi hương đặc trưng của nam sinh, Ân Ân thoáng cách xa chút.

Đến khi đám người rời đi gần hết, cô mới nhìn thấy Lưu Văn Anh.

Bạn cùng phòng đỡ anh chậm rãi rời khỏi phòng học, chân trái đi cà nhắc, rõ ràng là chân đang bị thương.

Lưu Văn Anh thấy Ân Ân ở cửa phòng học thì hơi sững sờ, cau mày hỏi: “Sao em lại đến đây?”

“Em đến nhìn anh một chút.” Ân Ân quan sát chân của anh: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Lưu Văn Anh lo lắng bạn cùng phòng nói ra gì đó, đẩy bạn cùng phòng: “Các cậu về trước đi, không cần chờ tớ, tớ và bạn nói vài câu đã.”

Bạn cùng phòng gật đầu, ánh mắt tinh nghịch quan sát Ân Ân: “Được, hai người trò chuyện đi.”

Bạn cùng phòng rời đi, Ân Ân nhanh chóng đi đỡ lấy Lưu Văn Anh: “Bởi vì trận đấu bóng rổ nên anh bị thương sao? Sao anh không nói với em!”

“Không phải trận bóng rổ, lúc anh chạy bộ trong tiết thể dục bị ngã.”

“Anh chạy thế nào lại ngã chứ?”

“Suy nghĩ một số chuyện, không nhìn đường.”

Ân Ân đặt chân anh lên ghế, đưa tay cởi dây giày đá bóng của anh ra, muốn kiểm tra.

Lưu Văn Anh rất ngại ngùng, ngăn cản cô lại: “Chỉ trật chân một chút, có gì hay mà xem.”

“Để em xem một chút!”

“Chân ông đây rất thối...”

“Em còn chưa ngửi chân của anh bao giờ à.”

“Có buồn nôn hay không!”

“Anh nói ai buồn nôn?”

Lưu Văn Anh gãi đầu một cái, cuối cùng không ngăn cản nữa: “Anh buồn nôn, được chưa?”

“Hừ.”

Ân Ân cởi vớ hình phim hoạt hình lòe loẹt của anh, ném sang bên cạnh, vạch mắt cá chân lên lên nhìn một chút.

Mắt cá chân còn sưng đỏ.

“Có đau hay không? Anh bôi thuốc chưa?”

“Mỗi ngày đều bôi rượu thuốc, em ngửi đi, còn có mùi rượu.”

“Oẹ ~~”

Ân Ân ghét bỏ đẩy ra.

Lưu Văn Anh nhìn dáng vẻ của cô, quét sạch hết u ám mấy ngày liên tiếp, cười tươi, không nhịn được sờ đầu của cô.

“Anh có nói chuyện chân bị thương với chú Tiểu Lưu và dì không?”

“Có gì hay mà nói, mấy ngày nữa là ổn.”

“Vẫn phải nói chứ, bọn họ sẽ lo lắng.”

“Ai giống như em, làm gì cũng phải nói với anh trai của mình, nam sinh không thích vẽ vời nhiều chuyện như thế.”

“Hừ, có phúc mà không biết hưởng.” Ân Ân ném vớ lên đùi anh: “Nếu em giống như anh, có ba mẹ, mỗi ngày sẽ gọi điện thoại cho bọn họ.”

Lưu Văn Anh nhặt vớ lên xỏ vào, xoay người buộc dây giày: “Mẹ anh rất thích em, nếu em có chuyện gì, cũng có thể gọi điện thoại cho mẹ anh.”

“Em gọi điện thoại cho mẹ anh, em muốn tố cáo.”

“Em không có điểm yếu nào của anh, em tố cáo cái gì?” “Tố cáo anh bắt nạt em.”

Lưu Văn Anh dựa lưng vào ghế, hai tay căng ra, đáy mắt lộ ra vẻ dịu dàng cưng chiều: “Sao anh lại bắt nạt em rồi?”

“Anh bắt nạt em.”

Anh lại đưa tay sờ tóc mái trên trán cô.

“Trời ơi, anh sờ chân lại sờ đầu của em! Bẩn chết mất.”

“Sao em lại đáng yêu như vậy chứ!”

Lưu Văn Anh đi giày vào, lại hỏi: “Em và Cận Bạch Trạch thế nào, ngày đó nói ra chưa?”

“Vẫn chưa.” Ân Ân kể lại tình huống hôm đó một lần: “Dù sao cũng bỏ lỡ rồi.”

“Người ta sắp tỏ tình rồi mà còn có thể bỏ lỡ, đúng là heo, không biết lúc nào mới có cơ hội, phụ lòng công sức của anh sắp xếp cho em.”

Ân Ân nhún vai: “Không sao, là của em thì sẽ không chạy thoát, nếu không thì em có giữ lại cũng không được, anh đừng nghĩ kế giúp em nữa, thuận theo tự nhiên đi.”

“Phải, là của em thì sẽ không chạy thoát.” Lưu Văn Anh nhìn vòng chuỗi hạt màu đen trên cổ tay của mình: “Cũng sẽ không chạy.”

“Đúng rồi, em trả vòng chuỗi hạt cho anh này.” Ân Ân lấy vòng chuỗi hạt trong túi xách: “Em nể anh luôn, chiêu độc như thế này cũng có thể nghĩ ra được.”

Lưu Văn Anh cầm lấy vòng chuỗi hạt, nắm cổ tay của Ân Ân, đeo nó lên: “Cầm đi chơi đi, lúc nghỉ hè anh và mẹ đi du lịch, mẹ anh cầu xin trong miếu, nghe nói có thể phù hộ bình an.”

Anh nói xong thì rất hào phóng lắc cổ tay của mình: “Nó là một đôi với anh.” Ân Ân cũng không để ý: “Được rồi, cảm ơn anh, vậy em đỡ anh trở về.”

“Có được không?” “Không thành vấn đề.”

Ân Ân vỗ vỗ bả vai gầy yếu của mình, Lưu Văn Anh ôm cô, đè lực nặng lên: “Nếu nặng thì nói với anh.”

“Không nặng, không sao cả mà.”

Ân Ân đưa anh đến cửa ký túc xá nam, từ đó, cô nghĩ anh đi đứng không tiện, mỗi ngày ÂnÂnsẽgiaođồănđếnchoanh,côđứngởcửaravào,nhờbạncùng phòng mang lên cho anh.

Bạn cùng phòng đưa cơm hộp đặt lên bàn Lưu Văn Anh, hâm mộ nói: “Có bạn gái tốt như vậy, mỗi ngày đưa cơm đưa đồ ăn cho cậu, thật sự là quá hạnh phúc.”

Lưu Văn Anh mở hộp cơm, thấy cơm thịt kho mà anh thích, thơm ngào ngạt, có thịt có rau dưa, có một quả trứng gà, anh cười nhạt đáp: “Không phải bạn gái, là em gái.”

“Thời đại nào rồi, còn chơi trò anh trai em gái nữa.” “Liên quan gì đến cậu.”

“Được rồi, cho tớ trứng gà đi.”

“Không cho.” Lưu Văn Anh bảo vệ hộp cơm trong ngực. “Nhìn dáng vẻ hẹp hòi của cậu kìa.”

Lúc này, Ân Ân gửi tin nhắn qua: “Anh nhận được chưa?” Lưu Văn Anh: “Nhận được rồi, cảm ơn.”

Ân Ân: “Em xếp hàng rất lâu đó, cứ từ từ nếm thử.”

Lưu Văn Anh do dự mấy giây, nhắn tin lại: “Em không nên đối xử với anh quá tốt như vậy.”

Ân Ân: “Đối xử tốt với anh cũng không được, nhất định phải dữ dằn sao?” Lưu Văn Anh: “Hung dữ một chút, anh thấy quen thuộc hơn.”

Ân Ân: “Đúng là đồ ngốc.”

Lưu Văn Anh nhìn tin nhắn, nở nụ cười đắng chát.

Em đối xử quá tốt với anh, anh sợ mình không nỡ buông em ra....

Buổi tối, Ân Ân và Mạc Lị Lị đang hoàn thành bài tập trên lớp trong phòng vẽ tranh lầu năm khu dạy học.

Mạc Lị Lị thấy bạn học đã đi gần hết, chuyển đến gần Ân Ân. Trong quá trình vẽ tranh, Ân Ân tập trung một trăm phần trăm.

Mạc Lị Lị gõ nhẹ lên vai cô, nhỏ giọng nói: “Bảo bối, tớ vẽ xong rồi, chờ cậu nhé?”

Ân Ân cũng không quay đầu lại, chọn màu trong khay, tiếp tục nói: “Ừm, không cần đâu.”

Cô không biết cô sẽ vẽ đến khi nào. “Vậy cậu về sớm một chút.”

“Ừm.”

Mạc Lị Lị biết Ân Ân không thích cắt ngang nửa chừng, lặng lẽ rời khỏi phòng vẽ tranh.

Ân Ân hết sức chăm chú sáng tác nghệ thuật, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng vẽ xong, cô đặt khay màu nước xuống, cởi tạp dề, duỗi thắt lưng mỏi nhừ.

Bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, trong phòng học còn có hai bạn học, im lặng vẽ tranh.

Lúc Ân Ân vẽ tranh thì không thích bị quấy rầy, vì thế cũng không quấy rầy bọn họ, đeo bản vẽ trên lưng rồi rời khỏi phòng học.

Trong điện thoại di động có một cuộc gọi nhỡ, là Cận Bạch Trạch.

Trong lòng cô giật mình, tranh thủ gọi lại: “Anh Bạch, tìm em có việc gì sao?”

“Ừm, vừa rồi anh đi qua ký túc xá của em, muốn mời em uống nước.”

“Em không ở ký túc xá, em đang ở toà nhà số 8.”

“Trễ như vậy rồi, em còn tự học sao?”

“Không còn cách nào khác, ngày mai lên lớp phải nộp bài rồi.”

“Anh ở gần đây, bây giờ đến đón em.”

Ân Ân nghe cậu nói như vậy, đứng ở bên cửa sổ, trong lòng dâng lên vui sướng: “Được.”

Ân Ân cúp điện thoại xong thì ý khóe miệng cười không dừng, ngâm nga bài hát, nhẹ nhàng bước đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Mặc dù có rất nhiều chuyện vẫn chưa rõ ràng, nhưng cô cảm thấy Cận Bạch Trạch có ấn tượng tốt với mình.

Mỗi lần cô gặp Cận Bạch Trạch trong trường cấp ba, trên người cậu luôn mang theo ánh hào quang, làm cho cô có cảm vô cùng xa xôi, dường như cả đời này mình không có cơ hội tới gần cậu.

Mà bây giờ, sau khi tiếp xúc, Ân Ân mới hiểu được mọi thứ lúc trước của cậu, bởi vì khoảng cách mà sinh ra hiểu lầm.

Cận Bạch Trạch không chỉ không hề kiêu ngạo lạnh lùng, mà còn vô cùng dễ gần, đơn thuần thẳng thắn, thỉnh thoảng cũng sẽ hài hước nói đùa với người khác.

Vốn không phải là nam thần kiêu ngạo lạnh lùng cấm dục mà cô từng nghĩ.

Có thể thấy, giống như Lưu Văn Anh đã nói, sau khi tiếp xúc thì mới thật sự biết rõ một người một cách chuẩn xác.

Có vẻ nhà vệ sinh của lầu năm khu dạy học không được quét dọn kỹ, đèn lúc sáng lúc tối, gió mát thổi qua.

Bởi vì đây là khu dạy học, phòng học bên cạnh còn có mấy người đang tự học, cho nên Ân Ân cũng không cảm thấy sợ hãi, mở cửa đi vào.

Lúc cô vừa vén quần lên, xoay người lại bỗng thấy có người luồn một chiếc điện thoại vào khe hở phía dưới cửa!

Camera của điện thoại đang đối diện với cô, không biết đang chụp hay là quay video.

Ân Ân bỗng mở to hai mắt, da đầu tê dại, hai chân mềm oặt, hoảng sợ hét lên ——

“Á ~~~!”

Điện thoại bỗng nhiên rụt lại, sau đó cô nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt, người kia muốn chạy khỏi nhà vệ sinh.

Đầu óc Ân Ân “ầm” một chút, phản ứng hai giây, mặc dù chân còn mềm, nhưng lại không nghĩ nhiều, mở cửa phòng xông ra ngoài.

Cửa nhà vệ sinh lúc đóng lúc mở, người kia vừa mới chạy đi.

Ân Ân đuổi theo, nhìn thấy bóng lưng màu đen của nam sinh, lảo đảo chạy tới cuối hành lang, chạy như điên nhưng không quên quay đầu xem cô có đuổi theo không.

“Lưu manh!” Ân Ân hô to một tiếng, đuổi theo: “Bắt lưu manh!”

Phòng học lầu năm vắng vẻ, gần như không còn ai, chỉ có một, hai nữ sinh khoa Nghệ thuật không hiểu gì đi tới xem.

Hai chân Ân Ân mềm nhũn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, là —— bắt hắn ta lại!.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Trong điện thoại di động của hắn ta có ảnh chụp trộm của cô, nhất định phải bắt hắn ta lại!

Ân Ân đuổi theo người kia xuống cầu thang lầu, một bên truy đuổi một bên hô to: “Bắt lưu manh!”

Nam sinh kia chạy nhanh hơn chuột, ở cửa bậc thang đã không thấy bóng người.

Ân Ân thở hổn hển, nắm lấy lan can cầu thang bên cạnh, sợ hãi rơi nước mắt.

Không thể được, hình của cô...

Ân Ân ráng chống đỡ hai chân run rẩy của mình, chạy ra khỏi khu dạy học, Cận Bạch Trạch đang đi tới, nhìn thấy Ân Ân, khẽ mỉm cười.

“Lưu manh, anh Bạch, tên lưu manh kia chụp ảnh của em!”

Sắc mặt Cận Bạch Trạch hơi đổi một chút, cậu vừa nhìn thấy có nam sinh mặc áo đen vội vàng hoảng loạn lảo đảo chạy ra khỏi khu dạy học, còn suýt nữa đụng cậu.

Cậu ý thức được chuyện gì xảy ra, lập tức chạy theo về phía người kia

Ân Ân thở hồng hộc chạy theo Cận Bạch Trạch, cuối cùng cũng đuổi kịp bọn họ trong rừng hoa đào thưa thớt.

Hai nam sinh đánh nhau như dã thú, tên lưu manh phát điên chỉ muốn chạy trốn, Cận Bạch Trạch nắm chặt quần áo của hắn ta, quần áo sắp bị xé nát.

Ân Ân gọi cho bảo vệ trường học.

Có hai bảo vệ nhanh chóng lái xe mô-tô chạy tới, đưa Cận Bạch Trạch và tên nam sinh lưu manh kia đến phòng khoa Bảo vệ.

Trong phòng khoa Bảo vệ, cả người Ân Ân không còn sức lực, mệt lả, nước mắt chảy ra không ngừng...

Cận Bạch Trạch ở bên cạnh cô, tay vỗ nhẹ lên vai cô, nhẹ nhàng an ủi. Ngón tay Ân Ân run rẩy mở WeChat, tìm kiếm khung chat với Ân Lưu Tô.

Lúc này cô không thể suy nghĩ được gì, sợ hãi nuốt hết lý trí, cô chỉ muốn người thân nhất của cô có thể lập tức ở bên cạnh, làm chủ cho cô...

“Đàn chị.” Cô đè nút gửi voice chat, giọng run rẩy nghẹn ngào, đứt quãng nói: “Em ở phòng khoa Bảo vệ, có lưu manh chụp lén em, anh trai em không ở đây, chị có thể đến đây không?”

Lúc cô nói xong, thầy Tiếu là trưởng khoa Bảo vệ đi tới, nam sinh cao gầy mặc đồ đen sa sút tinh thần đứng ở bên cạnh ông ta, xanh xao vàng vọt, trên mặt còn có tàn nhang, cả người cũng đang run rẩy...

“Chu Mậu, nhìn xem chuyện tốt của mình đi.” Thầy Tiếu không khách sáo đá hắn ta: “Nói đi, vào đây mấy lần rồi?”

“Em, em xin lỗi.”

“Cậu xin lỗi tôi cái gì, xin lỗi nữ sinh người ta đi!”

Chu Mậu quay mặt về phía Ân Ân, cúi đầu chín mươi độ: “Tôi xin lỗi.” Ân Ân không dám nhìn hắn ta, sợ hãi lùi lại.

Cận Bạch Trạch lập tức đưa cô ra sau lưng, ngăn cách giữa hai người bọn họ.

Thầy Tiếu ngáp một cái, lấy ra điện thoại di động ra, nói với Ân Ân: “Được rồi, cậu ấy cũng xin lỗi em rồi, bây giờ thầy xóa ảnh ở trước mặt em, chuyện này kết thúc, không có vấn đề gì nữa.”

Ông ta còn chưa nói xong, Cận Bạch Trạch nhanh tay lẹ mắt giành lấy điện thoại di động.

“Em làm gì vậy?”

“Có xóa cũng không phải là thầy xóa.”

Cận Bạch Trạch không biết rốt cuộc hắn ta chụp được bao nhiêu, nhưng dù sao cũng không thể để người khác nhìn thấy.

Cậu đưa điện thoại di động cho Ân Ân: “Em tự xóa đi.”

Ân Ân nhìn điện thoại, lập tức nhớ lại chuyện kinh dị xảy ra trong nhà vệ sinh, không dám nhận, không ngừng núp ở sau lưng Cận Bạch Trạch.

Cận Bạch Trạch bất đắc dĩ, mở điện thoại di động ra, hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”

Lưu manh Chu Mậu không vui mà nhìn thầy Tiếu.

Thầy Tiếu không khách sáo đẩy hắn ta: “Mau nói đi, mật mã bao nhiêu!”

Hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bốn số không.”

Cận Bạch Trạch mở khóa điện thoại di động, đưa đến trước mặt Ân Ân, nhẹ nhàng an ủi: “Anh không tiện xem, em xóa đi, đừng sợ, dũng cảm một chút.”

Ân Ân rất muốn né tránh, nhưng cô cũng biết đây là cách duy nhất, chỉ có thể kìm nén cơn buồn nôn, đầu ngón tay run rẩy mở album ảnh trên điện thoại di động...

Đúng lúc này, Ân Lưu Tô hùng hổ chạy vào, cướp lấy điện thoại di động, tức giận nói với thầy Tiếu: “Xóa cái con khỉ khô ấy, chứng cứ quan trọng như thế này! Nếu xóa đi thì sao có thể nói rõ ràng được!”