Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 80



Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Buổi chiều, Ân Ân buồn bực chán nản ngồi trong phòng học, nghe giáo sư phổ biến chương trình học.

Điện thoại vang lên, anh trai gửi tin nhắn đến ——

Máy rút tiền: “111.”

Ân Ân: “Thỉnh an anh trai.”

Máy rút tiền: “Em tan học thì đến “Có gian trà thất” ở cửa sau trường học của em.”

Ân Ân gục xuống bàn lập tức phấn chấn tinh thần: “Không lẽ anh đến trường học sao!”

Máy rút tiền: “Ừm, anh mua mỹ phẩm dưỡng da cho em ở Hải Thành.”

Ân Ân: “Anh nói chú Tần Tiếu đưa đến là được mà!”

Máy rút tiền: “Bớt nói nhảm.”

Ân Ân: “Thật đó, anh đừng đến, quá nguy hiểm, bị người khác nhận ra là toi đời.”

Máy rút tiền: “Lúc còn nhỏ không phải em muốn làm người nổi tiếng đời thứ hai à?”

Ân Ân: “Nhưng em cũng không muốn mỗi ngày bị bạn học đuổi theo xin chữ ký mà.”

Máy rút tiền: “Lần này anh ngụy trang rất tốt, tuyệt đối sẽ không có người nhận ra.”

Ân Ân mới không tin anh ấy, lần nào anh ấy cũng nói che giấu rất tốt, sẽ không có ai nhận ra, kết quả là lần nào cũng đều bị nhận ra.

Chỉ với thân phận nổi tiếng của Tạ Văn Thanh trong ngành giải trí hiện nay, cho dù anh ấy có hóa thành tro cốt, fans cuồng khắp nơi cũng có thể nhận ra.

Máy rút tiền: “Em đang đi học?” Ân Ân: “Đúng vậy.”

Máy rút tiền: “Em lên lớp mà còn trả lời tin nhắn! Muốn chết phải không! [gõ đầu]”

Ân Ân:...

Câu cá chấp pháp!

Ân Ân đè điện thoại di động xuống, trong lòng suy nghĩ cách, lại có tin nhắn hiện ra, đến từ Ân Lưu Tô ——

“Khi nào tan học?”

Ân Ân: “Sáu giờ ạ [đáng yêu][hôn hôn]”

Ân Lưu Tô: “Hôm qua chị và bạn đến một quán móng giò ngoài trường, ăn rất ngon, tan học sẽ dẫn em đi.”

Ân Ân: “Được đó đàn chị! [Yêu chị][hôn hôn][hôn hôn]”

Ân Lưu Tô: “Chị đang ở gần cổng sau, đến “Có gian trà thất” mua nước, em muốn uống gì?”

Ân Ân: “!!!”

Ân Lưu Tô: “Sao thế?”

Ân Ân: “Chị đến rồi sao?”

Ân Lưu Tô: “Vào cửa rồi.”

Ân Ân:... Xong đời!

Hai người này thần giao cách cảm hay sao ấy!

Ân Lưu Tô biết cô nhóc này luôn giật mình hoảng hốt, cũng không để ý, đi đến trước quầy.

Bây giờ vẫn chưa tan học, người trong quán trà sữa không nhiều, tốp năm tốp ba ngồi trên ghế nói chuyện phiếm.

Ân Lưu Tô biết Ân Ân thích ăn nho nhất, cho nên chọn cho cô một ly trà nho nhiều kem, chọn một ly nước chanh cho mình.

Lúc này cách thời gian tan học còn hai mươi phút, bên ngoài nóng bức, Ân Lưu Tô dứt khoát cầm trà sữa đã đóng gói ngồi cạnh cửa sổ, chờ Ân Ân.

Cô cúi đầu lướt vòng bạn bè trên Weibo, hình như chú ý tới đối diện có người nhìn mình, cô ngẩng đầu, nhìn thấy một chàng trai mặc áo sơ mi rộng rãi màu quýt, đang nhìn chằm chằm cô.

Trước ngực áo của chàng trai có in Godzilla, quần jean rách hip hop, trên cổ đeo dây xích rất thời thượng, đi giày AJ màu quýt.

Phản ứng đầu tiên của cô là cách ăn mặc của người này... vượt qua chín mươi phần trăm nam sinh viên trong trường.

Đương nhiên là anh mặc đồ thương hiệu quốc tế, giá cả không ít.

Người này rất kỳ lạ, đeo mặt nạ Ultraman bằng nhựa đi trên đường phố khá hiếm gặp bây giờ.

Mặt nạ này... và bộ trang phục của anh tạo ra sự chênh lệch rõ ràng.

Ân Lưu Tô không chê bai, bởi vì sân trường đại học rất tự do, khắp nơi có thể thấy được người cosplay Anime và em gái mặc Hán phục xinh đẹp, đeo mặt nạ Ultraman để tạo vẻ nghệ thuật, cũng rất bình thường.

Ultraman ngồi đối diện với cô, không nhúc nhích, không chơi điện thoại, cũng không làm chuyện gì khác.

Ân Lưu Tô cảm giác hình như anh nhìn mình chằm chằm, nhưng không chắc, vì vậy giả vờ chơi điện thoại, lén chụp tấm hình, tiện tay gửi cho Ân Ân: “Trong trà sữa cửa hàng có người lạ lắm.”

Ân Ân lo lắng mở ảnh chụp ra.

Mặc dù anh đeo mặt nạ Ultraman, nhưng Ân Ân liếc mắt một cái đã nhận ra người ngây thơ này chính là anh trai của cô —— Tạ Văn Thanh!

Lần này anh đã học được cách thông minh, biết khẩu trang không che được khuôn mặt dễ nhận ra của mình, bây giờ đang đeo mặt nạ Ultraman bằng nhựa.

Cho dù là ai cũng không thể ngờ, người kỳ lạ trước mặt lại là siêu sao nổi tiếng.

Ân Ân biết những năm qua anh trai mình nhớ nhung Ân Lưu Tô thế nào, gần như sắp phát điên lên rồi.

Nhìn thấy cô giống như vậy, gần như giống người ấy như đúc, Tạ Văn Thanh không có khả năng không phản ứng chút nào.

Âm Ân sợ anh ấy không khống chế nổi mình, làm ra chuyện manh động, lập tức gửi tin nhắn cho Ân Lưu Tô: “Đóng vai như vậy là biến thái rồi! Chạy mau!”

Ân Lưu Tô lại lén nhìn anh một cái, thấy anh không thay đổi sắc mặt, ngây người ngồi đó.

“Không đến nỗi như vậy đâu, nhìn có vẻ rất bình thường, đoán chừng là Anime.”

Ân Ân: “Chị, chị đừng chờ em ở quán trà sữa nữa, chị đến lầu tám đón em tan học đi.”

Ân Lưu Tô: “Bên ngoài nắng như vậy, nói chị đi qua nửa sân trường đến đón em mà em thật sự mở miệng nói được, chúng ta thân thiết lắm à.”

Ân Ân: “Trời ơi! [Chớp mắt]”

Ân Lưu Tô: “Em đang lên lớp mà còn nhắn tin rất nhanh đấy, nghiêm túc nghe giảng bài!”

Ân Ân:...

Lại câu cá chấp pháp!

Ân Lưu Tô đặt điện thoại di động xuống, lúc này có người đưa ly trà sữa đến trước mặt cô: “Đàn chị, mời chị uống.”

Ân Lưu Tô ngẩng đầu, nhìn thấy chàng trai khỏe mạnh, cả người đầy cơ bắp đứng trước mặt mình, nở một nụ cười thật thà.

“Cậu là...”

“Thành viên mới của câu lạc bộ quyền anh, trước đó có gặp đàn chị ở phòng luyện quyền anh.” Ánh mắt chàng trai trong veo sạch sẽ, cười lên còn có lúm đồng tiền: “Đàn chị, có thể thêm WeChat hay không, em đã chú ý chị rất lâu rồi.”

Ân Lưu Tô không muốn tùy tiện tạo quan hệ, cho dù là tình bạn hay tình yêu, cho nên cô chưa từng tuỳ tiện thêm WeChat.

“Muốn theo đuổi tôi thì trước tiên phải đánh thắng tôi trên đài quyền anh đã.”

Đàn em thấy cô nói thẳng như vậy, cười đùa nói: “Em thắng đàn chị thì có thể theo đuổi đàn chị sao?”

“Thắng tôi rồi nói.”

“Em sẽ cố gắng! Đàn chị đợi em!” Chàng trai thỏa mãn rời đi.

Ân Lưu Tô hững hờ đẩy ly trà sữa cho “Ultraman” ngồi đối diện: “Mời cậu uống.”

“Ultraman” cũng không khách sáo với cô, tháo ống hút rồi cắm vào ly trà sữa.

Ân Lưu Tô chú ý tới tay của anh, vừa mảnh vừa dài, vô dùng trắng, mạch máu màu xanh lan khắp mu bàn tay.

Anh uống một ngụm trà sữa, yết hầu di chuyển.

Ân Lưu Tô quan sát anh, Ultraman này uống nước... cũng có thể toát ra vẻ gợi cảm tao nhã.

Cô vô thức có cảm giác anh không phải là sinh viên. Không biết vì sao, trái tim của cô bắt đầu đập thình thịch.

Không biết thần giao cách cảm hay là trực giác của phụ nữ, cô vô thức cảm thấy không thích hợp.

Người này...

Quả nhiên, một giây sau, người đàn ông cười khẽ: “Chỉ cần đánh bại chị trên đài quyền anh thì có thể theo đuổi chị sao?”

Giọng nói quen thuộc này quanh quẩn bên tai cô vô số lần, trong giấc mơ của mình, cô cũng nhớ đến giọng nói này.

Ân Lưu Tô bỗng đứng lên, lùi về phía sau hai bước, nhìn anh vẻ khó tin.

Ánh nắng chiếu qua tấm rèm cửa mỏng màu trắng của cửa sổ sát đất trong quán trà sữa, bụi trong ánh sáng nhẹ nhàng bay lơ lửng, hội tụ lại thành dòng sông thời gian giữa bọn họ, dần xuôi dòng...

Mười ba năm.

Cô không biết nên dùng vẻ mặt nào, quay người vội vàng đi ra khỏi quán trà sữa.

Tạ Văn Thanh đuổi theo, không xa không gần đi theo sau lưng cô đến ven hồ sau núi.

Anh biết cô vẫn vô thức muốn bảo vệ mình, cho nên mới đi đến nơi vắng vẻ, trong lòng càng chắc chắn hơn.

Khung cảnh ven hồ sau núi rất đẹp và vắng lặng, mặt hồ phản chiếu cảnh đẹp vào buổi chiều, cũng có các đôi người yêu rải rác xung quanh, khẽ hôn, ngắm phong cảnh, yêu đương.

Trên đường mòn đá vụn không người trong rừng trúc, Tạ Văn Thanh đuổi theo, chặn đường cô.

Cô gái theo bản năng quay mặt đi.

Tạ Văn Thanh ngắm cô, dường như có nhìn thế nào cũng không đủ.

Trong bầu không khí mập mờ như vậy, dường như hơn mười năm xa cách chỉ vừa thoáng qua mà thôi.

Cho đến bây giờ, tình yêu tinh tế chảy xuôi giữa bọn họ chưa từng gián đoạn... Anh đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cô.

Cảm giác rất nhẹ, rất nhẹ, làn da của cô giống như bị chạm vào điện, cảm giác tê dại lập tức lan ra khắp cả người.

Cho dù lý trí bắt cô tỉnh táo thế nào, nhưng phản ứng của cơ thể làm cho cô không thể khống chế.

Những ngày đêm hai người quấn lấy nhau một cách nóng bỏng đã khắc sâu trong tâm trí cô, chỉ có khi có được nhau mới là trạng thái hạnh phúc hoàn mỹ nhất.

Ân Lưu Tô ổn định lại cảm xúc, nhìn về phía anh: “Anh Ultraman, có chuyện gì sao?”

Tạ Văn Thanh nhỏ giọng hỏi: “Chị muốn tôi tháo mặt nạ xuống không?” “Tôi không có hứng thú với dáng dấp của người khác.”

“Chị không muốn thấy tôi? Không nhớ tôi sao?”

“...”

Ân Lưu Tô không muốn trả lời anh, quay người rời đi.

Anh ấy rất kiềm chế, gọi: “Chị.”

Người phụ nữ bỗng dừng bước.

Tiếng “chị” mang theo nỗi nhớ nhung này lập tức đưa cô quay trở về giấc mơ dịu dàng vô bờ bến lúc đó.

Anh bước tới một bước, cẩn thận từng li từng tí, sợ phá tan sự tĩnh lặng của khoảnh khắc này: “Nhưng tôi nhớ chị, chị, tôi nhớ chị.”

Giọng nói của anh có chút run rẩy.

Ân Lưu Tô biết mình không nên quay đầu lại mà rời đi, nhưng lúc này trong lòng của cô dâng trào tình cảm, không đi được bước nào.

“Mỗi buổi biểu diễn của tôi đều giữ lại những vị trí đặc biệt khác nhau, vị trí gần tôi nhất...”

Người đàn ông đi đến bên cạnh cô, thử nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, thấy cô không phản kháng, anh dùng sức nắm chặt, ôm lấy cô từ phía sau: “Nhưng chị lại chưa đến lần nào.”

Ân Lưu Tô cảm nhận được vòng ôm vững chắc của người đàn ông thì nhắm mắt lại, cô vô cùng khát vọng sự ấm áp này.

Chỉ có ở trong lòng anh, cô mới cảm giác thế giới này thật sự tồn tại và hoạt động, mới cảm giác được máu trong người và trái tim hãy còn đang đập, mới cảm giác được hương hoa chim gọi, vạn vật sinh sôi.

Cô hít sâu một hơn, tham lam tìm lấy nhiệt độ cơ thể của anh, hưởng thụ sự an ủi vô tận.

“Anh Ultraman, có lẽ anh đã nhận nhầm người rồi, trước đó cũng có một cô gái nhỏ, nhất định quấn lấy gọi tôi là mẹ. Anh nhìn tôi đi, tôi có thể làm mẹ của cô ấy được sao...”

Người đàn ông tháo mặt nạ xuống, hôn lên cổ của cô, làm cho cô không nói hết... biến thành tiếng “ưm” nhàn nhạt.

Sau đó, anh đeo mặt nạ Ultraman lên mặt cô, rồi xoay cô lại, hai người nhìn nhau...

“Tôi đeo mặt nạ có lẽ chị không nhận ra tôi. Nhưng cho dù chị có biến thành tro, tôi cũng có thể nhận ra. Chị đoán xem lý do là gì.”

Ân Lưu Tô bất lực không nhìn ánh mắt thâm tình như tơ nhện của chàng trai trước mặt, cô dời ánh mắt, không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú chín chắn của anh.

“Bởi vì chị không chỉ ở trong mắt tôi.” Anh nắm tay của cô, đặt ở nơi lồng ngực cứng rắn của mình: “Chị cũng nằm trong lòng tôi.”

Ân Lưu Tô hít sâu một hơi, cuối cùng khống chế bản thân, tay dời lên nắm cằm của anh xem xét, khóe miệng đầy ý cười: “Anh là Tạ Văn Thanh sao?”

“Đừng giả vờ.”

“OMG, người nổi tiếng, tôi là fan của anh đó biết không! Có thể kí tên không?”

Tạ Văn Thanh nhìn cô gái trước mặt lộ vẻ mừng rỡ của fan cuồng, không kiên nhẫn nói: “Ân Lưu Tô, tôi nói chị đừng giả vờ nữa.”

“Tôi và mối tình đầu của anh rất giống nhau sao?” Ân Lưu Tô đến gần anh, mập mờ nói: “Tôi may mắn như thế sao?”

Lúc này Tạ Văn Thanh đã hơn ba mươi, nhìn cô gái trêu chọc mình, anh vẫn có thể giữ vẻ bình tĩnh: “Chị không chỉ giống cô ấy, chị là cô ấy.”

“Vậy tôi trúng xổ số rồi, anh không biết tôi thích anh thế nào đâu.”

“Thật sao.” Anh hơi nhíu mày: “Thích thế nào?”

“Fan hâm mộ thích thần tượng đó.”

Tạ Văn Thanh nhìn ra được cô vẫn né tránh anh, cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Thêm WeChat đi, chị.”

Ân Lưu Tô bị anh chọc cười: “Anh không biết xấu hổ sao, người đàn ông ba mươi tuổi lại gọi tôi là chị?”

“Cũng đúng.” Tạ Văn Thanh quan sát khuôn mặt xinh đẹp của cô gái: “Chị thật sự làm cho tôi kinh ngạc đó, Ân Lưu Tô.”

“Tôi nói tôi không phải là người mà anh muốn tìm.”

“Được rồi, tôi không muốn tranh cãi chuyện này với chị.” Tạ Văn Thanh cắt ngang lời của cô: “Thêm WeChat đi, đừng để tôi không tìm thấy chị, lúc trước chị rời đi, ông đây đã suýt chết đó.”

Ân Lưu Tô vốn muốn từ chối, nghe câu nói cuối cùng giống như nói đùa lại như không phải nói đùa của anh, trái tim lại nặng nề, theo bản năng lấy điện thoại ra.

Đúng lúc này, sau lưng có mấy cô gái cười cười nói nói đi qua bọn họ.

Ân Lưu Tô sợ anh bị người khác nhận ra, nhanh chóng nắm chặt cổ áo của anh, đặt anh lên tường, đi cà nhắc dùng mặt che khuôn mặt của anh đi.

Các cô gái chỉ nghĩ bọn họ là người yêu, không nhìn về phía bên này. Chờ bọn họ đi xa, Ân Lưu Tô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Văn Thanh ngắm nhìn môi đỏ của cô gái gần trong gang tấc kia, đó là nơi anh nhớ nhung cả ngày lẫn đêm.

“Chị...”

Ân Lưu Tô vẫn đề phòng nhìn về phía bọn họ rời đi, sợ bọn họ bỗng nhiên quay đầu: “Suỵt, đừng nói chuyện.”

Tạ Văn Thanh ôm gáy của cô, dùng sức hôn lên.

————