Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 82



Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Ân Lưu Tô thay quần áo đi vào phòng luyện quyền anh, trên màn hình điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều đến từ một người —— Ân Cẩn Du.

Cô ấy đi từ ký túc xá đến phòng luyện quyền anh này thì chuông điện thoại cũng không ngừng vang lên.

Cuối cùng Ân Lưu Tô cũng không kiên nhẫn nữa, nghe điện thoại: “Anh, mới sáng sớm anh muốn oanh tạc em sao! Có phiền hay không vậy! Anh cũng là người quản lý công ty lớn như thế, sao lại rảnh rỗi vậy chứ!”

Đầu điện thoại bên kia, Ân Cẩn Du cũng không nói nhiều, đi thẳng vào chủ đề: “Có phải em nhận lại bọn họ đúng không?”

“Không có, không có, không có! Em không ngốc như vậy.” Ân Lưu Tô bực bội nói: “Còn nữa, anh có thể đừng giống như thám tử không, ngay cả gió thổi cỏ lay ở chỗ em mà anh cũng biết.”

“Anh không giám sát em, nhưng người đại diện của Tạ Văn Thanh đã điều tra đến nhà họ Ân.”

“Rất lợi hại, vậy sao anh lừa gạt được.”

“Bây giờ thân phận của em là con gái của anh, em lấy tên Ân Lưu Tô bởi vì nhớ nhung người “cô” đã quan đời, anh ta chắc chắn không tìm thấy manh mối gì.”

“Nhưng năm nay anh mới ba mươi sáu... Cũng không thể sinh ra con gái lớn như vậy.”

“Chị dâu của em lớn tuổi, chuyện này không có vấn đề gì.” “...”

Ân Cẩn Du nghiêm túc dặn dò: “Đừng làm theo cảm tính, để nỗi đau đớn mười năm qua phải uổng phí.”

Ân Lưu Tô đứng bên cửa sổ trên hành lang, nhìn lá ngân hạnh rơi ngoài cửa sổ, thở dài: “Anh, em không phải là người máy không có tình cảm, em không thể nào từ chối cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy cười với em... Trái tim em đã mềm nhũn rồi.”

Ân Cẩn Du: “Ọe.” Ân Lưu Tô: “...”

Ân Cẩn Du: “Không phải... Em bao nhiêu tuổi rồi! Còn yêu đương não tàn như thế nữa!”

Ân Lưu Tô: “Thật ngại quá, năm nay em mới hai mươi bốn, là thời điểm tốt đẹp để yêu đương.”

Ân Ân cũng thôi đi, cô ấy có thể dùng thân phận đàn chị ở bên cạnh cô, quan tâm cô, bảo vệ cô, yêu cô.

Nhưng Tạ Văn Thanh... Anh ấy là người nhớ nhung cô ấy trong lòng hơn mười năm qua.

Cô ấy trơ mắt nhìn anh ấy từ một tên nhóc ngốc nghếch nghèo rớt mồng tơi biến thành siêu sao chói lọi của ngày hôm nay.

Cô ấy thu thập tất cả tin tức của anh ấy, poster, album... Đua top cho anh ấy, mở tài khoản phụ chiến đấu với antifans của anh ấy.

Mỗi buổi biểu diễn, cho dù trong nước hay là ngoài nước, cô ấy cũng không ngại xa mà chạy đến đứng trong đám người, rưng rưng nước mắt nhìn chàng trai lấp lánh trên sân khấu.

Cô ấy chưa từng nuốt lời...

“Anh ơi, em thật sự không làm được.”

Ân Cẩn Du biết từ nhỏ em gái của mình cứng cỏi mạnh mẽ hơn người, nhưng đối với chuyện của Tạ Văn Thanh thì cô ấy... Yếu ớt không đỡ được một đòn.

“Tô Tô, anh trai không ép em, nhưng em suy nghĩ kỹ một chút đi, nếu như em và cậu ấy ở bên nhau, hai đứa phải đối mặt với điều gì.”

“Em... em không muốn nghĩ.”

Ân Lưu Tô cúp điện thoại, cố nén đau khổ trong lòng, đeo bao tay quyền anh lên.

Trong phòng quyền anh trống trải, cô phát hiện còn có người buồn bực hơn cả mình.

Lưu Văn Anh mặc áo ba lỗ, cơ bắp lộ ra ngoài, giọt mồ hôi to trên làn da lúa mạch chảy xuống.

Anh đánh mạnh vào bao cát quyền anh, phát tiết cảm xúc mãnh liệt trong lòng.

Mỗi một cú đấm đều dùng hết sức, trong hô hấp mang theo sự kiềm chế và ngột ngạt.

Hoàn toàn giống dáng vẻ thất tình.

Ân Lưu Tô chống hai tay lên, nhanh nhẹn nhảy lên đài quyền anh.

Lưu Văn Anh thấy cô ấy đến, ôm lấy bao cát, cầm quần áo quay người muốn rời đi.

Ân Lưu Tô nhàn nhạt hỏi: “Ân Ân và Cận Bạch Trạch đi hẹn hò rồi sao?”

Lưu Văn Anh liếc cô ấy một chút: “Chị gắn máy giám sát trên người cô ấy hay sao?”

Ân Lưu Tô đi đến trước mặt anh, cười nhạt nói: “Không cần gắn máy giám sát, nhìn dáng vẻ của cậu... là biết thôi.”

Lưu Văn Anh không muốn thảo luận vấn đề này với cô ấy, nhảy xuống đài quyền anh: “Đàn chị cứ từ từ chơi, tôi đi đây.”

“Này, nhóc con, bọn họ đi đâu rồi?”

“Sân trượt băng.”

Lưu Văn Anh thay áo rộng rãi bình thường, đi ra khỏi phòng thay quần áo cho nam, nhìn thấy Ân Lưu Tô dựa vào tường chờ mình: “Có thời gian đi trượt băng với đàn chị hay không?”

“Không có hứng thú.” Lưu Văn Anh không thay đổi sắc mặt mà đi đến cầu thang: “Có rất nhiều người muốn trượt băng với chị.”

Ân Lưu Tô mỉm cười đi đến bên cạnh anh, vỗ vào cơ bắp trên cánh tay của anh: “Nhưng tôi có hứng thú với cậu.”

Lưu Văn Anh lập tức cẩn thận di chuyển ra xa, đề phòng nhìn cô ấy: “Chị muốn thế nào?”

“Đi trượt băng với đàn chị.” “Ông đây không đi!”

“Cậu còn nói ông đây!” Cô ấy gõ đầu anh: “Không được phép nói bậy ở trước mặt Ân Ân.”

“Đây là không phải là nói bậy.” Lưu Văn Anh xoa mũi, lại nhìn cô ấy một chút: “Chị quan tâm nhiều như vậy làm gì, chị và cô ấy có quan hệ thế nào? Còn quản tôi có nói bậy ở trước mặt ở trước mặt cô ấy hay không nữa.”

“Tôi là đàn chị của cô ấy.” Ân Lưu Tô thoải mái ôm bờ vai của anh: “Đi thôi, tìm bọn họ cùng chơi.”

“Đừng động tay động chân, thả tôi ra.”

“Trong lòng cậu cũng muốn đi mà.” “Tôi thèm làm bóng đèn khi nào.”

“Có đàn chị ở đây, sẽ không để cho cậu xấu hổ.” Ân Lưu Tô cười nắm lỗ tai của anh: “Tôi đứng về phía cậu đấy, đừng có không biết tốt xấu như thế.”

“Không cần! Chị đừng đụng tôi!”...

Hôm nay sân trượt băng mới khai trường, có rất nhiều người, cũng may là không gian rộng rãi, không hề có vẻ chen chúc.

Ân Ân đi giày trượt băng, kích động muốn đi vào sân trượt.

Không biết Cận Bạch Trạch lấy ra đệm mông hình rùa xanh lớn từ đâu, đưa tới trước mặt cô: “Đeo lên, cẩn thận lát nữa sẽ ngã.”

“Em không cần thứ này.” Ân Ân cười nói: “Chị Tuệ Hoa nhà bọn em rất thích hoạt động trượt tuyết trượt băng, luôn đưa theo em cùng chơi, kỹ thuật của em rất tốt.”

“Thật sao?” Cận Bạch Trạch tiện tay ném đệm rùa lên ghế: “Vậy chúng ta so tài một chút?”

“Được thôi!” Ân Ân kích động cùng trượt băng với Cận Bạch Trạch.

Kỹ thuật của Cận Bạch Trạch rất không tệ, hai chân thon dài thoải mái xoay tròn, giống như vận động viên trượt băng trên kênh thể thao, tùy ý bước hình chữ V, động tác vô cùng tự nhiên mà đẹp trai.

Ân Ân đương nhiên không cam lòng chịu thua, đuổi theo cậu.

“Nắm tay anh.” Cận Bạch Trạch đưa một tay ra với cô: “Đừng ngã.”

Năm ngón tay trắng nõn của cậu đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

“Không cần.” Ân Ân vốn là một cô gái vô cùng ngốc, đẩy tay cậu ra: “Nắm tay mới dễ ngã đấy! Hơn nữa còn là tai nạn xe liên hoàn!”

Cận Bạch Trạch bất đắc dĩ nhìn cô, khóe miệng cũng lộ ra ý cười. “Ân Ân, chậm một chút.”

“Nhanh lên! Tiểu Bạch!” Ân Ân trượt về phía trước, lấy ra kẹo que từ trong túi lắc lư trước mắt anh: “Anh đuổi kịp thì em mời anh ăn.”

“Anh đến đây.”

“Á!”

Ân Ân thấy Cận Bạch Trạch bỗng nhiên tăng tốc, cũng vội vàng tăng tốc trượt về phía trước, chỉ lo né tránh cậu, lòng dạ rối bời nên trượt loạn tiết tấu, lúc cô sắp ngã, Cận Bạch Trạch bỗng nhiên nhào tới ôm chặt lấy cô.

Hai người xoay tròn vài vòng, cuối cùng mới ổn định lại cơ thể.

Ân Ân chưa lấy lại tinh thần, mở to hai mắt nhìn, cảm nhận được cái ôm của chàng trai đang siết chặt lấy chính mình, trái tim cô đập thình thịch liên hồi.

Cận Bạch Trạch nhìn làn da tuyết trắng của cô gái trong lòng, lông mi đen nhánh khẽ run rẩy, lòng không nhịn được mà muốn cúi đầu hôn lên gương mặt của cô.

Ân Ân bỗng đưa kẹo que đến bên miệng anh: “Mời anh ăn!”

Yết hầu của Cận Bạch Trạch di chuyển, thuận theo nhận kẹo que, xóa đi động tác lúng túng, cười đáp: “Được.”

Cậu buông cô ra.

Ân Ân quay lưng đi, tay ôm lấy lồng ngực đập mạnh của mình, vẫn chưa hết sợ hãi.

Có lẽ động tác kia của cậu là muốn hôn cô đúng không!

A a a a!

Cô có... có chút sợ hãi!

Cận Bạch Trạch nhìn ra được cô gái này lo lắng, sau khi lấy lại tinh thần cũng hối hận mình nhất thời kích động, quá hấp tấp.

“Vậy em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi trượt một lát.”

Ân Ân xấu hổ không biết làm gì, nghe cậu nói như vậy thì giống như được đại xá: “Được! Em đi uống nước.”

“Ừm, chậm một chút.”

Ân Ân đưa mắt nhìn cậu trượt đi xa, nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi trượt đến khu nghỉ ngơi, ngồi xuống ghế mở chai nước khoáng.

Cô còn chưa uống nước, một giọng nam hung dữ vang lên ngay bên cạnh: “Em có ngốc không vậy?”

Ân Ân kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Lưu Văn Anh mặc áo hoodie màu đen, đi giày trượt băng ngồi xuống bên cạnh cô: “Để anh ta ở trong sân trượt, giống như thả dê vào miệng cọp, em xem có rất nhiều nữ sinh cố ý đến gần anh ta kia kìa.”

Ân Ân cong môi lên, nhìn theo ánh mắt của anh.

Quả nhiên, có không ít cô gái cao gầy xinh đẹp vây quanh Cận Bạch Trạch, còn có người chủ động bắt chuyện.

Chẳng qua là... chuyện này rất đỗi bình thường.

Cận Bạch Trạch cũng là người đẹp trai nên rất dễ thu hút sự chú ý. Ân Ân tuyệt đối không ăn giấm.

Cô không tranh không đoạt, là của cô thì mãi mãi là của cô, không ai cướp đi được.

Không phải của cô thì có làm gì cũng không giữ được. Cô kinh ngạc hỏi anh: “Sao anh đến đây?”

Lưu Văn Anh đưa mắt nhìn Ân Lưu Tô đang trượt đến như cá mực: “Chị ấy nói anh đi theo.”

Ân Lưu Tô bước hình chữ V xinh đẹp, trôi chảy đến trước mặt hai người, vẫy tay với bọn họ: “Hello!”

Ân Ân cười vẫy tay chào hỏi với cô ấy, sau đó dùng tay đập lên vai Lưu Văn Anh: “Anh đi thật à, đàn chị vậy mà có thể mời anh cùng đi trượt băng!”

“Chị ấy kéo anh đến!”

“Sao có thể! Anh có sức hấp dẫn đến như vậy sao?”

Lưu Văn Anh nghe cô nói như thế, trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu: “Ở trong lòng em, anh tệ đến thế cơ à?”

Ân Ân nhạy bén phát hiện chàng trai bên cạnh không vui, trong lòng “lộp bộp” một chút, kéo tay áo của anh: “Em không có ý này, em không nói anh không tốt, nhưng có lẽ đàn chị... đã có người trong lòng rồi.”

“Anh không biết chị ấy có người trong lòng hay không, dù sao chị ấy kéo anh đến, không phải em cho rằng anh muốn đến chứ? Ông đây ghét nhất là trượt tuyết.”

“Đây không phải là trượt tuyết mà là trượt băng.” “Đều như nhau, đều chán ghét hết!”

Ân Ân cũng không biết anh tức giận chuyện gì, đẩy anh: “Ai chọc giận anh rồi?”

“Không ai chọc anh cả, anh tự tạo ra.”

Ân Ân lấy ra kẹo que trong túi, đưa tới, cười hì hì nói: “Này, mời anh ăn.”

Lưu Văn Anh vừa nhìn thấy Cận Bạch Trạch và Ân Ân ôm nhau, cô cũng cho cậu một cái kẹo que, huyết áp của anh vốn tăng cao không hạ xuống.

Lúc này anh nhìn thấy kẹo que, lửa giận càng không có chỗ phát tiết, cầm kẹo que ném xuống đất: “Em có ngây thơ không? Còn là bạn học nhỏ sao, ai muốn ăn thứ đồ chơi này.”

Ân Ân tức giận đứng lên: “Hôm nay anh ăn phải pháo nổ sao? Sao lại trút giận lên em!”

“Anh ăn pháo nổ đấy, em bớt xen vào việc của anh đi, còn không mau quan tâm đến nam thần của em, nếu không thì người khác sẽ nhanh chân đến trước!”

Lưu Văn Anh nói xong, đẩy Ân Ân ra, trượt vào sân băng.

Chẳng qua là anh không có kỹ thuật gì, trước kia chơi trượt patin mấy lần, nhưng chưa từng trượt băng, vừa vào sân đã ngã úp sấp.

Ân Ân nhìn anh cố gắng muốn đứng lên, kết quả là càng giãy giụa thì càng vụng về ngã xuống, cuối cùng thấy hả giận rất nhiều, lè lưỡi với anh: “Hừ! Gieo nhân nào gặt quả nấy.”

Lưu Văn Anh mất hết mặt mũi ở trước mặt cô, gương mặt đỏ bừng lên: “Bớt xen vào chuyện của anh, đi ra.”

Ân Ân cầm đệm mông rùa xanh trượt đến bên cạnh anh, cười lạnh nói: “Anh muốn giúp đỡ thì nói một tiếng.”

“Không cần.”

Lưu Văn Anh chống tay lên mặt đất, khó khăn quỳ một chân xuống, cố gắng đứng lên.

Không ngờ là giày trượt băng dưới chân không chịu khống chế, chưa kịp ổn định cơ thể, lại nặng nề ngã xuống.

“Đồ ngốc!” Ân Ân đưa tay ra với anh: “Nắm lấy tay em.”

“Không cần.” Lưu Văn Anh đỏ mặt đẩy tay cô ra, ánh mắt nhìn qua bên cạnh: “Em đừng quan tâm anh, em cứ trượt đi.”

“Tính tình xấu này... Giống hệt như lúc còn nhỏ.”

Ân Ân không quan tâm anh giãy giụa, nắm lấy tay anh, dùng sức kéo anh lên.

Lưu Văn Anh đành phải nắm tay cô, tay kia ôm lấy eo của cô, vụng về giống như dây leo treo lên người cô, dựa lên người cô mới miễn cưỡng tự đứng lên được.

Ân Ân lại đưa đệm mông rùa xanh qua, thắt ngang hông của anh: “Anh đeo thứ này vào thì không sợ ngã.”

Lưu Văn Anh không được tự nhiên quay đầu nhìn một chút: “Không cần, xấu quá.”

“Ai bảo anh ngốc, trượt băng cũng không biết.”

Lưu Văn Anh nói không muốn, nhưng cũng để cô buộc đệm mông rùa xanh lên cho mình.

Có rất nhiều cô gái xung quanh nhìn thấy anh cao gầy cường tráng còn đẹp trai như thế mà lại đeo đệm mông rùa xanh đáng yêu, hoàn toàn tương phản với hình tượng bên ngoài, ai nấy cũng đều bật cười.

Lưu Văn Anh đỏ mặt, tuyên bố: “Anh ghét nhất là trượt băng!”

“Em biết rồi!” Ân Ân cười đưa tay ra với anh: “Nắm tay em, đừng để ngã xuống nữa.”

Lưu Văn Anh nhìn móng vuốt nhỏ của cô, nuốt ngụm nước bọt, phối hợp trượt lên phía trước, mạnh miệng nói: “Không cần.”

Ân Ân lại đuổi theo, nắm chặt tay anh, kéo anh trượt trong sân: “Chậm một chút, nếu anh kéo em ngã xuống thì em sẽ đánh anh đó!”

Lưu Văn Anh cúi đầu, nhìn hai người nắm chặt tay nhau. Trái tim muốn nổ tung.