Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 86



Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Đêm trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, bên ngoài sân vận động đã đông nghịt người.

Những fans hâm mộ trẻ tuổi mang theo kẹp tóc ánh sáng màu lam và lightstick màu lam, hưng phấn chờ buổi diễn bắt đầu.

Màu lam là màu Tạ Văn Thanh thích nhất, cho nên toàn bộ buổi biểu diễn sẽ lấy màu lam làm chủ đạo, fan hâm mộ từ cả nước tập trung lại thành một vùng đại dương màu lam.

Ân Ân đứng bên cạnh một chiếc xe đẩy bán nước đường ở cửa vào, chụp một tấm ảnh chiếc xe, cúi đầu gửi tin nhắn cho Ân Lưu Tô: “Đàn chị, em đến rồi, đang ở bên cạnh chiếc xe đẩy hình chiếc kẹo bông lớn.”. Ngôn Tình Ngược

Hai phút sau, Ân Lưu Tô trả lời: “Có chút việc, không tới được, để chị gọi người đến đi cùng em.”

Ân Ân: “Haiz!”

Ân Ân: “Không vui.”

Ân Lưu Tô: “Em gặp cậu ấy rồi sẽ vui vẻ.”

Ân Ân: “Được rồi, vậy đàn chị làm gì thì làm đi, làm xong nhất định phải tới đó nhé.”

Âm Lưu Tô: “[ôm một cái]”

Ân Ân nhắn tin xong, vừa ngước mắt lên đã thấy Lưu Văn Anh đang sải bước đi về phía cô.

Bình thường quần áo của anh đều lấy màu trầm như đen xám làm chủ, rất ít khi mặc màu sáng, hơn nữa lại còn thuộc loại quần áo vận động thoải mái, hoặc là áo khoác, hoặc là áo hoodie.

Nhưng hôm nay Lưu Văn Anh lại mặc quần áo trong màu sáng! Sau khi đến gần, Ân Ân phát hiện trong cái màu trắng này... còn mang theo chút hồng!!!

Cô ngạc nhiên há hốc mồm.

Lưu Văn Anh thấy cô nhìn mình chằm chằm như vậy thì hơi ngại ngùng, thò tay gõ nhẹ trán cô: “Nhìn cái gì!”

Ân Ân nhíu mày: “Anh... uống lộn thuốc sao, sao lại mặc quần áo lót!”

Lưu Văn Anh vạm vỡ, cũng không phải loại thon gầy như Bạch Trạch, cho nên mặc loại quần áo trong này ít nhiều cũng có chút cảm giác bó buộc.

Anh khẽ giật cổ áo đã khiến anh không mấy dễ chịu, liếc mắt nói: “Thế nào, chỉ cho phép Cận Bạch Trạch mặc, còn anh thì không thể mặc quần áo trong sao?”

“Không phải...”

Ân Ân xoắn xuýt nói: “Có thấy chật chội không?” “Không có cảm giác.”

Ân Ân mới không tin anh không có cảm giác, anh vai u thịt bắp rõ ràng như thế, ngay cả quần áo trong cỡ lớn nhất cũng đã dán chặt vào da thịt, nhất định là không thoải mái.

Đây cũng là nguyên nhân bình thường anh đều mặc quần áo thể thao. “Bộ quần áo trong này là tự anh mua sao?”

“Mẹ anh mua.”

“À, thảo nào lại chọn màu hồng.” Ân Ân bật cười: “Khi còn bé dì đã cho anh ăn mặc như con gái rồi.”

Ai có thể nghĩ tới “chị” Lưu Văn Anh khi còn bé thanh tú xinh đẹp như thế, thậm chí không phân biệt được trai gái, sau khi lớn lên kích thích tố sinh dục nam lại dồi dào thế kia.

Dáng dấp cường tráng như một con gấu vậy.

Lưu Văn Anh cúi đầu nhìn nhìn quần áo trong màu hồng của mình: “Rất ẻo lả sao?”

Ân Ân liên tục lắc đầu: “Chỉ bằng một thân bắp thịt rắn chắc này của anh thì đã hoàn toàn không dính dáng đến hai chữ ẻo lả rồi.”

Thấy cô nói như vậy, kỳ thật Lưu Văn Anh cũng không đặc biệt vui vẻ.

Bởi vì anh biết gu nam sinh của Ân Ân, mười mấy năm qua cho tới bây giờ đều chưa từng thay đổi.

Cô vẫn luôn thích kiểu người nhìn cao gầy, nhã nhặn, thanh tú như Cận Bạch Trạch.

Thật ra anh cũng muốn bảo trì vẻ thanh tú nhã nhặn như khi còn bé, nhưng hết lần này tới lần khác, sau khi tiến vào tuổi dậy thì, hormone nam tràn trề, râu ria mọc còn nhanh hơn nam sinh bình thường, rồi khung xương hình dáng cũng lớn hơn, giọng nói cũng hoàn toàn mất đi vẻ tinh tế khi còn bé, biến thành giọng trầm trầm ồm ồm...

Lại thêm ba anh buộc anh học quyền cước, cách đấu, càng làm anh biến thành dáng vẻ... trưởng thành hoang dã như hiện tại.

Anh với Cận Bạch Trạch, hoàn toàn là hai loại người.

Cho nên ngày hôm nay Lưu Văn Anh đặc biệt chọn bộ quần áo trong màu hồng này, ngay cả quần cũng là quần thông hơi, hi vọng có thể làm thay đổi ấn tượng của Ân Ân về mình.

Hiện tại xem ra, có vẻ không có hiệu quả cho lắm. Ân Ân nhìn anh thì chỉ muốn cười.

“Đàn chị nói đã gọi người đi cùng em xem buổi biểu diễn, không nghĩ tới lại là anh.”

“Không phải Cận Bạch Trạch nên em thất vọng lắm nhỉ?”

“Cũng bình thường.”

“Anh ta vội vàng giúp bạn rút thưởng đổi vé vào cửa, làm sao có thời giờ chứ. Chỉ có anh, mỗi ngày đều nhàn rỗi... chơi với em, em thử bảo anh ta làm việc ở dưới một chút xem, anh ta tuyệt đối không thể giống như anh...”

Nói tới đây, tựa hồ ý đồ đã quá rõ ràng, Lưu Văn Anh lập tức ngừng câu chuyện lại.

Ân Ân nhìn Lưu Văn Anh một chút: “Hình như anh rất ghét Cận Bạch Trạch nhỉ? Không phải trước kia còn giúp em bày mưu tính kế đó sao, làm sao bỗng nhiên bắt đầu nói xấu anh ấy rồi?”

Ánh mắt Lưu Văn Anh khó chịu dừng lại ở bên hông, buồn bực không nói.

Chỉ là bỗng nhiên anh... không muốn nhường nữa.

Trước kia, khi nhìn Ân Ân thầm mến cậu, cảm thấy càng không chiếm được sẽ càng muốn, cứ tiếp tục như vậy cô sẽ càng hãm càng sâu, còn không bằng giúp cô một tay.

Sau khi tiếp xúc mới có thể nhận biết rõ hơn, đến tột cùng là đối phương có thích hợp với mình hay không.

Dù bọn họ chia tay hay hạnh phúc ở bên nhau, anh đều có chơi có chịu.

Nhưng Lưu Văn Anh trơ mắt nhìn hai người tình cảm ấm lên, anh lại như đặt lòng mình trong ấm nước nấu, từng chút từng chút thiêu đốt thống khổ, làm anh vô cùng ngạt thở.

Quả nhiên anh không phải Bồ Tát, cũng không chịu nổi uất ức lớn đến vậy. Không muốn mặc kệ!

Dù Ân Ân không thích anh thì anh cũng muốn vì hạnh phúc của mình mà cố gắng tranh thủ.

“Em nhìn anh kỹ một chút đi.”

Ân Ân nghe anh nói vậy, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của anh: “Đang nhìn đây, sao vậy?”

“Nhìn kỹ.”

“Em đang nhìn đây!”

“Có phát hiện ra cái gì không?”

Ân Ân nhìn một lúc lâu, đưa tay mò tới lông mày tung bay của anh, nở nụ cười: “Có phải anh sửa chân mày không, đột nhiên lại đều lại, ha ha ha ha ha.”

“...”

Lưu Văn Anh im lặng.

Anh chỉ muốn cô nhìn xem, anh tuyệt đối không hề xấu hơn Cận Bạch Trạch.

Được rồi, giữa bọn họ đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức Ân Ân không hề có loại rung động giữa nam và nữ với anh.

Lưu Văn Anh cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Anh thật sự là có muốn khóc cũng khóc không được.

Nửa giờ sau, khán giả bắt đầu lần lượt xếp hàng vào sân.

Bốn phương tám hướng, biển người chen chúc, Lưu Văn Anh vô thức bảo vệ Ân Ân ở phía trước, hai tay vịn trên vai cô, dùng toàn bộ thân thể giúp cô ngăn đám người đang chen chúc xung quanh.

Phía sau lưng Ân Ân dán chặt vào lồng ngực kiên cố của anh, cách quần áo mỏng manh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, còn có hô hấp anh nhịp nhàng lưu động trên đỉnh đầu cô.

Sống động như thế.

Trong lúc vô tình, cô thấy mặt hơi hơi nóng.

Trước kia, không phải là hai người chưa từng thân mật ở chung, thậm chí khi còn bé còn cùng nhau ngủ trưa ở nhà Ân Ân.

Lên cấp hai Ân Ân đến kỳ kinh nguyệt, vẫn là Lưu Văn Anh phát hiện đầu tiên, cởi áo thể thao ra quấn quanh hông cô, còn bản thân thì trần hùng hục lên lớp, còn bị thầy cô mắng một trận thật thảm.

Khi ấy Ân Ân thật sự không cảm thấy có cái gì mặt đỏ tim đập, Lưu Văn Anh tựa như người nhà vậy.

Nhưng lúc này đây, khi được cậu bảo hộ như vậy, Ân Ân lại có chút ngượng ngùng.

Cô muộn màng nhận ra thông qua thể nghiệm và quan sát, Lưu Văn Anh bên cạnh cô không chỉ là bạn, là anh em, là bạn thân khác giới của cô. Cậu cũng là con trai, mà lại còn là loại có hormone nam tính vô cùng mạnh mẽ.

Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên làm cho cô có chút xấu hổ. Có phải là cô đã quá không để ý rồi hay không...

Ân Ân cố gắng đè xuống suy nghĩ miên man bất định trong lòng, đi cùng Lưu Văn Anh đến vị trí khán đài cạnh quầy vé vào cửa.

Vé Ân Lưu Tô đưa cho Lưu Văn Anh đương nhiên là ở ngay bên cạnh vé của Ân Ân.

Lưu Văn Anh nhìn tấm vé mệnh giá một trăm tám mươi đồng, lại hơi liếc nhìn nơi xa đến mức... Chỉ có thể dùng kính viễn vọng mới có thể thấy rõ sân khấu buổi diễn, có chút khó hiểu: “Cho một mình em ngồi ở vị trí khán đài vừa xa nhất vừa lệch lạc nhất? Có phải là anh ruột không đó?”

“Vẫn ổn, mặc dù hơi lệch một chút không nhìn thấy người, nhưng vẫn có thể nhìn được màn hình lớn mà.”

“Buổi biểu diễn của anh trai, anh còn tưởng ít ra chúng ta có thể ngồi bên trong hàng ghế khán giả đầu tiên.”

“Đừng nói giỡn nữa.” Ân Ân nói: “Giá vé hàng phía trước khán đài hay chính giữa đều bị phe vé xào lên tận trời rồi! Ngay cả vị trí bây giờ của chúng ta, giá vé cũng đã tăng gấp mấy lần, có thể có chỗ ngồi là đã tốt lắm rồi.”

“Được rồi.” Lưu Văn Anh khẽ nhún vai.

Dù sao thì từ nhỏ anh đã nhìn thấy Tạ Văn Thanh, hoàn toàn không có hứng thú, anh chỉ để ý đến lần đầu tiên cùng cô xem biểu diễn thôi.

Sẽ trở thành hồi ức vô cùng đáng trân quý trong tương lai....

Tám giờ mười lăm phút tối, đã đến thời điểm bắt đầu buổi diễn, nhưng Tạ Văn Thanh lại chậm chạp chưa xuất hiện.

Hiện trường đã bắt đầu phát ra tiếng nhạc anh ấy độc tấu đàn dương cầm, đám fans hâm mộ dậy sóng cuộn trào, hô to tên Tạ Văn Thanh.

Trong lòng Ân Ân lại vô cùng bất an.

Buổi biểu diễn trước kia của Tạ Văn Thanh, xưa nay chưa từng xuất hiện chuyện đến trễ, cho dù là vì kiến tạo bầu không khí, cũng tuyệt đối sẽ không vượt qua thời gian mở màn một phút đồng hồ mà còn chậm chạp chưa lên sân khấu.

Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?

Một lát sau, đèn chiếu trên sàn nhảy rốt cuộc cũng thay đổi, đám fans hâm mộ hò hét chói tai, nghênh đón Tạ Văn Thanh mở màn.

Không ngờ rằng, người ở bên trên khối lập phương chậm rãi dâng lên sân khấu, lại không phải Tạ Văn Thanh, mà là một vị ca sĩ khách mời khác do anh ấy mời tới.

Ca sĩ khách mời bắt đầu ca nhảy một ca khúc sôi động làm nóng bầu không khí, đám fans hâm mộ đương nhiên cũng rất cao hứng, đi theo giai điệu âm nhạc sống động vặn vẹo người, chờ idol của bọn họ đến.

Lòng Ân Ân lại chìm đến xuống đáy cốc. Chuyện này không đúng rồi!

Không có buổi biểu diễn nào lại để khách quý biểu diễn trước, đây không phải là giọng khách át giọng chủ sao!

Ân Ân lấy diện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho Tần Tiếu.

Điện thoại đổ chuông thật lâu, Tần Tiếu nghe máy, giọng điệu đặc biệt gấp gáp: “Ân Ân, anh trai cháu có liên lạc với cháu không!”

“Chú Tần, cháu đang muốn hỏi chú đây này, sao anh trai cháu còn chưa lên sân khấu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Cậu ấy... cậu ấy mất tích rồi, dù là ai cũng không thể liên lạc được, điện thoại cũng không gọi được.”

Ân Ân quả thực không thể tin được: “Anh ấy đang khỏe mạnh, sao lại thế...”

“Là lỗi của chú, chú không nên để Ân Cẩn Du gặp cậu ấy... Chú không nên... Xong rồi, lần này thật sự là xong rồi.”

...

Lưu Văn Anh che chở Ân Ân chen chúc đi ra khỏi sân vận động, cô đi lại vội vàng, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tạ Văn Thanh.

Nhưng trong diện thoại di động vẫn luôn là giọng nữ tổng đài lạnh băng: “Xin lỗi, số máy điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”

Quảng trường vẫn ồn ào náo nhiệt, có thật nhiều quầy bán hàng bán thiếp giấy cùng với tốp năm tốp ba học sinh ở bên ngoài nghe ca nhạc.

Ân Ân sốt ruột đến sắp sửa khóc lên, tay cầm diện thoại di dộng vẫn luôn run rẩy, suy sụp ngồi xổm trên mặt đất: “Anh trai của em... trước đó không lâu anh ấy vừa mới ngừng thuốc, anh ấy sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Không được đoán mò, có lẽ chỉ là tâm trạng anh ấy không tốt.”

“Nhưng xưa nay anh ấy chưa từng như vậy, nếu như không phải chuyện rất nghiêm trọng, anh ấy sẽ không bỏ mặc nhiều fans như vậy không chịu trách nhiệm mà rời đi.”

Ân Ân càng nghĩ càng sợ, bất lực nắm chặt ống tay áo của Lưu Văn Anh, hổn hà hổn hển xin giúp đỡ: “Tiểu Văn Tử, không phải anh rất thông minh sao, van cầu anh, anh giúp em tìm anh ấy đi!”

Lần đầu tiên Lưu Văn Anh nhìn thấy dáng vẻ cô gái nhỏ tuyệt vọng như vậy, lục phủ ngũ tạng của anh đều sắp sửa xoắn hết vào nhau rồi.

Anh thoáng tỉnh táo lại một chút, bình phục nỗi lòng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta về nhà đi.”

“Về nhà?”

“Về quê quán hẻm Hồ Lô nhìn xem.”...

Tám giờ hai mươi, Ân Lưu Tô kéo theo vali xách tay cỡ nhỏ đi tới phòng chờ sân bay Nam Thị.

Ngoài cửa sổ, mưa bụi tinh tế đang lất phất rơi. Đây là buổi biểu diễn duy nhất cô vắng mặt. Mười ba năm, giật mình như mộng.

Bọn họ không phải gặp nhau khi còn trẻ.

Khi đó da của cô lỏng lẻo nhăn nheo, chậm chạp thay cũ đổi mới, dáng người cũng phát tướng hơn hiện tại...

Mà Tạ Văn Thanh khi đó, tuổi trẻ khinh cuồng, luôn bởi vì xúc động và hành động theo cảm tính mà đi nhầm đường lạc lối.

Bọn họ đều không ở trạng thái tốt nhất, lại yêu nhau.

Yêu đến ban đêm tỉnh lại vào nhà vệ sinh, chui vào trong chăn cũng đều muốn ôm mặt của đối phương, hôn rồi lại hôn.

Mười ba năm sau, thiếu niên ấy đã trưởng thành, có sự nghiệp cao quý, tính cách ổn trọng, tâm tư thâm thúy... Mà cô, cũng có được thanh xuân đã từng vô cùng mong muốn nhưng không thể thành toàn.

Đây là cuộc gặp gỡ tốt đẹp nhất trong cuộc đời họ.

Lại chì ngắn ngủi ngần ấy mà thôi.

Ân Lưu Tô nhìn mưa khẽ rơi lất phất bên ngoài cửa sổ.

Một lần nữa tách ra, có thể cả đời này sẽ không thể gặp lại nhau nữa. Thật chẳng nỡ.

Ân Lưu Tô lấy một chiếc điện thoại khác ra, thẻ điện thoại vẫn là dãy số hơn mười năm trước.

Cô vẫn nạp tiền điện thoại, tuy đã chặn chiều gọi nhưng vẫn có thể nhận tin nhắn.

Khung tin nhắn gần như bị cùng một dãy số lấp kín.

Mười mấy năm qua, Tạ Văn Thanh chăm chỉ không ngừng gửi tin nhắn cho cô, dù có lẽ dãy số đối diện đã không còn ở đây, không thể nào thấy được tin nhắn.

“Ân Ân lên cấp hai rồi, thành tích của con bé kém muốn mạng, tôi đã cho con bé nộp vào trường tuyển học phí cao, đau đầu thật.”

“Ân Ân đến kỳ rồi, thật hao tổn tâm trí, nếu có chị ở đây thì tốt quá, một mình tôi vừa làm anh lại vừa làm ba thật sự quá khó khăn, may nhờ có hai chị em tốt của chị.”

“Ân Ân có khuynh hướng yêu sớm, tôi đã đánh con bé một trận, con bé tức giận thu dọn hành lý chạy đến nhà Lưu Tuệ Hoa ở, có phải tôi đã làm sai rồi hay không?”

“Sao chị lại muốn rời đi, là tôi không tốt với chị sao?” “Ân Lưu Tô, có phải chị đã chết rồi hay không?”

“Nếu chị chết rồi, tôi không nói hai lời sẽ lập tức đến cùng chị, con mẹ nó, dù chị có ở trên trời thì chị cho tôi gặp trong mơ thôi cũng được.”

“Công ty có một nữ nghệ sĩ tỏ ý có thiện cảm với tôi, nếu chị vẫn không về, tôi sẽ đồng ý với cô ta.”

“Chị trả lời một chút cũng được, trả lời tôi một chữ thôi, số 1 thôi cũng được mà.”

“Chị đừng nóng giận, tôi nói đùa thôi, lúc ấy tôi đã từ chối cô ta rồi. Tôi chỉ thích chị thôi, chị à.”

“Ngày mai tôi ba mươi rồi, tôi đã ba mươi rồi, thời gian trôi qua nhanh quá.”

“Có phải chị đã biến thành bà lão già cả rồi nên không dám trở về gặp tôi đúng không?”

“Đồ ngốc, sao tôi lại chê chị chứ, tôi muốn cùng chị sống đến trăm tuổi.”

Mỗi một đêm dài khó ngủ, Ân Lưu Tô đều sẽ mở những tin nhắn này ra, cẩn thận đọc, đọc một cách tỉ mỉ.

Cô đợi đến một ngày, Tạ Văn Thanh không còn gửi tin nhắn cho cô nữa, chân chính buông xuống, có lẽ như vậy cô mới có thể thật sự buông bỏ được.

Không biết nên vui hay là nên bi sầu, bởi vì ngày đó chưa từng đến.

Đã rất nhiều lần Ân Cẩn Du yêu cầu Ân Lưu Tô gạch bỏ cái số này, nếu không sẽ rất dễ khiến cho người ta hoài nghi, nếu như anh ấy tìm hiểu nguồn gốc điều tra ra đến, tất cả đều không dối gạt được.

Cuối cùng vẫn là Ân Lưu Tô không nỡ.

Cho dù chỉ là tin tức mong manh, nhưng cũng là ràng buộc duy nhất giữa cô và anh.

Bên tai truyền đến tin tức chuyến bay, Ân Lưu Tô nhìn vào bầu trời đêm đen tối tăm vô tận, hít sâu một hơi, chuẩn bị xóa bỏ toàn bộ tin nhắn, sau đó loại bỏ dãy số.

Đây là lần chia tay cuối cùng. Đến chết không gặp lại nhau.

Nhưng mà, ngay nháy mắt khi cô dằn lòng xóa bỏ, điện thoại bỗng nhiên rung lên bíp bíp, vẫn là tin nhắn đến từ Tạ Văn Thanh ——

“Chị, một tin nhắn cuối cùng.”

“Đừng sợ, tôi đến với em đây.”

Trong chốc lát, cô chưa kịp phản ứng, điện thoại đã rơi xuống mặt đất.