Medusa. Ta Yêu Nàng

Chương 16: Nàng đừng xin cho ả, vô ích



Bàn tay cô đặt trên vai bá tước, vì hồi hộp nên bàn tay nắm chặt. Được vài giây thì đôi mắt Ansel chợt như vô hồn, cứ nhìn mãi mắt Fay. Công nương cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô vội gọi Ansel

- Bá tước... ngài bá tước Nolanotis, ngài làm sao vậy?? Tôi... tôi không phải Medusa đâu mà...

Ansel vẫn một mực bất động, nàng sốt sắng loay hoay muốn rời đi tìm quản gia nhưng tay anh đã giữ chặt eo cô rồi.

- Ngài bá tước... ư... làm sao bây giờ...

Nàng sợ hãi, trong lúc Fay run rẩy thì Ansel chợt phì cười. Ngài cười lớn cứ ngỡ như đánh rớt cái chức bá tước, ngài bá tước thanh lịch có phần táo bạo hung hãn đâu rồi. Ansel dừng cười, nhìn bên vai trái, nơi mà Fay nắm chặt từ nãy đến giờ.

- Ha ha... chỉ là... chỉ là ta thấy mắt nàng đẹp quá, nên muốn ngắm lâu một tí. Nàng làm sao thế?? Nàng muốn xé rách áo của ta luôn rồi sao?

- Ngài... ngài...

Công nương bị ngài bá tước dọa một phen sắp rơi cả tim, đoạn cô cuống cuồng tìm cách thoát ra khỏi người anh khiến anh không nhịn cười nổi.

- Haha, khi nãy, ta có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập. Nàng vẫn ổn chứ?

Công nương gật đầu, tay cô vẫn giữ khư khư trên vai bá tước không rời.

- Nàng làm sao vậy?

Ansel cảm giác được vai mình có hơi ẩm ướt, ngài đoán là tay Fay lại rỉ mồ hôi rồi. Anh nhẹ nhàng cầm tay Fay lấy ra, khăn tay khi nãy anh đưa thì hiện tại đang ở bàn bên kia. Bá tước lấy tay mình vuốt lòng bàn tay Fay cho hết ướt

- Không sao đâu, nàng đừng lo về cái áo. Ta sẽ cho người hầu giặt chúng. Nàng ổn chưa?

- D-dạ... có chút...

- Haiz, nàng ở đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa quen được, nàng cứ tỏ ra sợ hãi khi ở riêng với ta.

Trong phút chốc, cô dường như quên mất chuyện bản thân mình muốn nói.

- Thưa ngài bá tước... tôi có chuyện... muốn nói.

Ansel nghiêng đầu, gương mặt thắc mắc cũng đẹp trai quá chứ. Trong lòng cô muốn anh đừng làm ra vẻ mặt đó nữa, bất kỳ vẻ mặt gì.

- Hửm? Nàng nói đi.

- Thưa ngài... chuyện là tôi nghe nói... ngài sắp trừng phạt... trừng phạt nữ hầu đã làm bỏng tôi?

Gương mặt bá tước đanh lại, ngay lập tức không còn vẻ mặt tò mò như đứa trẻ nữa. Chính là sắc thái này giống hệt lời mà người trong thị trấn gần lâu đài Doruss đồn ầm lên.

- Là ai nói cho nàng nghe?

- Không... không có.

- Vậy tại sao nàng lại biết? Là Dox đúng không?

Ban đầu còn chối lấy chối để nhưng nghe anh nhắc tên Dox thì cô không còn chối nữa. Tuy cô không biết anh sẽ làm gì với Dox nhưng trước tiên cô phải thanh minh cho nữ hầu của mình.

- Không phải đâu ạ... xin ngài...

- Vậy thì tại sao nàng biết?

Giọng nói trầm thấp hơn những lúc ngài bá tước âu yếm Fay. Cô né tránh ánh mắt của Ansel.

- Là tôi... tôi đã hỏi, chính tôi ép Dox phải nói...

- Oh. Nếu vậy, nàng muốn xin tha cho con ả kia sao? Hay là xin tăng hình phạt? À, nàng muốn tự tay mình giế...

Bất ngờ cô dùng hai tay bịt miệng bá tước, Ansel tròn mắt nhìn người phụ nữ đối diện mình. Công nương Fay Doruss nhút nhát đang có hành động thật vô lễ, lúc nhận ra cái sai về hành động này thì gương mặt nhỏ ấy tái xanh, vội thu tay về để sau lưng.

- Aaaa.... xin lỗi.... thật xin lỗi ngài bá tước... tôi không cố ý làm như vậy... mong ngài đừng giận.

Fay cúi mặt, có lẽ cô đang sợ. Bá tước mỉm cười, khóe môi nhếch lên một bên nhìn không khác gian nhân là mấy.

- Ta đang rất giận vì hành động của nàng đấy. Nàng cho tay ra sau lưng là vì sợ ta làm gì với tay nàng à? Hừm, ta muốn nàng tự sám hối về hành động lần này

Sám hối? Lồng ngực Fay chợt nhói lên một cảm giác đau xót.

" Vậy là ngài ấy sẽ gọi người vào đây áp giải mình vào ngục giam hoặc căn phòng nào đó ít ai lui tới. Sau đó mình sẽ bị bỏ đói nhiều ngày liền cho đến chết, dù sao thì những điều này... mình cũng quen rồi. Bị nhốt, bị bỏ đói, bị lãng quên. Đúng là làm gì còn có ai yêu thương mình đâu chứ. Trên đời này toàn là thứ giả dối, mình cũng tự lừa bản thân. Ha, xém chút nữa là mình dùng cái danh hôn thê của bá tước mà làm loạn rồi. "

Bàn tay ngài bá tước áp lên má cô, bàn tay có phần chai sần do cầm thanh kiếm ra chiến trường đấu tranh vì lãnh thổ, vì đức vua đáng kính.

- Nàng nghĩ gì mà ngẩn ngơ ra vậy? Ta gọi nàng từ nãy đến giờ.

Vì những hành động, lời nói của Ansel nên lúc nào cũng khiến cô giật mình.

- Dạ??

- Nàng đang hỏi ta về chuyện của ả người hầu kia, nàng quyết định thế nào?

Phải chăng đây là câu hỏi và ngài bá tước thật sự muốn nghe quyết định của cô? Ban đầu cô muốn trả lời ngay nhưng vì sợ anh nên cứ ngập ngừng. Ansel thoải mái ngả lưng, bàn tay vẫn ôm eo công nương.

- Nàng nói đi.

- Thưa ngài, xin ngài hãy tha cho cô ấy. Dù sao thì... vết thương cũng không nặng lắm. Nó sẽ lành thôi ạ.

Nhắc đến vết thương do nữ hầu kia gây ra khiến anh càng không muốn tha thứ. Ansel nghiêm túc nói cho Fay hiểu

- Không thể tha. Nếu như không có hình phạt răn đe thích đáng thì... nàng sẽ trở lại với cuộc sống trước kia. Lúc nàng ở dinh thự Doruss, chẳng có người hầu nào tôn trọng nàng, chắc nàng không quên.

//