Medusa. Ta Yêu Nàng

Chương 62: Nghỉ ngơi (2)



Lần này nàng chủ động hôn sâu, môi vừa chạm vào nhưng lưỡi thì không dám ra. Nàng định dừng lại ở đây thôi nhưng Fay không ngờ được cái trò này đã đánh thức Ansel dậy. Ngài đưa tay lên giữ chặt gáy Fay, mạnh bạo hôn sâu khiến cho nàng không kịp thở.

- Ưm....??

* Chụt... Chụt *

* Bụp bụp bụp *

Hoảng sợ nên nàng liên tục đấm vào lưng ngài bá tước, trêu chọc đủ rồi thì Ansel cũng buông ra:

- A....

- Em làm gì không ngủ mà lại trêu chọc ta giữa đêm như vậy hả?

Tiếp theo là nàng phải đối diện với màn chất vấn của ngài bá tước. Chưa bao giờ Ansel bị trêu chọc cho thức vào ban đêm cả, đây là lần đầu tiên. Không ngờ người trêu chọc ấy lại là vợ cưng của mình nên ngài quyết định sẽ không bỏ qua:

- Em cũng bạo quá nhỉ? Ta cũng thích như vậy lắm.

Ansel lật người ngồi dậy, tư thế ngài khóa chặt hông Fay ngay giữa hai chân mình. Phòng tuy tối nhưng dần cũng quen, nàng nhìn thấy nét mặt hào hứng của Ansel.

Lần này nàng sai rồi.

* Soạt *

Ansel cởi áo rồi ném qua một bên, các cơ trên người cũng dần được phô ra. Fay ngượng đến đỏ mặt, nàng không dám nhìn nữa. Nhưng nàng không biết rằng, cái giây phút nàng mất cảnh giác lại giúp cho Ansel thuận tiện cởi luôn y phục trên người mình.

- Ta sẽ không để cho em quậy phá nữa đâu. Ngoan ngoãn hơn một chút nhé, vợ yêu.

Giọng nói này ngọt ngào đến nỗi đối phương muốn sốc. Hai tay nàng bị khóa lại bằng cái áo nàng mặc, nàng chỉ biết hai tay bị vắt lên đỉnh đầu chứ không biết Ansel đã kéo áo mình lên.

- Vợ yêu à, em có biết không? Điều mà ta được dạy trong đợt huấn luyện để trở thành kỵ sĩ hoàng gia chính là sự nhanh nhẹn.

Bàn tay Ansel vuốt nhẹ từ cánh tay dần dần đi xuống ngực nàng.

Bồng bềnh, mềm mại. Không mạnh bạo, ngài nhẹ nhàng hết vuốt rồi đến xoa nắn. Bị kích thích, nàng không giữ được giọng nên đã phát ra những âm thanh mát tai.

- Ư.... Haaaaa.... Đừng... Ansel...

Ansel úp mặt xuống ngực nàng, giữa đôi gò bồng mềm mại mà hưởng thụ. Ansel hơi xoay qua trái, ngài đưa lưỡi ra liếm lên làn da trắng mịn. Ansel tìm đến đỉnh trên gò bồng mềm mà liếm, ngài giống như đang thưởng thức một món khai vị vừa miệng:

- Aahhhh... em nhột... quá, đừng mà... xin ngài...

- Không, ai là người gây sự trước hả? Cũng đã lâu quá rồi, hơi ấm cơ thể của em... ta muốn cảm nhận thêm một lần nữa, à không, phải là nhiều lần mới đủ.

- Aaaa... em xin lỗi, hức... ahhhh.

Cảm nhận được bên dưới Fay đã ướt đẫm sau vài phút kích thích, Ansel đưa vật nam đang hừng hực khí thế vào bên trong Fay. Lâu lắm rồi mới có sự xâm nhập này, khi ngài bá tước đưa vào hết, cơ thể nàng chợt run lên, hai tay vòng qua lưng Ansel bám chặt:

- Ư... ah~...

- Bên trong em ấm quá, ta có cảm giác như mình đang được sưởi ấm. Em đừng thít chặt quá, sẽ rất khó để ta di chuyển và sẽ vô tình làm em đau đấy...

- Em... em đang cố... nhưng aaaa...

Hông Ansel vẫn tiếp tục di chuyển ra vào nhẹ nhàng, khoái cảm của Fay cũng từ đó dần được tăng lên.

"Không đủ... Xin lỗi nàng, Fay. Hãy cho ta ích kỷ một lần này thôi"

Suy nghĩ rồi Ansel di chuyển nhanh hơn, mỗi một lần nhấp là một lần Ansel được giải thoát. Khi đã đạt được giới hạn, đỉnh cao của khoái cảm thì Ansel xuất ra một lượng tinh lực. Một dòng chảy ấm áp đang tràn vào bên trong thành thịt, nơi sâu nhất của cơ thể phụ nữ. Ansel cúi xuống, hít một hơi hương thơm từ tóc nàng.

HÔM SAU

Vì "trận chiến" quyết liệt đêm qua mà cơ thể nàng ê ẩm hết, mỗi khi bước một lần thì nàng rùng mình một cái. Khó khăn, Ansel quay lại bế vợ lên:

- Em đi không nổi thì phải gọi ta quay lại chứ.

Nàng đỏ mặt, hai tay ôm mặt xấu hổ:

- Đừng mà...

- Ha ha.

Tất cả binh lính đều đã tập trung đông đủ, một số người gương mặt bơ phờ. Fay được đưa lên xe ngựa, tranh thủ lúc chưa xuất phát, nàng quay người ra khỏi cửa hỏi han:

- Tối qua mọi người ngủ có thoải mái không?

Một kỵ binh ở gần đó vừa ngáp vừa trả lời:

- Sao mà thoải mái được trong khi hai người "đánh trận" cả đêm ở trong phòng.

Một kỵ binh khác nói tiếp:

- Tường ở đây không có cách âm là chuyện bình thường thôi. Dù không muốn nghe nhưng thứ âm thanh đó nó cứ lọt hẳn vào tai ấy.

Nàng xấu hổ, hơi cúi mặt không dám nhìn mọi người:

- Xin... xin lỗi mọi người...

- Đủ rồi đó, nếu các cậu muốn nhanh chóng quay trở về với gia đình thì chúng ta xuất phát thôi.

Ansel cưỡi ngựa từ bên dưới đi lên, khí thế oai hùng nói lớn. Ngài bá tước di chuyển đến bên xe ngựa, thái độ hoàn toàn khác, ân cần, nhỏ nhẹ:

- Em không cần phải lo lắng hay xấu hổ đâu. Đường còn dài lắm, em cứ nghỉ ngơi đi nhé.

- Dạ.

Tất cả đã bắt đầu xuất phát, người dân ở đó ai nấy cũng tập trung ra cửa. Lần đầu nhìn thấy đoàn kỵ sĩ đi như diễu hành mà.

Mới đấy đã hết một ngày, hiện tại mọi người đang ở bìa rừng. Ansel đang bàn bạc một số vấn đề với hoàng tử Roy.

//