Medusa. Ta Yêu Nàng

Chương 83: Chữa trị cho con gái thương gia Sivaz



San đẩy cửa đi vào, nhìn thấy nàng đang mặc một bộ đồ khác và được Dox búi tóc một cách gọn gàng, trang sức thì nàng chỉ đeo đôi bông tai ôm sát, không đeo dây chuyền.

"Chẳng lẽ phu nhân định đi một mình? Thảo nào mình đến phòng ăn mà không thấy phu nhân đâu. Thì ra là chuẩn bị đi rồi"

San bất ngờ hỏi:

- Phu nhân, người định sẽ đi ngay sao ạ?

Nàng thở dài, chuyển ánh nhìn vào gương. Chắc Ansel ra lệnh cho San đến thăm dò xem nàng thế nào hoặc biết nàng sẽ đi nên San có ý ngăn nàng chăng? Fay trả lời:

- Đúng vậy, ta cứu người thì có gì sai sao?

Đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của nàng, San bối rối vì anh không có quyền ngăn cản, quản gia cúi người:

- Thưa phu nhân, không phải đâu ạ... chuyện này thì ngài bá tước đã cho thêm sáu kị sĩ hộ tống người đến đó ạ.

- Ta không cần nhiều người đến vậy, chỉ hai người kị sĩ là được rồi.

- Thưa phu nhân, không được đâu ạ. Vì đây là lệnh của ngài bá tước.

Nàng im lặng. San bước đến gần hơn một chút và nói nhỏ:

- Thưa phu nhân, dạo này... công việc của ngài bá tước khá nhiều nên cảm xúc cũng bị ảnh hưởng. Ngài ấy không có ý gì xấu nên phu nhân à...

- Ta hiểu mà. Quản gia, nhờ cậu chuẩn bị xe ngựa. Ta sẽ xuống ngay.

- Xe ngựa cũng đã được ngài bá tước chuẩn bị sẵn rồi ạ, thưa phu nhân. Vậy... tôi xin phép được lui.

[…]

Xe ngựa của gia tộc Nolanotis dừng lại trước cổng một căn nhà lớn. Một người giúp việc cỡ trung niên đang quét sân thì dừng tay, nhìn thấy Fay đi đến, bà ấy thể hiện sự bất ngờ trên gương mặt:

- Ph-Phu nhân bá tước đó sao? Ông chủ ơi....

Bà ấy ném ngay cây chổi tại chỗ để mà chạy vào nhà báo với ông chủ. Một hồi sau, vị thương gia vội vã ra cửa đón tiếp nàng. Vậy là con gái ông sắp được chữa bệnh rồi, ông ấy phấn khích đến nỗi khóe mắt đẫm lệ:

- Kính chào phu nhân, người đã thật sự đến đây rồi...

Nàng mỉm cười:

- Chào ông Sivaz.

Ánh mắt ông nhìn mấy kị sĩ phía sau nàng, không khỏi toát mồ hôi, gương mặt họ nghiêm nghị đến đáng sợ, đã vậy bên hông còn giắt theo thanh kiếm. Thương gia Sivaz bối rối:

- Thưa phu nhân, nhà của tôi không được rộng lớn để mà đón tiếp được hết tất cả các vị kị sĩ...

- Ta sẽ bảo họ ở ngoài, vì đây là lệnh của bá tước chồng ta nên ta cũng không ngăn nổi.

Sau đó, nàng chỉ vào trong cùng Dox. Ban đầu sáu vị kị sĩ kia có chút lo ngại nhưng vì phu nhân đã lên tiếng thì họ cũng chỉ biết nghe theo, hiện tại họ đã là người của nàng.

Nhìn quanh căn phòng của con gái vị thương gia này có rất nhiều đồ đạc màu hồng, chắc hẳn hai người họ rất thương đứa con này. Không như nàng, ngay cả trang phục cũng phải xin lại của các em.

Con gái vị thương gia này cũng tầm chín tuổi, qua lời kể thì con ông ấy vô tình té từ mấy thùng hàng xuống đất. Cánh tay trái bị gãy, có mời bác sĩ đến nhưng vết thương cứ mãi không lành, vì đau nên cơn sốt cũng đã hoành hành cô bé mấy ngày qua. Nhìn cô bé mê man mà nàng không khỏi sốt ruột, Fay nhẹ nhàng tháo dải băng quấn vết thương ra, Dox thì chuẩn bị lấy nước và khăn sạch.

Xung quanh chỗ bị gãy nó đã bầm tím, thậm chí còn có vết lở loét, thật sự rất nghiêm trọng. Nàng nhíu mày hỏi vị thương gia:

- Ông Sivaz, dải băng này đã quấn bao lâu rồi?

Hai tay ông ấy run rẩy bám vào nhau:

- Thưa phu nhân... đã bốn ngày... rồi ạ.

- Ông...ông nghiêm túc đó hả?

Nàng ném ngay dải băng vết thương xuống sàn với sự tức giận, chỉ trong một ngày thôi thì vi khuẩn đã sinh sôi ra rất nhanh. Thương gia lắp bắp giải thích:

- Thưa phu nhân, vì từ lúc con bé... gãy tay thì phí gọi bác sĩ chữa trị rất cao, tiền thuốc men cũng không hề thấp... chúng tôi cũng không có tâm trạng đi buôn đi bán gì nữa, rất lo cho con bé nhưng... vết thương mỗi ngày một nặng. Chúng tôi chỉ có thể hai ba ngày gọi bác sĩ đến một lần.

- Sao lúc xảy ra chuyện ông không đưa con bé đến biệt thự bá tước Nolanotis?

- Lúc đó... người gác cổng không cho vào ạ, phu nhân không được khỏe nên sẽ không chữa bệnh... họ nói đó là lệnh của ngài bá tước Ansel Nolanotis, thưa phu nhân.

Quả thật là lúc đó sức khỏe nàng không được tốt, bản thân còn lo chưa xong thì làm sao nghĩ đến việc lo cho người khác.

Sau khi nhúng khăn sạch vào thau nước ấm, Dox vắt nhẹ rồi đưa nó cho Fay. Nàng áp khăn vào vết thương, vì đau rát nên cô bé đã gồng lên và dùng tay kia hất tay nàng ra bằng sự yếu ớt. Fay cố trấn an:

- Tiểu thư Sivaz, sẽ rất đau nhưng em chịu đựng một chút.

- Ư....Aaaaaaa...

Nhìn thấy con gái đau đớn la hét dữ dội, ông ấy tiến tới gần định vuốt trán nhưng Fay đã ngăn lại:

- Ông Sivaz hãy ra ngoài, khi nào xong thì hầu cận của ta sẽ gọi ông vào. Nhanh lên

- Vâng...thưa... thưa phu nhân...

Sự giận dữ của nàng khiến cho vị thương gia ấy sợ hãi, ông vội ra khỏi phòng với sự chứng kiến của vợ mình. Bà tò mò hỏi:

- Phu nhân không cho ông ở trong đó à?

Hai tay ông đè chặt lên cánh cửa đáng đóng, mồ hôi trán đầm đìa:

- Chắc...chắc là phu nhân thi...thi triển ma pháp.

//