[MeMi] Kế Hoạch Được Lập Từ Lâu

Chương 5: " Tôi hy vọng Michieda Shunsuke sẽ luôn bình an và hạnh phúc"



7.

Meguro Ren nghĩ rằng, thích một người cần phải có rất nhiều điều kiện và tiêu chí, chẳng hạn như đúng thời điểm, ngoại hình ưng ý, tính cách hợp nhau, sự đồng điệu trong tâm hồn. Nhưng trên thực tế, trái tim anh lại rung động mãnh liệt, so với trong tưởng tượng hết thảy đều khác một trời một vực.

Từ trước đến giờ, Meguro Ren vẫn luôn có ấn tượng tốt đối với Michieda Shunsuke. Nói cho cùng thì có ai mà không thích một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy đâu, hơn nữa, em ấy còn dịu dàng, ngoan ngoãn, đáng yêu. Mỗi lần nghe thấy Michieda Shunsuke í ới gọi "Kouji-kun" dù cách xa cả đám người, Meguro Ren không hiểu sao lại thấy ghen tức, dù anh chưa bao giờ thể hiện ra ngoài.

Sau khi được thông báo sẽ tham gia "Kieta Hatsukoi", việc đầu tiên anh làm là đến hỏi Mukai Kouji số điện thoại, không cần biết xem đối phương đã biết tin hay chưa, Meguro Ren đã bắt đầu muốn liên lạc trước để bồi đắp tình cảm. Về sau, chính anh cũng sự nhiệt tình chủ động trước nay chưa từng có của mình doạ sợ, bởi vì Meguro Ren phát hiện, vừa mới thêm bạn và chào hỏi nhau xong, mình thế mà lại chuyển hộp thoại với Michieda Shunsuke lên đầu danh bạ.

Lần đầu rung động là vào hè tháng 6, đó là một ngày mưa. Khi đó, anh và Michieda Shunsuke gần như mỗi ngày đều tiếp xúc với nhau, anh phát hiện đứa nhỏ này hơi chậm chạp, ngố tàu, vì thế đã phải tốn không ít công sức. Ngày đó Meguro Ren nhân lúc nghỉ giải lao, đi từ phòng luyện tập ra ngoài ban công thả lỏng thân thể, trùng hợp nhìn thấy nhóc con nào đó ở sân sau dưới tầng, Michieda Shunsuke cầm ô ngồi xổm trước một chú mèo nhỏ, đó là con mèo hoang hay đi lạc tới trụ sở công ty của bọn họ.

Thường người nào cao gầy ngồi xổm xuống sẽ biến thành một nhúm nhỏ, Michieda Shunsuke một tay cầm ô, đem mèo con che chắn cẩn thận, một tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm chú mèo, trên mặt nở nụ cười dịu dàng. Động vật nhỏ, trời mưa, cùng thiếu niên xinh đẹp, Meguro Ren cảm thấy mình như đang đọc một cuốn truyện tranh tình cảm trong sáng, trái tim cũng chịu không nổi mà mềm nhũn.

Quà sinh nhật cũng là cố tình chọn lúc đông người rồi tự mình đem đến tặng, bởi vì anh muốn xem dáng vẻ Michieda Shunsuke khi nhận quà sẽ như thế nào. Quả nhiên vừa mới bị mấy người vây xung quanh náo loạn, bạn nhỏ đã ngượng ngùng đỏ mặt không dám ngẩng lên nhìn mình, đôi tay trắng nõn thanh mảnh tiếp lấy món quà, sau đó ngoan ngoãn nói:"Cảm ơn tiền bối", làm cho Meguro Ren lập tức hối hận vì sao không mang thêm một bó hoa tươi nữa.

Tháng chín bắt đầu bấm máy, Michieda Shunsuke ở trước mặt anh vẫn còn có chút dè dặt, khách sáo, tuy rằng trước đó nhắn tin cũng tạm coi là thân thiết, nhưng ngoài đời thực dù sao cơ hội gặp mặt cũng không nhiều lắm. Vì thế ở trường quay thường xuyên thấy hình ảnh Meguro Ren tương tác ới Michieda Shunsuke, mang đồ ăn ngon đến cho cậu, làm mấy trò ảo thuật, dạy cậu vũ đạo, có khi lại cố ý bắt nạt cậu một chút, tóm lại, không chiêu nào không dùng, tất cả chỉ vì muốn thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

May mắn thay, một trong những ưu điểm lớn nhất của Sư Tử chính là thẳng thắn, đồng nghĩa với việc Michieda Shunsuke thân với ai thì sẽ biểu hiện vô cùng rõ ràng. Lúc thấy cậu bắt đầu làm nũng, đùa giỡn với mình, thậm chí còn quấn lấy mình, Meguro Ren không nhịn được mà sinh ra tự mãn, thầm nghĩ: không hổ là mình.

"Ánh mắt cậu giống như cảnh sát mặc thường phục đi lùng bắt trộm ấy."

Sau khi nghe MC nói câu đó xong, Meguro Ren vội vàng cười cười xua tay, âm thầm buồn bực, vừa ồi lại quên mất quản lý biểu cảm. Anh chỉ đơn thuần lo lắng cho đứa ngốc Michieda Shunsuke bị người khác lừa gạt thôi, độc nghe có vài lời hoa mỹ giả tạo mà đã mềm lòng bị người khác nắm bắt, nhất là lúc nhận ra mình bị MC trêu chọc quẫn bách, thế mà em ấy còn cười ngây ngô như vậy.

Bạn nhỏ hôm nay mặc một chiếc áo len trắng oversize rộng thùng thình, cả người toát lên vẻ thanh thuần, xinh đẹp, khiến cho Meguro Ren nhìn chằm chằm không dời đi đâu được, tầm mắt không tự chủ được vô tình liếc xuống chiếc cổ thon gầy thanh tú lộ ra ngoài.

Sau khi ghi hình chương trình xong, ngồi trong phòng nghỉ mà chương trình đã chuẩn bị sẵn, Michieda Shunsuke dính lấy Meguro Ren làm nũng, "Meguro-kun đừng nghĩ em ngu ngốc đến vậy, em sẽ không bị người khác lừa đâu." Meguro Ren cho rằng lời nói của cậu không có một chút nào đáng tin cậy. Nếu em không ngốc thì tại sao đến giờ vẫn chưa biết tôi thích em.

Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn với các thành viên trong nhóm, Watanabe Shota tự hỏi:"Không phải hồi trước hình mẫu lý tưởng của em ưu tiên đẹp hơn là đáng yêu sao? Sao giờ lại thay đổi đột ngột thế?"

Tóc phải mềm mượt, da cũng phải trắng hồng, không chỉ vẻ ngoài mà tính cách cũng phải đáng yêu... Tiêu chuẩn cụ thể, chi tiết đến mức này ư? Đáng ngờ, hết sức đáng ngờ! Watanabe trợn trừng hai mắt nhìn anh:"Meguro Ren! Có chuyện gì xảy ra với em rồi?

Có phải đột ngột thay đổi đâu, Meguro Ren lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến của Watanabe. So với yêu từ cái nhìn đầu tiên, tình cảm của anh dành cho Michieda Shunsuke càng giống một kế hoạch đã ấp ủ từ lâu.

Trận mưa sao băng Leonids năm nay xảy ra vào tháng 11 đúng như dự kiến, vừa hay tối 17/11, anh và Michieda Shunsuke đều tham gia Best Artist, mưa sao băng Leonids ngày hôm nay chính là cực đại tuyệt đẹp, sẽ có cực điểm vào rạng sáng 18/11.

[Michieda-kun, lát nữa có muốn cùng nhau ra ngoài xem mưa sao băng không?]

[Xin lỗi Meguro-kun! Em còn có lịch trình khác nên không gặp nhau được rồi!]

Đêm nay, trong nhật ký đăng tải trên Jweb của mình, Meguro Ren viết về cảm nghĩ khi được chiêm ngưỡng mưa sao băng: Mình đã ngắm nhìn bầu trời chăm chú trong suốt một giờ đồng hồ, nhưng chỉ thấy đúng một cái! Mình không muốn bỏ lỡ trận mưa sao băng tuyệt đẹp này nên không dám chớp mắt luôn, vì vậy mà giờ mắt mình mỏi cực kì.

Giây phút sao băng xẹt qua trong nháy mắt, Meguro Ren thậm chí còn ngây thơ nhìn lên bầu trời ước nguyện, suốt một giờ đồng hồ không dám dời mắt chỉ để đổi lấy một điều ước với ngôi sao băng duy nhất trong đêm nay: Tôi hy vọng Michieda Shunsuke sẽ luôn bình an và hạnh phúc, vĩnh viễn không bao giờ phải thất vọng.

Từ khi phim bắt đầu chiếu, chủ đề trò chuyện yêu thích của các thành viên Snow Man ngoại trừ "Kieta Hatsukoi" chính là Michieda Shunsuke. Nhưng hôm nay, không biết tại sao mà Mukai Kouji nằm trên sô pha lo lắng ra mặt, rầu rĩ nói.

"Micchi của chúng ta gần đây không biết có phải đang yêu đương hay không, cứ nhắc đi nhắc lại nếu đi hẹn hò thì muốn đến Lễ hội ánh sáng."

"Hẳn là em ấy được rất nhiều người theo đuổi đúng không?" Sakuma Daisuke thuận miệng hỏi.

"Đó là điều đương nhiên!" Mukai Kouji đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Nghe nói hồi Trung học có một nữ sinh theo đuổi em ấy 3 năm liền, cho đến giờ vẫn chưa bỏ cuộc."

"Wow~ Yêu lâu quá đi, tuyệt vời!" Sakuma cảm thán sau đó bắt đầu suy đoán:"Vậy ẻm có đồng ý với người ta không? Dù sao cũng tận 3 năm ròng, khó mà không cảm động được."

Hoá ra là vậy sao...

Meguro Ren ngồi một bên im lặng không nói tiếng nào, biểu cảm vô cùng nặng nề. Cho nên Michieda Shunsuke gần đây toàn nói về tình yêu với mình, mẫu hình rồi buổi hẹn hò lý tưởng, hoá ra là vì em ấy đang yêu đương sao? Em ấy đã nói rất nhiều về lễ hội ánh sáng Roppongi, Michieda muốn đi đến đó cùng người yêu.

Ngày hôm sau, Meguro Ren điều chỉnh lại tâm trạng, cố nén sự thất vọng đi đến phim trường, muốn hỏi Michieda Shunsuke xem có phải cậu đang hẹn hò với ai rồi không, nhưng nhìn thấy nhóc con vẫn thân mật với mình như mọi hôm, anh không tài nào mở miệng được, sợ rằng câu trả lời lại là thứ mình không muốn nghe nhất, hiện tại Meguro Ren chỉ muốn giả ngu.

"Ế? Jin-kun, anh từng đến lễ hội ánh sáng ở Roppongi chưa?"

"Giáng sinh năm ngoái anh đã đến chơi rồi, đẹp tuyệt vời luôn! Micchi nếu có cơ hội em nhất định phải đi!"

Roppongi Roppongi, lại là Lễ hội ánh sáng Roppongi. Nhìn thấy Michieda Shunsuke dính lấy Suzuki Jin với đôi mắt sáng ngời hỏi ti tỉ thứ, ngọn lửa không tên trong lòng Meguro Ren bùng cháy dữ dội.

"Michieda Shunsuke, nếu rảnh quá thì nghiêm túc nghiên cứu kỹ kịch bản đi, đừng có suốt ngày nghĩ về mấy thứ linh tinh không liên quan đến công việc." Sau khi răn đe xong, như thể vẫn chưa yên tâm lắm, Meguro Ren còn bổ sung:"Đặc biệt là vấn đề không quan trọng này."

Suzuki Jin quả thực không thể tin vào tai mình, Meguro Ren đây là đang trút giận lên Michieda Shunsuke sao? Ngay cả lúc ăn bento, anh ấy cũng toàn phải đưa đũa, gắp đồ ăn cho Michieda Shunsuke, thế mà hôm nay bị sao vậy?

Từ lúc biết nhau đến khi trở nên thân thiết như hiện tại, người chưa bao giờ bị Meguro Ren gọi cả họ cả tên – Michieda Shunsuke cũng sững sờ ngay tại chỗ. Sao có thể nói đi Lễ hội ánh sáng là không quan trọng chứ, rõ ràng vì muốn đi cùng anh nên em mới quan tâm đến thế.

"Hiểu rồi, tiền bối."

Michieda Shunsuke lạnh lùng trả lời, cầm kịch bản bước thẳng ra cửa, Fukumoto Riko thấy vậy cũng đi theo ra ngoài.

_____________________________

Đôi lời của người dịch: Edit chương này emo quá, đúng lúc vừa test covid xong, nước mắt nước mũi tùm lum dufufufu.

Đây có lẽ là chap mình thích nhất, vừa cảm động vừa thương hai đứa. Cảm động vì tấm chân tình Meguro Ren dành cho Michieda Shunsuke, đêm đó chỉ có một ngôi sao xẹt qua trong tíc tắc, điều ước duy nhất cũng dành cho em.

Cả fic không hề ngược, nhưng cũng cho mình trải qua mọi cung bậc cảm xúc. Lúc đọc đến chap này mình nhận ra một điều, dù có tự tin đến mấy, thì trong tình yêu vẫn luôn có những lúc bạn hoài nghi tình cảm người kia dành cho mình, dè dặt và tự ti luôn hiện hữu trong bạn. Trước đó, Meguro Ren còn tự mãn khi thấy Micchi bắt đầu làm nũng, đùa giỡn với mình, vậy mà mới nghe Kouji và Sakuma trò chuyện về nữ sinh yêu thầm Micchi thôi mà tự tin dường như bay hết sạch, hụt hẫng, mất mát, đau lòng khi nghĩ người mình yêu đã yêu người khác bản thân không hề hay biết, nó lấn át toàn bộ tâm trí Meme. Thương thực sự.